1 Dam An Luyen End
Sau khi lái xe đến trước cổng khu dân cư, Thiệu An gọi điện cho Trần Diệc Tâm. Hầm để xe dưới căn hộ Tây Lâm cũng thuộc loại mỗi nhà mỗi cửa, Thiệu An vừa lái được xe vào hầm thì Trần Diệc Tâm đã đứng chờ trước thang máy.Thường ngày Thiệu An phải mặc trang phục nghiêm chỉnh, quần áo treo trong tủ hầu hết đều là âu phục. Trần Diệc Tâm thì khác. Anh không ra ngoài, bởi thế mà tới giờ toàn mặc sao cho thoải mái là được. Thiệu An cũng không nghĩ Trần Diệc Tâm sẽ hợp mặc đồ chỉnh trang theo kiểu đó. Âu phục là bộ giáp của đàn ông, có điều vai Trần Diệc Tâm không đủ rộng, mặc vào trông không đủ khí thế.Hắn đã tưởng hôm nay Trần Diệc Tâm sẽ mặc thoải mái như hôm đến siêu thị. Nên khi nhìn thấy Trần Diệc Tâm bận sơ mi trắng và âu phục xanh lam tiến lại từ xa, hắn nhất thời nhận chưa ra kịp.Đến khi Trần Diệc Tâm chui vào xe và cởi bỏ áo vest vì trong xe đã có điều hòa, mà Thiệu An vẫn chưa dời được mắt khỏi người anh."Sao thế..." Trần Diệc Tâm vừa nói, vừa vắt chiếc áo mới cởi lên lưng ghế dựa, "Anh đây ngầu chứ?"Thiệu An nhếch khóe miệng: "Em vừa gọi mình là gì đấy?""Em có nói sai đâu?" Trần Diệc Tâm chỉnh chỉnh cổ áo sơ mi, "Trên thẻ căn cước anh nhỏ hơn em ba tuổi đó, chưa kể thực tế anh còn kém hai tuổi so với những gì ghi trên thẻ căn cước. Lúc về học thạc sĩ em đã tầm hai lăm tuổi rồi, tính ra khi đó anh còn chưa qua sinh nhật hai mươi tuổi nữa ấy chứ. Thế nên dĩ nhiên em là anh anh rồi."Ngày tháng Thiệu An ghi trên giấy tờ không phải ngày sinh chính xác. Hơn nữa thuở nhỏ thông minh, người lại trổ mã sớm hơn bạn bè cùng lứa, nhà hắn liền sửa năm sinh cho hắn học sớm hai năm. Thiệu An chưa từng đề cập chuyện này với ai, kẻ hiểu rõ chỉ có mình Thiệu Lộc Thành đang nằm trên giường bệnh, ngay cả bản thân Thiệu An cũng đã gần như quên mất vì không quá quan tâm.Có lẽ do muốn duy trì trạng thái bảnh bao, nên Trần Diệc Tâm cứ xụ mặt không cười. Chẳng qua anh không biết khuôn mặt lạnh tanh của mình không hề đem đến khí thế. Trái ngược lại, phối hợp với áo sơ mi trắng chỉn chu và điệu bộ cố tình ngoảnh mặt làm ngơ Thiệu An của anh, trông anh không toát lên vẻ đẹp trai hay lạnh lùng, mà lại là cấm dục.Cấm dục đến mức Thiệu An muốn giày vò.Thấy Thiệu An không nói lời nào, Trần Diệc Tâm bắt đầu gảy gảy chiếc cúc trên tay áo sơ mi, mặt cúc nạm một viên lam ngọc tinh khiết, rất hòa hợp với màu sắc âu phục.Thấy anh có vẻ mê mẩn chiếc cúc áo, Thiệu An bỗng nhớ đến lỗ xỏ trên đầu nhũ Trần Diệc Tâm, hắn nghĩ đấy mới thật sự là vị trí nên được khảm ngọc ngà châu báu.Hắn nhìn bộ dạng gợi tình trong vô thức của đối phương mà bụng dưới nóng ran. Tay vẫn cầm tay lái, nhưng người hắn đã lấn qua: "Anh, giờ em muốn làm anh, xử lí thế nào đây?"Trần Diệc Tâm xoay đầu nhìn hắn, phản xạ đầu tiên lại là thò tay sờ thân dưới đối phương, rồi cho ra kết luận Thiệu An không lừa mình."Không được! Anh đây muốn ăn cá tai tượng, thời gian eo hẹp, qua sáu giờ không thể gọi nữa!" Trần Diệc Tâm giơ cánh tay lên với ngụ ý chối từ. Tuy nhiên anh vẫn vui vẻ mỉm cười: "Và cả bưởi nho ướp lạnh, em muốn gọi hai phần!""