|32| drug
| pisces stone |
sau khi trả thù liệu ta có thấy thỏa mãn không?chắc chắn có.liệu ta có sung sướng khi nhìn kẻ từng hại ta giờ đây đã nhận lại hình phạt thích đáng không?tôi nghĩ vậy.hay rằng nó chỉ là một cách tệ hại để che đi vết thương lòng vốn chưa lành lại, thay vì băng bó lại những tổn thương phải chăng ta lại luôn chọn cách tỏ ra mình chẳng hề hấn gì, để cố gồng lên mạnh mẽ?tôi không chắc nữa.dường như mọi chuyện lại quay trở lại như ban đầu, dường như một ngày vẫn 24h và ta vấn sống một cách thật bình thản.dẫu cho những con người ấy không còn ở đây nữa.' cậu cô đơn không? 'tôi nhìn vào mắt của leo lender, cô bạn cũng mới thất tình gần đây.hay thật, giờ thì nhìn vào chiếc má ửng đỏ, những vỏ bia lăn lốc trên sàn, và những mảnh tim tan vỡ.- ừ, cô đơn lắm, nhưng tôi còn có cậu mà.ôi, cô gái đáng thương của tôi, chuyện gì đã khiến cô gái đáng yêu ấy lại phải che giấu thân mình qua vỏ bọc đầy gai nhọn vậy nhỉ?' ôi thôi nào hãy mặc kệ những tên tồi ấy đi, đêm nay chúng ta hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ thôi 'tôi cố nói to giọng, giống như đang cổ vũ chính mình, tay đưa lên uống thêm một ngụm cồn mát lạnh.lender bật cười, nhìn tôi.- chuyện vui à, vậy sao cậu lại khóc?khóc à.thì ra thứ đang thẩm thấu lên môi tôi là vị mặn của nước mắt.tại sao?tôi không biết.tôi không hề biết.tôi không biết gì hết.tôi biết tất. tôi biết chứ.tôi cô đơn lắm.tôi buồn lắm.tôi nhớ người ấy, nhớ cả kỉ niệm tôi đã chính tay giết chết.tôi òa lên, rồi xà vào lòng cô gái đối diện.chính leo cũng run lên.tay tôi cầm lấy tay cô, đặt lên vị trí vẫn đập đều đặn, chẳng vì những cảm xúc này mà bất ổn, nhưng mà' chỗ này, chỗ này này, tôi đau lắm 'đau, đau quá...chẳng mấy chốc cái xúc cảm ê ẩm này lại bị thay thế bởi sự choáng váng.cả người tôi như bay lên khỏi cõi này, mộng tưởng, những hình ảnh trìu tượng, sự mơ hồ và cảm giác phê pha khó tả.tim tôi như đang hẫng đi 1 nhịp từng giây, giống như sắp ngừng đập, tôi đã bất giác không còn nghe thấy tiếng của chính mình nữa.thị giác và thính giác như đang bị tấn công vồ vập, thần trí có lẽ chẳng còn đủ tỉnh táo.đau đầu quá, nhưng lại nhẹ nhàng lạ kỳ, giống như một chân tôi đã bước sang một thế giới khác, chẳng rõ là thiên đường hay địa ngục.giả, giả hết.thứ trân thật duy nhất có lẽ là tiếng vọng từ xa của leo.- pisces, tỉnh lại.- cậu đã nghĩ cái quái gì vậy stone?- chết tiệt, con nhỏ ngu ngốc này.nỗi đau khiến ta bất chấp, khiến ta đau khổ, khiến ta sa đọa.nỗi đau là lí do lớn nhất khiến ta tìm đến chất kích thích, cố tình ngó lơ những tác dụng phụ.và từ khi ta sử dụng chúng, ta đã chính thức bước vào thử thách đen tối nhất trên đời.tôi dần chẳng còn nghe thấy giọng leo nữa.chìm trong giấc mộng dài.***
| taurus timber |
' timber, em sẽ không nằm trong danh sách thi ngày mai '
một yêu cầu, chứ không phải câu hỏi.
tôi nhìn xuống đôi chân chằng chịt những vùng đỏ thẫm của mình đang được nhân viên y tế băng bó lại
tôi nhìn vào mặt huấn luyện viên, lúc này đây đã mất đi khả năng ngôn ngữ.
nước mắt tôi cứ tuôn ào ạt.
rõ là không phải vì đau đớn, tôi không cam lòng.
sao lại là lúc này.
ước mơ lớn nhất cuộc đời tôi vốn đang ở nước mắt, nay tan tành chỉ vì những thứ cảm xúc không đáng.
đúng, chẳng hề đáng, chẳng hề đáng với một con người đã nỗ lực như tôi.
thầy chẳng còn thể nhìn vào ánh mắt tôi nữa, né tránh đi còn tôi vẫn chăm chăm vào vô định.
- cứ để em chạy.. không được sao? chỉ một lần thôi...
