12 Chom Sao Duoi Anh Sao Vinh Hang
Chương 27: Khi dòng nước gặp cơn gióNhân vật xuất hiện:
Diệp Vân Anh – Cự Giải
Hàn Uyên – Bọ Cạp
Khánh Nhân – Song Ngư
Nguyệt Dung – Song Tử
Đỗ An Hòa – Thiên Bình
Lạc Minh Châu – Bảo Bình---Dưới làn nước u tối của Thủy Thành, cơn chấn động từ cột sáng đỏ máu vẫn còn âm vang. Mặc dù nơi này cách xa khu rừng tinh linh, sự biến động linh lực khiến kết giới bảo hộ bắt đầu nứt toác thành những vết rạn như mạng nhện.Diệp Vân Anh xiết chặt cây trượng thủy lam, gương mặt trắng bệch nhưng kiên định. Cô xoay người nhìn các đồng đội.“Không còn thời gian. Nếu để vết nứt lan rộng, toàn bộ Thủy Thành sẽ bị nuốt chửng. Nhưng nếu chúng ta ở lại...”Hàn Uyên gạt mạnh mái tóc ướt đẫm nước, giọng trầm xuống: “Thủy Thành là quê hương chúng ta. Nhưng thế giới bên ngoài còn lớn hơn. Ta chọn rời đi.”Khánh Nhân lặng lẽ cúi đầu, hai tay giao nhau cầu nguyện một cách thành kính. Trong khoảnh khắc ấy, từng dòng suối quanh họ ánh lên ánh bạc dịu dàng – lời chào tạm biệt của những linh hồn thủy thần cổ xưa.“Đi thôi.” – Diệp Vân Anh thì thầm. – “Kết giới chỉ còn chịu được thêm một giờ.”Ba bóng người lao ra khỏi Thủy Thành trong dòng nước lũ trào cuộn, hướng thẳng về phía nguồn chấn động.---Cùng lúc đó, trên tầng mây bị xé rách bởi sức ép, nhóm Khí cũng đang chiến đấu với những luồng xoáy linh lực hỗn loạn.“Cẩn thận! Không gian vặn xoắn, chúng ta dễ bị kẹt giữa hai lớp thực tại!” – Nguyệt Dung hét lên khi một đường rách vô hình suýt xé toạc cánh tay cô.Đỗ An Hòa vận sức, dựng lên một lưới cân bằng lực, cố gắng ghim nhóm họ vào trục trọng tâm giữa bầu trời. Từ cánh tay cô, cán cân bạc sáng lên, ép thẳng các luồng khí hỗn loạn lại.“Lạc Minh Châu!” – Nguyệt Dung gọi to.Ngay lập tức, Minh Châu tung ra một kết giới xoắn ốc bằng thủy tinh nguyên tố, tạo thành một đường trượt dài về phía rừng tinh linh. Cả ba người lao vút xuống, như những tia sét rạch thẳng qua bầu trời nhiễu loạn.---Gần trung tâm biến cố, tại vành đai phía ngoài khu rừng, dòng nước và dòng khí cuối cùng cũng chạm mặt.Một cơn sóng lớn quét qua, gần như nhấn chìm những thân cây chết khô. Ngay sau đó, một cơn lốc lồng lộn từ trên cao trút xuống, cuốn theo bụi đất, tàn lá và linh lực vỡ vụn.“Dừng lại!” – Diệp Vân Anh hét lên, xoay cây trượng, dựng nên một bức tường nước chắn trước dòng lốc xoáy.Từ trong lốc, Nguyệt Dung bước ra, mái tóc dài bết lại bởi những luồng điện khí vỡ tung quanh người. Cô nhìn chăm chăm Diệp Vân Anh – trong mắt ánh lên sự cảnh giác, nhưng cũng có tia mừng rỡ.“Diệp Vân Anh?”“Nguyệt Dung.”Một giây ngắn ngủi của sự ngỡ ngàng, sau đó là tiếng vũ khí chạm đất khi cả hai nhóm thả lỏng đề phòng. Gặp lại nhau trong tình thế này, không ai cần hỏi lý do. Họ đều biết: nếu đã bị hút đến đây, đồng nghĩa với việc vận mệnh đã giao nhiệm vụ cho họ.“Bọn ta vừa thoát khỏi Thủy Thành.” – Vân Anh báo nhanh. – “Vết nứt đang lan rộng. Các ngươi cũng cảm thấy?”