LoveTruyen.Me

07 Chom Sao Codename Cobra


Sau cơn mưa trời lại nắng, như người ta vẫn tin tưởng là vậy, hay lại một cơn giông mới đáng sợ hơn đang chực chờ ập tới? 


...


Bốn năm sau khi vụ thảm sát kinh hoàng chính thức khép lại. Số phận lại để họ thuộc về nhau một lần nữa. Cái kết gần như viên mãn dành cho hai con người trẻ tuổi năm ấy đã nắm chặt tay nhau và vượt qua bao gian truân thử thách. 

Gần như... 


Một căn hộ nhỏ xinh ấm cúng. 

Thiên Yết hằng ngày vẫn bận ngập đầu với đống vụ án của Tổ trọng án số hai, có những đêm thức tới sáng cùng đống giấy tờ lộn xộn, thường xuyên phải tới hiện trường và đương đầu với lũ tội phạm thâm hiểm. Tuy nhiên anh chưa bao giờ làm trái với nguyên tắc: ngày cuối tuần và kì nghỉ là dành cho gia đình. 

Công việc của Kim Ngưu không quá nặng nề ở văn phòng luật sư. Có nhiều thời gian hơn Thiên Yết nên cô luôn chú ý vun vén cho gia đình nhỏ của mình, hằng ngày đều tự tay nấu nướng và đợi anh trở về. Hơn ai hết, Kim Ngưu biết rõ sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi như thế, điều Thiên Yết cần nhất là tổ ấm cùng vòng tay của cô. 


Có những khi vụ án dài kết thúc, Thiên Yết trở về nhà lúc chập tối, anh chỉ lẳng lặng ôm cô và đánh một giấc tới tận trưa ngày hôm sau để bù cho những đêm thức trắng. Hai người dành trọn vẹn một ngày cho nhau, cùng cuộn tròn trên sopha vừa xem phim truyền hình vừa ăn vặt, tận hưởng cảm giác "thế giới chỉ có hai ta". 

Mỗi sáng Kim Ngưu đều có thói quen tiễn Thiên Yết ra khỏi nhà, tự tay chỉnh trang cổ áo và đeo đồng hồ cho anh, cũng như tự hỏi mình khi cánh cửa từ từ khép lại, rằng liệu phút giây tươi đẹp này có kéo dài mãi mãi không. 


Nụ hôn dịu dàng đầy nâng niu của Thiên Yết vẫn còn vương trên trán cô. 

Và cuối cùng số phận cũng cho cô câu trả lời. 



Một buổi tối, Kim Ngưu ngồi trầm mặc trên ghế sopha. Vài tiếng trôi qua, cô nôn nóng đi vòng quanh nhà, thậm chí còn để sẵn cửa khép hờ, cứ nửa phút lại liếc qua khe hở ngóng trông bóng dáng quen thuộc trở về. 

Cặp vé xem phim rơi trên nền đất. Điện thoại không liên lạc được. Căn nhà lạnh lẽo đến đáng sợ khi chỉ có mình cô.

Đã gần đêm. Thiên Yết chưa bao giờ lỡ hẹn với cô, cũng chưa bao giờ về nhà muộn thế này. 


Cho tới một ngày anh không bao giờ trở về nữa... 


***


Nữ luật sư Kim Ngưu 

"Em biết anh lo cho em. Em cũng đã hứa sẽ tránh xa những vụ rắc rối để tự bảo vệ mình. Nhưng xin anh, một lần này thôi, hãy để em được làm những gì em có thể. Con bé lâm vào cảnh khốn cùng mà không ai giang tay ra giúp, anh bảo sao em có thể mặc kệ nó được?"


...


Thanh tra Thiên Yết

  "Mọi thứ sẽ ổn thôi, chỉ cần hai bàn tay này không bao giờ buông." 


...



