12 Chom Sao Yeu Em Anh Dam Khong
Tiếng la hét, gào rú của hai con người kia ảnh hưởng tới việc học tập của học sinh nên thầy quản sinh đành phải lết thân đi vận động. Thầy quản sinh của trường Mãn Dịch dồn hết sức lực mà đuổi theo hai người, tiếng của thầy vang vọng khắp trường:- Hai em kia!! Đứng lại! Có xem tôi ra gì hay không hả? – Soạt – Ngay lập tức hai con người đang rượt đuổi kia liền dừng lại tạo nên một tiếng động lớn do sự ma sát của đế giày với nền đất. Hai người quay lại nhìn thầy, giọng đều đều nói:- Đương nhiên là không rồi! Cơ mà đây là ai vậy? – Hai người nói xong thì tự dưng quanh người thầy quản sinh phát ra một tia sáng bất thường màu vàng bọc lấy cơ thể của thầy. Đây là ... Song Tử cùng Cự Giải hét lên:- Biến thành siêu Saiyan rồi!- Thầy tiến hóa rồi! – Nói rồi cả hai liền vắt chân lên cổ mà chạy như bay. Phía sau, tiến thầy quản sinh vang lên khiến cho những người có mặt ở đó torng vòng bán kính mười mét cũng đều bị ảnh hưởng tới màng nhĩ:- Em xem tôi là Goku hay Pokemon hay sao mà nói vậy hả?!!!!!!!!!!! – Nói rồi thầy liền rượt theo cả hai người. Song Tử nhanh chân chạy ra phía sau trường để tránh tầm ngắm của thầy. Xem ra đây là một bài kiểm tra trước khi đi vào cuộc chiến sao? Thú vị ghê! Ừ! ''Thú vị'' thật! Song Tử đành phải trèo lên cây anh đào phía sau trường, ngồi đọc lại hết tin nhắn của hai người thì phát điên lên. Thực sự cô muốn giết chết tên Cự Giải lắm rồi! Tại sao lại làm vậy chứ hả? Vốn dĩ cô không muốn hỏi một câu hỏi cực kỳ ngu người như thế nhưng mà làm vậy thì quá lắm rồi. Tuy biết rằng có nhiều lý do thúc đẩy anh làm vậy nhưng cô vẫn phải thốt lên cái câu hỏi đó. Nguyên nhân thúc đẩy anh hành động là gì? Vì ghét cô? Hay là vì Mục Vũ? Ghen tỵ? Đố kị? Hay chỉ đơn giản vì thích làm thì làm thôi? A! Dù sao cô cũng nên xin lỗi Mục Vũ trước đã. Song Tử nấp trên cây, vội nhắn vài dòng xin lỗi và lý do rồi tắt máy đi. Linh linh linh – Tin nhắn từ Mục Vũ lại được gửi tới. Cô vội lấy điện thoại ra:''Không sao! Chúng ta sẽ gặp nhau vào bảy giờ tối nay ở gốc anh đào sau trường nhé!'' Song Tử cũng đồng ý rồi tắt máy đi luôn. Cô ngồi trên một cành cây rắn chắc nhất, ánh mắt vàng chanh nhẹ dao động. Bỗng, một làn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc vàng tung bay trong không trung. Song Tử nhẹ ngâm nga:- A ~ - Không khí hôm nay ... sao mà ... không thể diễn tả được bằng lời thế? Gió nhẹ gì mà thổi lạnh tới nỗi xoắn cả lông, trong gió còn mang theo cả tinh hoa lẫn bụi bặm bay thẳng vào mặt cô. Hơn nữa, cây anh đào gì mà chả lấy nổi một bông, cành thì trơ xác ra không có cả một lá nữa là ... Mà không thể trách được, giờ cũng là đầu tháng Tám rồi còn gì. Cô đang mãi suy nghĩ vẩn vơ trông ngôn tình hết mức thì ... ở dưới đất, tiếng gào thét của thầy quản sinh khiến cô giật mình:- Này, Song Tử! Xuống ngay! Xuống đây ngay! Em đang phá hoại cây của trường đó! – Nói rồi thầy liền cầm một cái cây khá dài chọt lên chỗ cô ngồi mong cô nhảy xuống. Song Tử đứng dậy, định nhảy xuống thì rượt chân nên rơi xuống, vội bám vào một cành cây thì ...Rắc ...Cành cây vì đã quá già mà phải chịu cân sức