“Không chỉ lan rộng.” – Minh Châu trầm giọng. – “Vết rạn đang kéo thực tại đến bên bờ sụp đổ. Có lẽ mọi Tinh Mạch trên lục địa đều sẽ chịu ảnh hưởng.”“Nhóm Đất – Lửa đang giữ chân kẻ đã giải phóng thực thể cổ xưa.” – Khánh Nhân bổ sung, đôi mắt linh động ánh lên sắc tím kỳ dị. – “Nếu không kịp hội quân, ta e…”Nguyệt Dung không đợi nói hết. Cô búng nhẹ một ngón tay, tạo ra một đường dẫn tạm thời bằng linh lực khí nguyên, nối thẳng tới trung tâm khu rừng. Dẫu đường dẫn lỏng lẻo và bất ổn, nhưng đủ cho họ băng qua.“Chúng ta không thể phí thêm một giây.” – cô ra lệnh, ánh mắt lóe sáng. – “Đi!”---Trên hành trình xuyên qua khu rừng đã bị vặn méo, từng người cảm nhận rõ sức nặng đè lên linh hồn mình. Cây cối hai bên đường như rên rỉ, những bàn tay khô héo vươn ra từ lòng đất nứt nẻ, kéo lê những mảnh tinh linh đã mục ruỗng.“Thứ được giải phóng… nó ăn mòn cả ký ức và ý chí.” – Hàn Uyên trầm giọng, đao siết chặt trong tay.“Chúng ta cần hội quân.” – Diệp Vân Anh khẳng định. – “Một mình từng nhóm sẽ bị nuốt trọn.”Nguyệt Dung nhìn lên bầu trời đen đặc phía trước – nơi cột sáng đỏ máu vẫn không ngừng xoáy thẳng vào tầng mây. Ở đó, nhóm Đất – Lửa đang chiến đấu, và họ cần tiếp viện.Không cần thêm lời nào, sáu người họ tăng tốc, ánh sáng linh lực bừng lên từng nhịp, cắt xuyên màn sương lầy lội của cõi rừng lạc lối.Xa xa, một trận chấn động nữa vang lên, như tiếng gầm của thế giới cũ đang trỗi dậy từ địa ngục.---
Diệp Vân Anh – Cự Giải
Hàn Uyên – Bọ Cạp
Khánh Nhân – Song Ngư
Nguyệt Dung – Song Tử
Đỗ An Hòa – Thiên Bình
Lạc Minh Châu – Bảo Bình---Dưới làn nước u tối của Thủy Thành, cơn chấn động từ cột sáng đỏ máu vẫn còn âm vang. Mặc dù nơi này cách xa khu rừng tinh linh, sự biến động linh lực khiến kết giới bảo hộ bắt đầu nứt toác thành những vết rạn như mạng nhện.Diệp Vân Anh xiết chặt cây trượng thủy lam, gương mặt trắng bệch nhưng kiên định. Cô xoay người nhìn các đồng đội.“Không còn thời gian. Nếu để vết nứt lan rộng, toàn bộ Thủy Thành sẽ bị nuốt chửng. Nhưng nếu chúng ta ở lại...”Hàn Uyên gạt mạnh mái tóc ướt đẫm nước, giọng trầm xuống: “Thủy Thành là quê hương chúng ta. Nhưng thế giới bên ngoài còn lớn hơn. Ta chọn rời đi.”Khánh Nhân lặng lẽ cúi đầu, hai tay giao nhau cầu nguyện một cách thành kính. Trong khoảnh khắc ấy, từng dòng suối quanh họ ánh lên ánh bạc dịu dàng – lời chào tạm biệt của những linh hồn thủy thần cổ xưa.“Đi thôi.” – Diệp Vân Anh thì thầm. – “Kết giới chỉ còn chịu được thêm một giờ.”Ba bóng người lao ra khỏi Thủy Thành trong dòng nước lũ trào cuộn, hướng thẳng về phía nguồn chấn động.---Cùng lúc đó, trên tầng mây bị xé rách bởi sức ép, nhóm Khí cũng đang chiến đấu với những luồng xoáy linh lực hỗn loạn.“Cẩn thận! Không gian vặn xoắn, chúng ta dễ bị kẹt giữa hai lớp thực tại!” – Nguyệt Dung hét lên khi một đường rách vô hình suýt xé toạc cánh tay cô.