' đừng hủy hoại cả sự nghiệp chỉ vì một tấm huy chương '
tôi biết chứ, nhưng tôi thà thua trên đường đua còn hơn chịu bỏ cuộc thảm hại như thế này.
rõ là thầy sẽ chẳng thèm nghe ý kiến của tôi mà rời đi.
tôi nhìn những phần bị thương đang dần bị che lấp, làm vậy thì có ích gì sao?
chẳng thể giúp được gì cho tôi lúc này, cả thể chất lẫn tinh thần.
tôi rời đi ngay khi cứu thương xong, đi thẳng khỏi trại huấn luyện, đôi mắt cố định ở phía cổng.
tôi chẳng thể nhìn vào những người kia vẫn đang luyện tập thêm phút nào nữa.
khu huấn luyện ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố hơn 1km.
huấn luyện viên nói tôi đợi để ô tô đưa về, nhưng tôi chẳng muốn ở nơi này thêm phút giây nào nữa.
tôi bắt đầu bước đi.
ban đầu là chậm, rồi nhanh dần, nhanh dần.
nhanh nữa, rồi chạy, cứ chạy, rồi mệt, lại chậm dần, chậm dần.
lúc này đây, tôi không đua với bất kì vận động viên nào khác.
tôi đua với cuộc đời đua với vận mệnh của chính mình.
tôi bị thương rồi, nhưng giờ đây chẳng còn ai đưa tôi đến phòng y tế, cũng chẳng ai hỏi tôi có làm sao không nữa.
người đã nói lời yêu tôi, giờ đang nơi đâu.
tôi biết mình vô lí, nhưng tôi vẫn sẽ đổi hết lên đầu người ấy, vì những đau khổ tôi phải chịu đã quá đủ rồi, từ tinh thần đến thể xác, ngay cả khi đã chấm dứt, thứ tôi phải nhận đã quá đủ rồi.
tự hứa, đây sẽ là lần cuối, tôi chạy hết mình vì một ai khác.
lần đầu là do yêu, lần cuối là do hận.
hận xong rồi sẽ trở thành thờ ơ, từ nay về sau trở thành xa lạ.
có lẽ vì chiếc chân đau, tôi cứ chạy rồi đi bộ đến gần 45 phút mới thấy được ánh sáng của thành thị.
lúc này đây, tôi mới bắt đầu tỉnh táo.
khi nãy tôi chẳng mang theo một thứ gì cả.
bầu trời cũng đã chuyển dần sang màu của hoàng hôn rồi.
nói không hoang mang là nói dối, vì đây hoàn toàn là một thành phố xa lạ với tôi.
có lẽ quay lại trại tập trung là phương án khả dĩ nhất lúc này, tôi vốn đang tìm kiếm một nơi nào đó để ngồi nghỉ thì bị một sự xuất hiện bất ngờ cản lại.
' anderson? '
' cậu làm gì ở đây? '
aquarius có vẻ không tập trung đến câu hỏi lắm, vì ánh mắt cậu ta đang dồn xuống chân tôi.
_chị muốn lên xe trước chứ?
ừ thì, tôi cũng nên mừng đã đúng không, ít nhất đã gặp được người quen mà.
rồi cả hai ngồi lên chiếc xe đỏ rực nổi bật của cậu ta.
thật may khi cậu ta cũng có ý định giải thích vài thứ.
' cũng không phải tình cờ gì đâu, mai chị thi đấu đúng không, vir và scor nhờ tôi mang đến một số đồ cho chị, có lẽ là chúc chị may mắn '
' tôi vừa ghé qua chỗ huấn luyện họ nói chị rời đi rồi nên mới đi tìm, cũng may chị cũng chưa đi xa lắm '
tôi cười gượng.
_ừ thì, có lẽ với chân như này thì cậu qua chuyến này đưa đồ cũng vô ích rồi, tôi cũng không thể thi đấu được nữa.
aquarius gật đầu, thể hiện mình đã hiểu.
' chị có muốn quay lại đó không? '
chắc ý cậu ta là trung tâm huấn luyện.
_à phiền cậu rồi, tôi có để ít đồ ở đó.
' tiện thể chị cũng nên băng bó lại vết thương đi '
cậu ta không nói gì thêm nữa, tiếp sau đó là một khoảng lặng, thật kì là cả hai đều ổn với sự yên tĩnh ấy.
lúc tôi quay lại với hành lí và điện thoại thì trời cũng đã tối rồi, nhưng tôi cũng bất ngờ hơn vì anderson vẫn còn ở đó.
_tôi tưởng cậu đã rời đi rồi.
' chị có dự định ở đâu thời gian tới chưa? có vẻ chị sẽ không về california luôn với cái chân đau đấy đâu '
tôi cũng không hiểu sao cậu ta lại tò mò vấn đề này cho lắm, nhưng đúng là đây là điều tôi cần lo nghĩ lúc này.
_chắc là tôi sẽ ở khách sạn nào đó thôi.
' nếu không ngại thì chị có thể ở nhà tôi'
tôi thực sự không lường trước về một lời đề nghị táo bạo như vậy.
à thì, chúng tôi cũng không thân thiết gì lắm.
' chị đừng nghĩ nhiều, tiện thể tôi cũng đang có một vài việc cần xử lí ở đây, chỗ tôi cũng có hộ tá riêng nữa, có lẽ sẽ tiện chăm sóc cho chân của chị, dù sao cũng là người quen, ở khách sạn cũng bất tiện lắm '
thì ra cậu ta đôi khi cũng suy nghĩ chu toàn như vậy.
_vậy thì cảm ơn rất nhiều.
cả hai vừa đến nhà của cậu ta thì đồng hồ điểm 8h.
nó rộng hơn tôi nghĩ.
_à có chuyện này, cậu giữ bí mật chuyện tôi bị thương với mọi người được không, dạo này họ khá bận rộn rồi, để người khác phiền lòng cũng không hay.
' tôi hiểu rồi '
_____
' nhật kí của virgo vincent
hôm nay là ngày thứ 7 tôi đến đan mạch, mọi thứ vẫn rất tuyệt vời, tôi đã học được một vài từ hay ho, giống như hyger, chuyến đi tham quan địa phương cũng rất thú vị, thật tiếc tôi sắp phải kết thúc nó sớm.
à, còn một điều nữa.
hôm nay tôi vô tình gặp lại capricorn ceicil '
zim: :D nhớ mn quá rùi
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me