Nhà văn Thiên Bình

"Không sao đâu, em chỉ cần một tách trà hoa hồng thôi, và anh ở bên cạnh. Mọi người ai cũng vất vả đóng góp chút sức lực cho cuộc chiến, vậy thì em cũng phải hoàn thành cái đống này trong đêm nay mới được. Nhưng mà anh biết không, em lại rất thích cảm giác bận rộn này, nó khiến em nhớ lại ngày xưa ấy. Khoảnh khắc mà nhóm chúng ta cùng nhau đoàn kết lại và vượt qua mọi khó khăn thử thách, tới cái chết cũng khó mà chia lìa." 


...


Phóng viên ảnh Song Tử

"Để bọn tôi giúp cậu một tay. Đừng khinh thường năng lực của phóng viên điều tra, cũng như đừng ái ngại về an nguy của bọn tôi. Vốn dĩ nghề phóng viên cần nhiệt huyết, dũng cảm và trung thực, vậy nên dù cậu từ chối, bọn tôi cũng nhất định sẽ tự tay đưa vụ này ra ánh sáng bằng ngòi bút của mình."  


...


Nhà báo điều tra Nhân Mã 

"Xì, anh cứ việc ăn ngủ ở cái phòng nghiên cứu chết dẫm đó đi, cưới luôn mấy thứ chai lọ gì gì cũng được! Em đây nhà báo quèn thích chạy lăng xăng hóng hớt chuyện thiên hạ, tầm thường vậy đâu dám sánh với giáo sư trẻ tài năng như anh chứ?"


...


Giáo sư Bảo Bình

"Này cô nhóc nhà báo, nếu em muốn noi gương anh mà đóng góp thành tựu to lớn cho đời thì trước hết phải học cách bảo vệ mình đã. Lại đây anh chỉ cho cách buộc dây giày, phải thắt hai vòng như thế này, ít nhất thì lúc bị kẻ thù truy đuổi cũng không bị ngã ngớ ngẩn, hiểu không nào?"


...



Thư kí Cự Giải

"Mỗi sáng thức dậy cùng anh em đều ngỡ là mơ, anh tin không? Vì sao à? Tin làm sao được người đàn ông đẹp trai thành đạt này lại thuộc về mình cơ chứ..." 


...


CEO Jimmy 

"Một thời gian nữa em nghỉ việc thì thật khó khăn cho anh lắm đây. Anh biết tìm đâu ra cô thư kí nào có nụ cười đẹp như em chứ..."


... 


Nữ cảnh sát Lucy

"Tên dê xồm phiền phức này, rốt cuộc tôi phải làm gì thì anh mới chịu buông tha cho tôi đây? Chỉ vì đỡ hộ tôi một phát đạn mà anh muốn ám tôi cả đời ăn vạ à? Một nghìn đô từ đời nào rồi anh còn chưa nôn ra đây, đừng nghĩ là cấp trên thì tôi phải xun xoe nịnh bợ anh nhé!" 


...


Đội phó tổ Trọng án số hai Simon

"Là cấp dưới thì cô nên học cách nghe lời cấp trên của mình hiểu không? Sợ thì ở ngoài này trông chừng, vung tay đập chết con chuột nào thò mặt ra. Cô thừa biết đằng sau cánh cửa kia là cái gì rồi đấy, vậy nên đừng cố làm anh hùng rơm xông vào rồi lóng ngóng làm hỏng việc nữa. Tôi sẽ phát điên lên mất nếu như cô có bất cứ mệnh hệ gì."


...


Cô gái kì lạ Viviana

"Chẳng có cách giải quyết đâu, vốn dĩ là do số phận không để tôi có được cuộc sống bình yên như bao đứa trẻ khác rồi. Vậy nên chị đừng lo chuyện bao đồng nữa rồi dây vào những thứ đáng sợ không tưởng tượng nổi, cũng không cần phải thương hại tôi. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây và không làm phiền mọi người nữa." 


***


Nhưng dù chuyện gì xảy ra, hứa với anh một điều...


...rằng em sẽ không bao giờ buông bàn tay này ra  một lần nào nữa. 



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me