nặng của cô nên liền gãy. Song Tử đành phải dùng cái cây kia hướng về phía thầy tìm chỗ chống cây để có thể đáp xuống an toàn. Cuối cùng cành cây kia đập vào đầu thầy khiến ông ngất đi. Song Tử đã xuống an toàn thì ngay lập tức chạy đi, để lại một bãi chiến trường chưa kịp dọn ở phía sau. Phía trên phòng họp lầu ba, hai người con trai nhìn xuống bãi chiến trường kia, thầm thở dài. Dịch Nhân nhìn Akashi thưởng thức trà, trầm trồ ngưỡng mộ:- Học sinh của cậu có khác – Akashi cũng thở dài bất lực. Tách trà nóng hổi tên tay anh được đặt xuống một cách nhẹ nhàng. Đôi mắt hai màu có chút suy tư rồi phán ngay:- Chúng có phải con người đâu! ~~~ Phòng Hóa học ~~~ Sau khi cả hai chia ra, mỗi người một hướng thì Cự Giải ngay lập tức chạy về phòng Hóa học cầu xin viện trợ từ Thiên Yết. Ngay lập tức, thầy quản sinh vừa bước vào thì nhận được một luồng khí lạnh từ Thiên Yết nên lập tức ra ngoài. Phải nói là Cự Giải muốn quỳ lạy Thiên Yết luôn ấy chứ! Tuy rằng anh cũng có sát khí nhưng mà không nỡ lòng nào mà vì chuyện nhỏ như vậy mà tỏa sát khí, để lộ mặt thật của bản thân nên đành nhờ vả Thiên Yết. Tuy là bạn đã lâu nhưng mà mỗi khi anh ở gần Thiên Yết thì có một cảm giác gì đó rất rùng rợn khiến mọi người tránh xa. Thứ nhất, Thiên Yết là thiếu gia của một tập đoàn kinh doanh vũ khí, không cẩn thận là ''đi'' luôn như chơi ấy. Thứ hai, Thiên Yết là một người lạnh lùng, tuyệt tình, giỡn với anh thì chắc chắn sẽ phải lãnh hậu quả khủng khiếp. Thứ ba, anh thích yên lặng mà lúc nào quanh anh cũng ồn nên sát khí giúp anh ''khâu'' lại mấy cái miệng kia. Từ ba điều trên suy ra anh là một người đáng sợ. Tới cả người bạn thân cũng sợ chứ đừng nói gì tới người ngoài. Ma Kết nằm dài trên bàn, giơ chân đá người con trai phía dưới gầm bàn, hỏi:- Cậu thấy Song Tử có biêu hiện gì lạ không? – Cự Giải suy nghĩ một chút rồi chui ra ngoài, vươn vai vài cái rồi trả lời:- Không! Sao à? – Ma Kết nhẹ lắc đầu rồi gục mặt xuống ngủ. Không sao mới là lạ! Nghe cô hỏi như vậy, lại còn cái thái độ không muốn trả lời kia nữa thì chắc chắn là có chuyện. Thiên Bình dụi dụi mắt, nói:- Cậu ấy ... - Cô chợt dừng lại rồi nói tiếp – Chúng tôi còn có một mặt khác nữa ... Thật tệ nếu nó tái phát! – Nói rồi cô liền bước ra ngoài, một nụ cười thoáng hiện trên môi cô. Thiên Bình lướt nhanh trên hành lang, Song Ngư vội vã chạy theo sau. Rốt cục, mặt khác đó là gì? Thật tệ nếu nó tái phát? Ý cô là gì đây? Ám chỉ sao? A! Bỗng, giọng thét của Song Ngư lẫn Thiên Bình vang vọng trên hành lang khiến các sao giật thót tim:- MÓE ƠI! TITAN!!!!!!! – Tiếng khóc, tiếng giày vang trên nền đất, tiếng mắng mỏ của thầy quản sinh cứ trộn lẫn với nhau mà vang lên. Cơn tức giận vì cặp Cự Giải – Song Tử lúc nãy vẫn chưa nguôi mà bây giờ lại còn bị gọi là Titan thì ai mà không tức?! Thầy quản sinh sau khi tỉnh dậy thì thấy Song Tử đã biến mất, trên đầu mình thì có một cục u to đùng, vì giận mà tới nỗi đỏ mặt tạo thành một hình dáng như là ác quỷ đội mồ khiến các học sinh dù gan lỳ tới mấy mà khi thấy thầy cũng thốt lên ''Ô! Qủy!'' Đằng này hai người thì lại gọi thầy là titan thì có hơi xúc phạm