Được được được." Thiệu An cũng không thật sự định hành quyết tại chỗ, hắn chỉ trao cho Trần Diệc Tâm một nụ hôn, sau đó lên đường.Bữa tối đặt tại nhà hàng kiểu Pháp có tên gọi là Choix. Nghe Trần Diệc Tâm kể tên món ăn vanh vách, Thiệu An hiểu được rằng trước kia họ đã từng ghé qua.Trần Diệc Tâm không sôi nổi như mấy ngày trước trong suốt chặng đường đến quán. Một người đã lâu không có cơ hội mặc đồ trang trọng, mãi mới được dịp để chăm chút đến từng cổ tay cúc áo, thì muốn tỏ ra nghiêm túc cũng không khó hiểu gì.Chỉ là một vài hành vi của anh vẫn còn giữ lại nét lém lỉnh thường ngày. Không biết là vì nóng hay là vì một lí do nào đó khác, mà Trần Diệc Tâm vuốt ngược về sau phần tóc mái lòa xòa trên trán, để lộ vầng trán trơn nhẵn và hàng mi xinh đẹp.Sau đó Trần Diệc Tâm ngả đầu lên cửa sổ, giấy bóng kính cửa xe phản chiếu bóng chóp mũi thanh tú của anh. Mỗi lần liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu bên phải, là Thiệu An lại thấy Trần Diệc Tâm hướng đôi mắt khép hờ về phía trước trong cái vẻ lặng lẽ. Dù vai anh không lớn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn và sơ mi trắng hơi rộng làm anh toát ra cảm giác gì đó rất ấm ức, đồng thời cũng có nét lạnh nhạt khó tả thành lời.Thiệu An bắt đầu hối hận vì đã đưa Trần Diệc Tâm ra ngoài. Hắn muốn quay về mà chẳng cần chờ lối rẽ.Oscar Wilde từng nói ông thích đàn bà có quá khứ và đàn ông có tương lai. Trần Diệc Tâm lại là kiểu người thôi thúc người ta mơ mộng về cả quá khứ lẫn tương lai bằng khí chất huyền bí nhưng hời hợt ấy, một loại khí chất có thể thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Hắn tin rằng Trần Diệc Tâm chẳng cần mời gọi, chỉ cần đối mặt vài giây là đã có người nguyện ý đến bên anh.Hắn không nỡ để bất cứ ai nhìn thấy một Trần Diệc Tâm như vậy.Ý nghĩ ấy khuấy động lên trong Thiệu An nỗi nóng nảy vô hình, khiến hắn suýt thì phóng vượt đèn vàng, phải nhờ Trần Diệc Tâm nhắc nhở hắn mới kịp phanh gấp."Anh không vui ư?" Trần Diệc Tâm hỏi hắn, "Vậy em không ăn cá tai tượng nữa, mình về nhà anh nhé?"Trần Diệc Tâm làm như không để bụng, "Tủ lạnh còn nhiều nguyên liệu lắm, để em nấu anh ăn.""Không phải." Thiệu An trả lời ngắn gọn, nhưng điều ấy lại khiến Trần Diệc Tâm cảm nhận được tâm trạng của hắn."Anh thật sự không cần làm như vậy." Trần Diệc Tâm vẫn tựa đầu bên cửa sổ, chẳng qua lần này anh đã mỉm cười, "Mấy năm nay không hay ăn ngoài, lễ nghi lễ thức gì em cũng quên hết sạch rồi, em còn đang lo lát nữa vào bàn sẽ phải lúng túng một phen đây." Choix là một trong những nhà hàng Pháp đầu tiên của thành phố C, song làm ăn đến giờ mà danh tiếng vẫn vang dội, mỗi tối chỉ có tám bàn, phải là khách quen mới hẹn được trước. Thiệu An không biết bếp trưởng của Choix, nhưng lại quen biết một nhà đầu tư trong đó, thế nên hắn mới có thể đặt trước dễ dàng như vậy. Giờ nghe đến đây, dù biết Trần Diệc Tâm chỉ nói đùa thì Thiệu An vẫn muốn trấn an anh."Em cứ bảo bọn họ là em muốn dùng đũa, anh bảo đảm họ sẽ không bình phẩm lời nào. Còn nếu em vẫn thấy ngại ngần thì anh sẽ dùng đũa cùng em."Trần Diệc Tâm mỉm cười: "Ông Thiệu đừng có ỷ mình bao quán mà làm càn đấy nhé."Thiệu An căng thẳng, thì ra trước kia hắn thường làm vậy khi hẹn hò với Trần Diệc Tâm. Hắn liền thành thật: "Hôm nay anh không bao quán."Trần Diệc Tâm "À" một tiếng: "Không giống tác phong của anh nhỉ." Rồi anh lại nói: "Nhắc tới thì, đi dạo siêu thị cùng em cũng không phải tác phong của anh.""