Đỗ An Hòa vận sức, dựng lên một lưới cân bằng lực, cố gắng ghim nhóm họ vào trục trọng tâm giữa bầu trời. Từ cánh tay cô, cán cân bạc sáng lên, ép thẳng các luồng khí hỗn loạn lại.“Lạc Minh Châu!” – Nguyệt Dung gọi to.Ngay lập tức, Minh Châu tung ra một kết giới xoắn ốc bằng thủy tinh nguyên tố, tạo thành một đường trượt dài về phía rừng tinh linh. Cả ba người lao vút xuống, như những tia sét rạch thẳng qua bầu trời nhiễu loạn.---Gần trung tâm biến cố, tại vành đai phía ngoài khu rừng, dòng nước và dòng khí cuối cùng cũng chạm mặt.Một cơn sóng lớn quét qua, gần như nhấn chìm những thân cây chết khô. Ngay sau đó, một cơn lốc lồng lộn từ trên cao trút xuống, cuốn theo bụi đất, tàn lá và linh lực vỡ vụn.“Dừng lại!” – Diệp Vân Anh hét lên, xoay cây trượng, dựng nên một bức tường nước chắn trước dòng lốc xoáy.Từ trong lốc, Nguyệt Dung bước ra, mái tóc dài bết lại bởi những luồng điện khí vỡ tung quanh người. Cô nhìn chăm chăm Diệp Vân Anh – trong mắt ánh lên sự cảnh giác, nhưng cũng có tia mừng rỡ.“Diệp Vân Anh?”“Nguyệt Dung.”Một giây ngắn ngủi của sự ngỡ ngàng, sau đó là tiếng vũ khí chạm đất khi cả hai nhóm thả lỏng đề phòng. Gặp lại nhau trong tình thế này, không ai cần hỏi lý do. Họ đều biết: nếu đã bị hút đến đây, đồng nghĩa với việc vận mệnh đã giao nhiệm vụ cho họ.“Bọn ta vừa thoát khỏi Thủy Thành.” – Vân Anh báo nhanh. – “Vết nứt đang lan rộng. Các ngươi cũng cảm thấy?”“Không chỉ lan rộng.” – Minh Châu trầm giọng. – “Vết rạn đang kéo thực tại đến bên bờ sụp đổ. Có lẽ mọi Tinh Mạch trên lục địa đều sẽ chịu ảnh hưởng.”“Nhóm Đất – Lửa đang giữ chân kẻ đã giải phóng thực thể cổ xưa.” – Khánh Nhân bổ sung, đôi mắt linh động ánh lên sắc tím kỳ dị. – “Nếu không kịp hội quân, ta e…”Nguyệt Dung không đợi nói hết. Cô búng nhẹ một ngón tay, tạo ra một đường dẫn tạm thời bằng linh lực khí nguyên, nối thẳng tới trung tâm khu rừng. Dẫu đường dẫn lỏng lẻo và bất ổn, nhưng đủ cho họ băng qua.“Chúng ta không thể phí thêm một giây.” – cô ra lệnh, ánh mắt lóe sáng. – “Đi!”---Trên hành trình xuyên qua khu rừng đã bị vặn méo, từng người cảm nhận rõ sức nặng đè lên linh hồn mình. Cây cối hai bên đường như rên rỉ, những bàn tay khô héo vươn ra từ lòng đất nứt nẻ, kéo lê những mảnh tinh linh đã mục ruỗng.“Thứ được giải phóng… nó ăn mòn cả ký ức và ý chí.” – Hàn Uyên trầm giọng, đao siết chặt trong tay.“Chúng ta cần hội quân.” – Diệp Vân Anh khẳng định. – “Một mình từng nhóm sẽ bị nuốt trọn.”Nguyệt Dung nhìn lên bầu trời đen đặc phía trước – nơi cột sáng đỏ máu vẫn không ngừng xoáy thẳng vào tầng mây. Ở đó, nhóm Đất – Lửa đang chiến đấu, và họ cần tiếp viện.Không cần thêm lời nào, sáu người họ tăng tốc, ánh sáng linh lực bừng lên từng nhịp, cắt xuyên màn sương lầy lội của cõi rừng lạc lối.Xa xa, một trận chấn động nữa vang lên, như tiếng gầm của thế giới cũ đang trỗi dậy từ địa ngục.---
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me