không nhỉ? Dù sao cơn giận vẫn chưa đi mà lại còn bị chọc tức thì đương nhiên sẽ đem dồn hết lên đầu kẻ đến sau rồi. Một lần nữa, cuộc rượt đuổi chí chóe làm gia tăng thêm tình cảm gắn bó mật thiết giữa thầy trò không thể nào mà cắt đứt được. Hai con người kia vẫn ngồi thưởng thức tách trà, ánh mắt dán chặt xuống sân trường – nơi ba thầy trò đang ''vui đùa''. Xử Nữ ngồi trên vai Thiên Yết, nhìn theo bóng dáng ba người đó nhẹ kêu lên một tiếng nũng nịu. Thiên Yết thở dài, liền bước về dãy KTX thì liền bị thầy quản sinh gào lên:- Hai em kia! – Cả hai không vui quay lại nhìn thầy. Ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường nhìn thầy thở hồng hộc như muốn đứt hơi, lòng thầm trù ẻo. Xử Nữ liền nhảy xuống khỏi người Thiên Yết, quay phắc đi sải bước về KTX. Và kết quả, một đống bị tống cổ về phòng Đội của trường. Thầy quản sinh tức tốc đi tìm hai thầy hiệu trưởng thì phát hiện một điều, họ đã rời đi từ lâu và để lại một mảnh giấy:''Tùy thầy xử lí!'' – Thầy quản sinh liền chạy ra chợ mua một ít xoài và bánh về để ăn khi trừng phạt các sao.~~~ Quay về với các sao ~~~ Mười hai người ngồi trong phòng, không khí đáng lẽ phải rất vui nhưng bây giờ nó lại im lặng tới bất ngờ. Ma Kết nhìn quay rồi quan sát thật kĩ khuôn mặt của các sao, nhỏ giọng nói:- Quậy banh cái phòng này không? – Mười hai sao liền gật đầu và ... Nhân Mã thì lại chiếm đóng cái máy vi tính của thầy. Dường như máy tính này là máy chủ của tất cả các máy khác trong trường nên anh khá dễ điều khiển. Nhân Mã lấy ra trong túi một cái USB rồi tải game chiến đấu trực tuyến vào các máy. Tạo lập ra một phòng riêng rồi cho các học sinh đang học Tin học loạn chiến với nhau. Giáo viên dạy Tin học thấy vậy tuy rằng đã ngăn cản nhưng cũng vô dụng. Bởi vì máy chủ lớn nhất đang nằm trong tay Nhân Mã. Tuy rằng chỉ là một học sinh mười sáu tuổi nhưng ba anh là một chủ tịch tập đoàn về game mà game thì liên quan tới máy tính nên không thể nào anh không giỏi được. Hơn nữa từ nhỏ anh đã được học và làm việc chung với kỹ sư máy tính nên anh rất giỏi mấy vấn đề này. Kim Ngưu thì bật bộ đàm nhỏ trên bàn lên, thử giọng:- AAAAAAAAAAAAA!!!!! – Tiếng thét vô cùng ''thánh thót'' của anh qua bộ đàm mà truyền tới những cái loa trong phòng học khiến tất cả học sinh đều giật thót tim. Song Tử liền giật lấy bộ đàm, hắng giọng vài cái rồi nói:- Quẩy lên đi nào! – Ngay lập tức, Cự Giải đã ở trong phòng thu thanh thì nghe cô nói vậy liền bật nhạc lên max rồi tận hưởng như một DJ thực thụ. Tất cả học sinh trong trường đều ùa ra sân, quẩy hết mình trước sự bất lực của các giáo viên. Bạch Dương thì lụm được cây sáo thạch anh ngang trong tủ đồ của thầy liền cầm lên, đặt vào miệng rồi thổi thổi. Sau một lúc vắt kiệt hơi để thổi nhưng vang chả phát ra một tiếng động nào thì anh liền quẳng xuống dưới đất, dùng chân đạp tới nỗi nó vỡ tàn tành. Thật tội nghiệp cây sáo đáng thương, sáo ngang mà đi thổi dọc thì đố nó phát ra tiếng được. Ma Kết và Xử Nữ bắt được ông thầy giáo khá mập mạp tới phá đám thì liền dùng cái hộp khá to màu đỏ chói nhét vào họng thầy rồi trói vào cột cờ. Thiên Yết thì ôm một đống