Ồ?" Thiệu An hỏi, "Vậy em nói thử xem, tác phong của anh như thế nào?""Thì là, thì là kiểu không rườm rà như vậy." Trần Diệc Tâm bối rối, "Đơn giản là không có gì đặc biệt, như một cặp vợ chồng già. Em là chim hoàng yến của anh, anh là chiếc lồng vàng của em."Trần Diệc Tâm không để lộ ra bất cứ một biểu cảm bất thường nào, khiến cho Thiệu An không đoán chắc được là anh thật sự hài lòng hay chẳng qua chỉ là đã quen với cách sống ấy."Anh đang nghĩ gì vậy?" Thấy Thiệu An im lặng hồi lâu, Trần Diệc Tâm tò mò hỏi."Không có gì, mấy phút nữa là đến Choix rồi." Thiệu An lảng sang chuyện khác, "Sao lại chọn nơi này?"Choix trong tiếng Pháp nghĩa là 'sự lựa chọn'. Thiệu An cho rằng Trần Diệc Tâm sẽ bắt đầu giải thích từ cái tên, không ngờ Trần Diệc Tâm chỉ bình thản nói, rằng anh muốn đi nơi ấy."Anh quên anh tỏ tình với em ở đây rồi à? Từ ngày mười bảy tháng năm đến lúc tỏ tình cũng chỉ có độc hai mươi ngày." Trần Diệc Tâm nhìn hắn, "Vậy nên lần nào cần đi ăn hàng em cũng chỉ chọn mỗi nhà hàng này thôi. Anh biết em không kén ăn mà, nếu không chọn một nơi có ý nghĩa thì em sẽ bứt rứt lắm.""À, sau hôm nay anh đừng có mà nổi hứng ngày nào cũng đưa em ra ngoài ăn đấy nhé." Trần Diệc Tâm nhíu mày với vẻ mặt sầu não: "Dù anh bận rộn vắng nhà thì em cũng tự nấu được những món em thích, em không thích đồ ăn bên ngoài. Hơn nữa, chồng em là Thiệu An kia mà, sao em có thể bạc đãi bản thân được cơ chứ?"Thiệu An đồng ý ngay lập tức. Hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đáy lòng đã sớm ghim chặt vào hai chữ 'tỏ tình' ấy.Thiệu An chưa biết sẽ gọi món gì khi gọi điện đặt chỗ, thế nên hai người cũng tự giác đến sớm hơn. Lúc người phục vụ dẫn họ vào, trong nhà hàng chỉ có đúng hai người bọn họ.Một người phục vụ khác bước tới. Cậu này là người Trung Quốc, trẻ trung, ưa nhìn, tay cầm cuốn thực đơn. Đến trước bàn cậu ta lại chần chừ, hết nhìn Thiệu An rồi lại nhìn đến Trần Diệc Tâm, muốn xoay người lui đi nhưng cứ lúng ta lúng túng, cuối cùng đành bối rối đứng gọn vào một phía.Liếc chiếc đồng hồ trên tay cậu chàng, Thiệu An biết ngay đây là công tử nhà nào muốn trải nghiệm cuộc sống, còn chưa có nhiều kinh nghiệm thực tiễn nên mới ngẩn ra. Vì vậy hắn nhắc nhở thanh niên: "Đưa phần không ghi giá cho em ấy.""Vâng ạ!" Lập tức lấy lại tinh thần, cậu thanh niên đưa hai cuốn thực đơn khác nhau cho hai vị khách. Trần Diệc Tâm mỉm cười nhận lấy và lễ phép cảm ơn.Thực đơn đề song ngữ Pháp Anh, Thiệu An nói với Trần Diệc Tâm mà không buồn nhìn giá cả ghi kèm: "Em gọi đi.""Ừm." Trần Diệc Tâm giở cuốn thực đơn và bắt đầu chọn từ món khai vị. Anh chọn món rất nhanh, thi thoảng lật tới một trang lại ghé qua hỏi Thiệu An có ưng món này món kia không. Cậu thanh niên bên cạnh cúi đầu ghi chép, chờ Trần Diệc Tâm chọn đến món chính rồi thì cậu ta mới đột ngột ngẩng đầu."Khoan, khoan đã ạ..."Lúc này Trần Diệc Tâm đã gọi xong món cuối cùng, anh khép thực đơn rồi nhìn cậu thanh niên."Xin lỗi hai anh, em chợt nhớ ra, em cần phải hỏi xem hai anh có kiêng thứ gì không trước." Cậu ta lật trở lại trang trước của sổ ghi chép, "Em cũng... quên hỏi hai anh có muốn uống gì không ạ.""Em thành thật xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên em vào làm." Biết điều này sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm dùng bữa của họ nên cậu ta rất muộn phiền: "Em sẽ đi gọi một người phục vụ khác ngay bây giờ, em xin lỗi ạ.""Ce n'est pas grave (không vấn đề gì)." Trần Diệc Tâm nhìn bảng tên của cậu ta, "Léon, đúng chứ?""Oui." Người tên Léon đáp một tiếng 'Vâng', tò mò trong ánh mắt đan xen cả mấy phần thân thiết. Ban nãy lúc gọi món Trần Diệc Tâm vẫn luôn chỉ thẳng vào thực đơn và nói 'món này' 'món đó', cậu ta không ngờ Trần Diệc Tâm biết nói tiếng Pháp."Ne t'inquiète pas (đừng lo), Léon. Ai cũng có lần đầu, lần đầu quý ngài đây đến cũng không biết phải đưa tờ thực đơn không ghi giá cho tôi đâu." Trần Diệc Tâm vừa nói vừa nháy mắt với Thiệu An.Tuy không có ký ức rõ ràng, Thiệu An vẫn để bụng việc Trần Diệc Tâm mang chuyện của hai người họ ra nhằm an ủi kẻ khác. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm hoạt bát của Trần Diệc Tâm, chút cáu kỉnh trong lòng hắn cũng tan đi mất.Sau đó Trần Diệc Tâm liệt kê những món Thiệu An không ăn với Léon, rồi nhắc lại những đồ đã gọi thêm một lần nữa.Nghe Léon đọc soát, Thiệu An hỏi: "Không phải em muốn ăn cá tai tượng và bưởi nho ướp lạnh à?""Thực đơn không có." Trần Diệc Tâm đáp, không cảm thấy tiếc nuối gì lắm, "Cũng là món ăn của năm sáu năm trước rồi."Khi Léon rời đi cũng là lúc nhà hàng bắt đầu có thêm khách khứa. Tất cả đều đi theo cặp đôi một nam một nữ; ngoài ra có một bàn ba người với cô bé con là con lai Trung Pháp, tuổi tầm bốn, năm. Cô bé ngồi yên trong trạng thái bứt rứt, muốn nghịch ngợm nhưng không dám chạy linh tinh, nên chỉ đành xoay lưng vào bàn ăn và mở to cặp mắt tò mò ngó nghía tứ phương, cuối cùng nhìn về phía Thiệu An.Trần Diệc Tâm phát hiện ra trước: "Anh mau xem kìa, Mê Mẩn đang nhìn anh đó." Thiệu An nghe vậy cũng quay sang nhìn cô bé. Cô bé cứ như sung sướng lắm, vừa che miệng cười vừa đung đưa đôi chân không chạm đất, phấn khích như được xích đu đưa lên điểm cao nhất.Cô bé rất đáng yêu, Trần Diệc Tâm cũng thích, anh cười trêu Thiệu An: "Quý ngài đây không chỉ khiến trai gái mến mộ, mà đến cả trẻ con cũng không tha à nha."Mê Mẩn như được cổ vũ. Nhân lúc bố mẹ trò chuyện say sưa tạm thời không để ý tới, cô bé trườn xuống ghế, chạy tới nghển cổ nhìn Thiệu An và nói một câu tiếng Pháp.Trần Diệc Tâm nghe xong chỉ biết đỡ trán cười.Thiệu An hỏi: "Cô bé nói gì thế?"Thấy Thiệu An không hiểu thì Mê Mẩn muốn thử nói tiếng Trung, cô bé còn khua khua tay với điệu bộ vô cùng nghiêm túc, nhưng vẫn chỉ bập bẹ được mấy từ sứt mẻ: "Con muốn..." "Chú..."Trần Diệc Tâm hơi ngồm xổm xuống trao đổi với Mê Mẩn. Không biết rõ nội dung cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ thấy ánh lửa trong mắt Mê Mẩn cứ lịm dần đi, cô bé nhíu mày tới mức cặp mắt hai mí cũng co cả lại.Sau đó Trần Diệc Tâm xoa đầu cô bé và nhắn nhủ gì đó, lúc này Mê Mẩn mới lại tươi cười. Cô bé cứ nhìn Thiệu An không dứt nhưng rồi vẫn lạch bạch quay về bàn bố mẹ.Thiệu An hiểu câu nói cuối cùng của Mê Mẩn, đó là một lời chúc phúc. Hắn nhìn Trần Diệc Tâm và chờ anh phiên dịch, mà anh cũng nói thẳng không lòng vòng."Mê Mẩn nói cô bé vừa gặp đã yêu anh, hỏi rằng nếu anh chưa kết hôn, thì có thể chờ cô bé lớn lên được chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me