LoveTruyen.Me

12 Chom Sao Tu Do

Bảo Bình bước trên hành lang vắng vẻ, một tay kéo lê thanh kiếm, một tay che miệng ho liên tục. 

Máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng hắn, nhỏ xuống cằm. Bảo Bình không quan tâm. Hắn dùng mu bàn tay quẹt sạch máu, rồi vứt bỏ luôn cả thanh kiếm để vịn người vào tường. 

Vừa rồi, hắn đã không cẩn thận hít vào một ngụm khí độc. Ngay bây giờ, buồng phổi của hắn đang nóng ran lên hệt như có lửa đốt bên trong. Chỉ nhìn biểu hiện của Thiên Ưng, hắn cũng tự hiểu được, thời gian của hắn chắc chắn chẳng còn bao nhiêu. 

Vậy nên, hắn chẳng mất thời gian chạy đi đâu, mà tranh thủ lúc vẫn còn có thể di chuyển được, đi tìm Song Tử. Hắn đã kịp giấu Song Tử vào một góc an toàn, ngay trước khi chạy đi tìm Thiên Ưng để tính sổ. 

"Mày đang đi đâu thế hả?" - Giọng Bạch Dương vang lên trong bộ đàm, cảm giác như hắn đang vô cùng mệt mỏi. Bảo Bình không thèm đáp, tháo bộ đàm đang đeo bên tai, quăng đi luôn. Hắn cũng trút hết toàn bộ trang bị, tay không đi tìm Song Tử. 

Hắn đặt cô trong một phòng trống ở tầng hai, nơi không bị bất cứ người nào nhòm ngó đến làm phiền, và cách xa những trận chiến. Hắn chậm rãi tiến đến bên thân thể đã lạnh ngắt và chi chít thương tích của Song Tử, cẩn thận và nhẹ nhàng, ôm cô vào lòng, và ngồi xuống. 

- Xin lỗi em nhé. - Bảo Bình thì thầm, vuốt mái tóc lòa xòa của Song Tử. - Đã để em phải đợi lâu rồi. 

Hắn khẽ đung đưa người, hệt như thể đang dỗ ngủ Song Tử. Hắn vẫn luôn mong một ngày, có thể ôm cô thế này trong lòng. Vậy mà, ngày đó còn chưa kịp đến, thì cô đã bỏ hắn mà đi rồi. 

Một cơn đau nữa lại dâng lên trong lồng ngực hắn. Máu tươi tràn lên cổ họng, ngập trong khoang miệng. Vị tanh ngọt ngập tràn. Hắn sắp hết thời gian rồi. 

Bảo Bình nắm tay Song Tử, cẩn thận dùng khăn tay mang theo bên người, lau sạch những vệt bẩn khắp người cô. Song Tử không thường chải chuốt vẻ bề ngoài, nhưng lại rất ưa sạch sẽ. Cô ấy sẽ không muốn bẩn thế này đâu. 

Vừa làm, Bảo Bình vừa lẩm bẩm. 

- Anh xin lỗi. Đáng lẽ ra, anh nên ở bên em mới phải. Đáng lẽ, anh nên bảo vệ em như những gì anh đã hứa.....

Sống mũi đột nhiên cay nhức, mắt Bảo Bình long lanh ánh nước. Trên môi hắn vẫn hiện nụ cười, một nụ cười bình thản của người đã biết trước được số phận của bản thân. Bảo Bình siết chặt vòng tay, tựa như đang cố gắng giữ lấy bảo vật trân quý nhất của đời mình. Hắn nhắm mắt, nét mặt an tĩnh vô cùng, đợi chờ cái chết đến như chờ đợi một người bạn cũ....

Và rồi, trước mắt hắn dần sáng bừng lên, một thứ ánh sáng thanh tẩy và thuần khiết tựa thiên đường....

---------------------------------------------------------------------------------

Nhân Mã đi theo hướng dẫn của Ngự Phu, tìm đến thượng tầng tầng 8. 

Khi cửa thang máy vừa mở ra, Nhân Mã đã ngay lập tức cảm nhận được một sự thân thuộc vô cùng, hệt như trở về ngôi nhà cũ sau nhiều năm đi xa. Nhân Mã bước vào vùng ánh sáng vàng rực ấm áp, trong phòng khách được Thiên Bình tận tâm sắp đặt, bố trí. Ngoại trừ việc mọi thứ đều phủ bụi, dường như chẳng có gì thay đổi ở đây cả. Nhân Mã thậm chí còn có cảm giác rằng, chỉ một vài giây nữa thôi, đồng đội của cô sẽ bước ra từ một trong những cánh cửa kia, và tất cả những chuyện này chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp. 

- Ta đã hi vọng những thuộc hạ của ta có thể câu kéo được nhiều thời gian hơn. - Một giọng trầm khàn lạnh lẽo của một người đàn ông vang lên ở phía sau Nhân Mã, khiến cô giật mình quay đầu. 