giấy ra cho Ma Kết mồi lửa để thiêu sống người thầy giáo tội nghiệp đó. Sau khi Cự Giải trở về phòng Đội thì liền bị Song Tử lôi lại khiêu vũ. Cự Giải nâng người cô lên không trung, Song Tử liền xoay một vòng rồi lộn lên bàn. Cả hai tiếp tục khiêu vũ mặc kệ cô đã đá văng bao nhiêu bình hoa rồi. Xoảng – Thêm một bình hoa đáng thương bị Song Tử đá xuống đất. Sư Tử thì ép Song Ngư ngồi lên một cái ghế gỗ có khắc chữ ''Luật Đường Tiên'' rồi tạo dáng đủ kiểu. Từ thục nữ sang cao ngạo rồi lại d*m đãng, đủ tư thế gợi tình cho Sư Tử chụp ảnh. Tuy rằng Song Ngư là con trai nhưng thật sự là body của anh rất đẹp nha. Làn da trắng tuyết, khuôn mặt cực kỳ ngây thơ nhưng cực kỳ khiến người ta nổi hứng thú, đôi mắt quyến rũ đầy mị hoặc. Ôi! Tại sao ông trời lại ban cho anh thêm ''cái chân thứ ba'' kia chứ? Nhưng ... nếu anh là con gái thì tuyệt đối thiên hạ đã loạn từ lâu kia. Sau khi lấy đủ giấy cho Ma Kết rồi thì Thiên Yết quay lại phòng, cùng Kim Ngưu tìm trong tủ đồ xem có gì để quậy không. Kim Ngưu cúi xuống, lôi từ gầm từ ra một cây đàn tranh khá cũ kĩ nhưng được bảo quản rất tốt bởi bọc ni-long. Thiên Yết nhìn quanh rồi thở dài nói:- Cái này chả phải là cây đàn được bán đấu giá ở hội chợ X ba năm trước mà! – Kim Ngưu nói rồi nhìn dáo dác quay qua quay lại nhìn xung quanh, ánh mắt sáng rực lên như đèn pha ô tô. Anh ôm lấy cây đàn chọi thẳng ra khỏi cửa sổ đằng sau Nhân Mã khiến kính cửa vỡ nát, cây đàn cũng chẳng lành lặn được là bao nhiêu. Ây dà! Thật là ... Ai bảo dám đắc tội với Kim Ngưu anh chi? Cây đàn này vốn dĩ là anh đã muốn mua nhưng lại bị người ta mua trước, vì bận việc nên anh không thể tới để bàn bạc việc mua lại cây đàn từ người đến mua trước nên đã nhờ người đến thỏa thuận. Thật không biết trời cao đất dày mà người đó lại từ chối. Anh đã ra giá là 3 triệu USD nhưng người đó quyết từ chối nên anh đã nâng giá lên là 3,7 triệu USD. Nhân lúc anh và người anh cử tới bàn bạc với nhau thì người đó đã trốn đi mất mà không tìm được tung tích suốt ba năm nay. Vậy mà bây giờ nó lại xuất hiện trước mặt anh như thế này thì có phải là quá trêu người hay không chứ? Anh không có nó thì đừng mong ai có được. Thiên Bình đi lại cái tủ đồ mà Bạch Dương đã lục nãy lượm lấy cây violin rồi nhẹ kéo như một nghệ sĩ thục thụ. Éo éo éo éo – Tiếng đàn violin của Thiên Bình vang lên trong không trung thực sự là một sự tra tấn khiến người ta sống không bằng chếtBẹp bẹp bẹp – Tiếng Bạch Dương đạp lên cây sáo vốn đã thê thảm kia trở nên thê lương hơn.Xoảng – Tiếng lọ hoa bị vỡ do Song Tử và Cự Giải đang khiêu vũ. Ưm – Tiếng rên rỉ ủy khuất của Song Ngư khi đang cố gắng nhập diễn thật đạt cho bức ảnh của Sư Tử.Rẹt – Kim Ngưu vội dùng băng keo trong suốt dán ngang cửa ra vào vừa vặn với chiều cao của thầy quản sinh. Bảo Bình cầm một lọ thuốc chạy vào nhưng vì trượt chân lên quăng luôn lọ thuốc vào phòng Đội và ...