Trước mắt cô là một người đàn ông tuổi chừng 50. Đầu ông ta trọc lốc, trên mặt có rất nhiều sẹo. Nhưng nhìn vóc người, Nhân Mã chẳng khó khăn để đoán biết được, ông ta là một kẻ rất mạnh. 

Trong chốc lát, không khí trong phòng khách tầng 8 như bị đóng băng. Chẳng hiểu bằng cách nào, Nhân Mã cảm giác như bản thân vừa rơi vào địa ngục băng. Chân tay cô lạnh ngắt, run rẩy. Nhịp tim tăng vọt, máu dồn lên não, khiến mồ hôi túa ra khắp người cô. 

Cô đang sợ hãi. 

Có một điều chắc chắn rằng, Nhân Mã không thể nào một thân một mình đánh bại người đàn ông trước mắt này. 

- Sao thế? Ngươi đang sợ à? - Hắn ta lại tiếp tục nói bằng giọng trầm khàn. - Ngươi dám khiêu khích ta nhiều lần, nhưng lại sợ hãi khi đứng trước mặt ta ư? 

Thôi rồi. Nhân Mã thầm nghĩ. Cô làm gì còn cơ hội mà chạy trốn nữa.  Bây giờ, cô chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian để đợi cứu viện.

Nhân Mã không nói chuyện, dùng ánh mắt dò xét để đánh giá đối thủ của mình. Nhưng dường như kẻ địch của cô lại không muốn tốn thời gian cho việc cân nhắc đối thủ. Hắn cởi chiếc áo thun đang mặc, để lộ những bắp thịt rắn rỏi, chắc nịch hệt như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất được làm hoàn toàn bằng đá, khiến người ta có cảm giác không thể nào đánh bại được. Hắn quăng chiếc áo qua một bên, vào tư thế, chuẩn bị chiến đấu. 

Nhân Mã thì ngược lại. Cô vẫn đứng đó, chẳng có một thao tác nào chứng tỏ cô sẵn sàng chiến đấu cả. 

- Ta tự hỏi một điều. - Cô hơi cúi đầu, trong mắt lóe lên suy tính. - Tại sao ngươi phải làm đến tận thế này? Vì điều gì? 

- Vì điều gì ư? - Người đàn ông bật cười, như thể câu hỏi của Nhân Mã là cái gì đó mắc cười lắm vậy. - Ngươi thực sự muốn hỏi một câu vô nghĩa như vậy sao? 

- Ta muốn biết rút cục thì các anh chị em, đồng đội của ta đã phải chết vì cái gì. - Nhân Mã nghiến răng rít lên. - Ngươi xây dựng cả một tổ chức, một ngôi trường đào tạo toàn những kẻ mất trí, tạo ra đủ thứ quái vật, rút cục là vì cái c** gì....

Người đàn ông nhìn Nhân Mã bằng ánh mắt như đang nhìn một thứ gì đó hết sức thú vị. Hắn rời khỏi trạng thái chiến đấu, bước về phía bàn phòng khách, ngồi xuống, và chỉ tay về phía đối diện. Nhân Mã đứng yên đó, chần chừ. 

- Thôi nào. - Người đàn ông cười khẩy. - Ngươi vẫn cho rằng ngươi có cơ hội thoát khỏi Tử thần sao? Kể cả có cho ngươi thêm 1000 lính tinh nhuệ, ngươi cũng chắc chắn phải chết trong tay ta. Chỉ là một cuộc nói chuyện thôi, và ngươi sẽ có được tất cả đáp án mà ngươi muốn. 

Nhân Mã bước đến, ngồi xuống đối diện với người đàn ông kia. Hắn cúi người, lấy từ bên dưới ra một bàn cờ, cẩn thận bày nó trên bàn trà, còn lịch thiệp ra hiệu cho Nhân Mã đi trước. Nhân Mã không hiểu hắn ta muốn làm gì, nhưng vẫn cầm lấy quân cờ đầu tiên, đi một nước. 

- Khi ngươi bước vào đây, ngươi hẳn là đoán được ta là ai rồi. - Người đàn ông cúi đầu, đẩy quân tốt đầu tiên đi. 

- Boss của Black Rose. - Nhân Mã cúi đầu, che giấu cảm xúc trong đáy mắt. - Hay còn được gọi bằng cái tên Zero. 

- Đúng vậy. - Người đàn ông híp mắt cười. - Ngươi có tố chất rất đặc thù đấy. Ở trước mặt ta, không phải người nào cũng có thể trấn tĩnh như vậy. Huống hồ, ta lại còn là đầu sỏ hại chết rất nhiều người thân của ngươi. 

Nhân Mã yên lặng không nói lời nào. Bây giờ, cô thừa nhận, phải gồng lắm cô mới có thể giữ mình ngồi yên vững vàng và không nhào tới vặn cổ thằng cha trước mặt. Cơn giận dữ sôi trào đã sớm nhấn chìm cô từ lâu. Ngay lúc này, cô không mong muốn gì hơn chuyện xé toạc cái đầu của thằng khốn trước mặt ra khỏi mình hắn. 