ĐÙNG – Một vụ nổ thương tâm xảy ra khiến phòng Đội từ một nơi trang trọng nhất dùng để tiếp đón những con người có xuất thân không bình thường về đây lại trở thành một căn phòng đen xì vì vụ nổ. Mọi thứ vốn đã hỗn loạn nay còn hỗn loạn hơn gấp trăm lần. Tiếng nhốn nháo, xì xào của tất cả học sinh trường Mãn Dịch khiến giáo viên phải sợ. Đây là sự nổi dậy chống đối của học sinh hay sao? Nó không khác đại dịch zombie là mấy, đi đến đâu ai cũng phải khiếp sợ. Học sinh tuy rằng đã được quản lí rất chặt chẽ nhưng vẫn quậy vậy, nếu không có sự quản lí thì nó còn loạn hơn, đi phá làng phá xóm, quậy người ta, ... v.v... và còn rất nhiều trò phá phách xứng danh học trò nữa kìa. Ôi! Thế giới sẽ loạn mất. Thầy quản sinh vừa ôm bọc xoài về thì nghe tiếng nhạc từ trường Mãn Dịch phát ra, ông vội vàng chạy về trường. Đập vào mắt là một đám học sinh đang nhảy nhót ngoài sân trường. Hình bóng Ma Kết loáng thoáng trong dòng người cùng Kim Ngưu đang nhảy điệu Chachacha một cách vui vẻ. Kim Ngưu một tay vòng qua eo giữ chặt cơ thể cô, Ma Kết vòng tay qua cổ bám chặt vào anh, ngã xuống rồi xoạc chân ngang bằng vai, cô đưa một tay dang ngang như muốn kết thúc vũ điệu thì bị anh nâng lên không trung xoay một vòng. Ma Kết chao đảo ngồi bệt xuống đất. Bảo Bình vì vụ nổ mà giật mình, chưa kịp đứng dậy đã bị Nhân Mã lôi vào khiêu từ Ruma sang Samba rồi tới Tango lại qua Salsa. Có thể nói là hai người này nhảy tạp, nhớ được kiểu nhảy của điệu nào thì nhảy điệu đó. Riêng Thiên Yết thì tủi thân vì không có ai nhảy cùng mà ôm cái cây cột để giăng lưới bóng chuyền giữa sân mà múa. Một tay giữ cột làm chỗ trụ, hai chân kẹp chặt lấy thân cột, người ngửa về sau. Một khung cảnh thật đáng xấu hổ đối với cái danh Thiên thiếu gia lạnh lùng mà mọi người thấy. Tuy lạnh thì lạnh thiệt nhưng mà một khi anh quẩy hết mình thì đừng có mà mong ai ngăn cản được anh. Xử Nữ cầm lấy cây rìu tìm được trong phòng nghỉ của bảo vệ, định chặt đi cái cây cột mà Thiên Yết đang đu. Bạch Dương thì chạy vòng quanh sân trường vì bị một đàn hổ trong Vườn thực vật cấm rượt theo. Phía sau là Sư Tử đang chỉ huy một đàn hổ đuổi theo bắt Bạch Dương. Song Ngư ôm lấy tượng tạc một người nào đó, khuôn mặt tuyệt mĩ của anh áp sát vào cánh tay của tượng, khuôn mặt cực kỳ đáng yêu tỏ vẻ nũng nịu mà gợi cảm khiến người ta cảm thấy như bị uống nhầm ''xuân dược''. Tại sao trên đời lại tồn tại một người con trai như thế này? Thiên Bình thì lo chụp ảnh của Song Ngư với bức tượng, miệng không ngừng khen body và biểu cảm của anh. Song Ngư cởi hết hàng cúc áo sơ mi để lộ bộ body tuyệt hảo của mình, vòng qua phía trước, một tay ôm lấy cổ của tượng, một tay nhẹ cái quần xuống phía dưới một chút, cà vạt cũng bị cởi luôn. Cự Giải đứng trên cột cờ, cầm lấy cây roi ngân của Thiên Bình quất mạnh xuống nền đất, mạnh miệng hô:- Hỡi lũ ngu ngốc đang bị giam cầm bởi luật lệ kia! Hãy nổi dậy đi! Phá tan gọng kìm, còng tay từ lâu đã kìm chế lại sức mạnh của các ngươi! Lật đổ cái đế chế này đi! Hãy ghi nhớ này, các ngươi đã chết rồi! HÃY CHO TA THẤY CON NGƯỜI MỚI CỦA CÁC NGƯƠI! – Cự Giải hét lên. Phía dưới, tiếng hô hào ủng hộ đế chế mới của CỰ GIẢI. Song Tử thong thả bước vào trước con mắt kinh ngạc của thầy quản sinh. Cô nói:- Nào! Cười lên nào! – Nói rồi cô liền giơ máy ảnh lên và ..Tách – Tất cả mọi người trong trường, sự hỗn loạn đều được gói gọn trong một bước ảnh của Song Tử. Cô lùi về sau rồi ra khỏi cổng trường chụp thêm vài tấm nữa. Thầy quản sinh liền gào lên:- DỪNG LẠI NGAY!!!!!!!!!! – Độ to của tiếng thét vượt ngưỡng 130 dB có sức công phá với những người ở trong vòng đường kính tới một km phải tới bệnh viện khám tai, chim hay sư tử lẫn khỉ đều phải di dân đi chỗ khác thật nhanh. Tiếng nhạc cũng dừng lại, tất cả các học sinh đều chạy nhanh về lớp như chưa từng có chuyện gì xảy ra, một số thành phần tò mò không sợ chết vẫn ở trên lầu quan sát mười hai người không phải người ở dưới kia. Xoảng – Cự Giải một tay chọi chiếc đàn tranh từ phòng Đội xẹt qua mặt thầy quản sinh mà làm vỡ kính phòng bảo vệ. Cự Giải liền bước ra khỏi phòng Đội, tiến về phía sân trường một cách ung dung mà không quan tâm tới sự hiện diện của thầy quản sinh. Mười hai người, ai làm việc nấy mặc kệ con người kia vẫn đang phát điên lên. Thầy quản sinh liền gào lên khi thấy anh vẫn tiếp tục hành hạ cây đàn tranh của mình:- Cự Giải! Em đừng hành hạ cây đàn của tôi nữa!! Nó đáng giá tới 2 triệu USD đấy! Nó vốn là đàn của mỹ nhân đẹp nhất thời nhà Hồ đó!!!!!!! – Thật là ... Anh vốn không định phá hoại cây đàn nhưng vì thầy xuất hiện nên mới lôi nó ra hành hạ để chứng tỏ mình. Tuy rằng anh vốn ngoan hiền nhất trong sáu sao nam nhưng mà ... đã quậy thì hết mình luôn! Dù sao Kim Ngưu đã ghét nó tới vậy thì anh sẽ giúp bạn anh hành hạ cây đàn tranh này bằng được. Tiếng ủng hộ của học sinh trong trường vang lên không ngớt. - Kim Ngưu, Ma Kết! Đây không phải cái sàn nhảy của hai em!!!!!- Thiên Yết! Em xuống khỏi cây cột đó ngay! Buông nó ra!!!!!- Xử Nữ! Em đang phá hoại tài sản của nhà trường đó!!!!- Bạch Dương! Dừng lại ngay đi! Tôi chóng mặt lắm rồi. Em đừng chạy nữa!!!- Sư Tử! Tôi đề nghị em lôi đàn hổ này cùng mình về sơn lâm mà sinh sống!!!!! - Song Ngư! Đi xuống khỏi bức tượng đó đi! Đó là hiệu trưởng đầu tiên của trường Mãn Dịch đó!!!!- Thiên Bình! Em ngưng lại hành động ủng hộ Song Ngư tạo dáng trên tượng của thầy hiệu trưởng đi. Cũng đừng có chụp ảnh nữa!!- Nhân Mã! Em buông tôi ra! Tôi ... – Thầy quản sinh đang gào thét thì bị Nhân Mã lôi vào cuộc khiêu vũ không hồi kết của mình. Vì Bảo Bình chóng mặt nên anh đành buông tha cho cô một chút. Chưa tìm được bạn nhảy mà thấy thầy bực như vậy thì thôi, lôi vào nhảy cho hết bực. - Bảo Bình! Em đừng đốt phòng bảo vệ nữa! Dập lửa đi! - Bảo Bình vì chóng mặt mà hóa sảng, cầm một đống chất hóa học gây cháy đổ lên phòng bảo vệ. Phừng – Ngọn lửa bốc cháy như nhiệt huyết của cô thiêu trụi căn phòng của bác bảo vệ đáng thương. Bảo Bình cầm một thùng xăng trên tay vì tưởng là nước nên dội hết vào đó khiến ngọn lửa cháy khủng khiếp hơn. - Song Tử! Đây không phải chuyện vui đâu mà em lại chụp hình như vậy!=> Một ngày đúng chất cuộc sống học đường của các sao đã kết thúc một cách rất là ... ta không còn biết dùng từ gì để mà diễn tả được. Mười hai sa vì sợ thầy lên cơn đau tim mà vội chạy nhanh về nhà của Kim Ngưu trốn. Đúng như dự đoán! Thầy quản sinh bị nhập viện vì lên cơn đau tim do mười hai gây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me