Cô hít một hơi thật sâu, đẩy quân cờ về phía trước. 

- Bớt nói mấy lời thừa thãi đi. - Nhân Mã trầm giọng, lạnh lùng. 

- Ta đoán là Thiên Ưng phải nói cho ngươi hết mọi chuyện rồi chứ? - Zero nheo mắt, đẩy một quân cờ về phía trước. - Ngươi đang tìm kiếm điều gì vậy? 

- À. - Nhân Mã gại cằm, dời chú ý vào bàn cờ. - Ngươi cho rằng ta sẽ hài lòng chỉ với bằng đó thông tin sao? Ban đầu, ngươi rõ ràng chỉ là một tên mafia. Nhưng ngươi nhìn xem, qua một khoảng thời gian, rõ ràng, mọi thứ đều có dấu vết của ngươi, của BR. Ngay cả chính phủ, cũng dưới quyền kiểm soát của ngươi. Ta tự hỏi, người như ngươi, cũng có thể chỉ vì một người phụ nữ mà làm đến mức đó ư? 

Nét mặt người đàn ông lập tức sa sầm. Thay vì đi tiếp quân cờ đang cầm, hắn lại nhặt quân cờ đó lên, siết chặt trong lòng bàn tay. Nhân Mã có thể nghe được tiếng răng rắc phát ra từ trong lòng bàn tay đang siết chặt ấy, chỉ là không biết của quân cờ hay của khớp xương. 

- Làm gì mà không thể? - Zero cười khẩy. - Trong số những thứ ta muốn, chỉ trừ sự tha thứ của cô ấy, còn lại, không có gì là ta không thể. 

- À. - Nhân Mã cười khẩy. - Ngươi thâu tóm tất cả mọi thứ, bao gồm cả các Vương, hẳn là vì ngươi hi vọng rằng, ai đó trong số họ có thể giúp ngươi, đúng không? Ta hiểu rồi.

"Nhân Mã, mày đừng trêu lão quá. Lão có thể bóp nát đầu mày ngay chỉ trong một đòn đó." - Ngự Phu lo lắng nói qua bộ đàm. Nhưng Nhân Mã thì chẳng có vẻ gì là sẽ nghe lời thằng bạn mình. Cô cầm một quân cờ lên, đi thêm một nước. 

- Rút cục là ngươi giả ngu hay ngu thật thế? Ngươi cho rằng, trên đời này sẽ có người chấp nhận thứ tình cảm rẻ tiền ngu xuẩn đấy của ngươi à? Thứ ngươi muốn là một người phụ nữ yêu thương ngươi. Nhưng ngươi, thì lại chỉ yêu chính mình. Ngươi muốn người ta yêu ngươi, nhưng lại không muốn vì người ấy mà thay đổi, lại còn giam cầm, ép buộc người ta thay đổi vì ngươi. 

Ánh mắt Zero nhìn Nhân Mã trở nên lạnh lẽo vô cùng, khiến cô phải rùng mình ớn lạnh. 

"Này. Đủ rồi đó, Nhân Mã." - Ngự Phu gấp gáp cảnh báo. Nhưng Nhân Mã thì vẫn không có ý định dừng lại. 

- Thực ra, ta có một cách để khiến ngươi đạt được sự tha thứ mà ngươi hằng mong muốn đấy. - Nhân Mã nở nụ cười ngọt ngào hết sức. - Đó là đầu thai lại. 

Vừa dứt lời, một con dao không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay Nhân Mã bay thẳng về ngay chính giữa gương mặt của Zero. Tuy nhiên, hắn chẳng những không vội vàng, mà còn nhẹ nhàng né qua một bên để tránh né. Con dao lao nhanh qua vai hắn, cắm phập vào tường. Nhân Mã không để cơ hội vụt qua. Cô chồm đến, quăng một nắm bột mịn vào mặt lão. 

Lần này thì hắn đúng là có chút lơ là thật. Một ngụm khói độc tràn vào khoang phổi hắn, khiến hắn ho lên khằng khặc. 

- Chừng đó thì chưa đủ để giết ta đâu. - Zero đứng lên khỏi ghế. Hắn ta sừng sững trước mặt Nhân Mã, hệt như một con gấu đực lực lưỡng. 

Nhưng vừa nói dứt lời, hắn lập tức cảm nhận cơ thể dần trở nên nặng nề. Cơ bắp dần nhũn ra như. Hắn trợn mắt nhìn Nhân Mã. 

- Ngươi cho rằng ta ngu ngốc đến mức cứ vậy đánh với người mạnh hơn mình sao? - Nhân Mã cười nhạt. - Ta vốn chỉ định khiến ngươi phân tâm chút thôi. Giờ thì chúng ta ngang sức rồi nhé, Boss. 









Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me