LoveTruyen.Me

12cs Sinh Ton Tai Truong Hoc Di Biet


Sư Tử đỡ tay Song Ngư, nhắc nhở bằng giọng có chút cọc cằn.

- Nhìn cái đường kia kìa. Ngã một phát chưa chừa à.

- Cậu quát tôi à? – Song Ngư trừng mắt nhìn Sư Tử. – Nói to thế á?

Sư Tử chẹp một tiếng rồi đi tiếp về phía trước, tay vẫn không buông Song Ngư ra. Từ sau cuộc nói chuyện trong bệnh viện lần đó, Song Ngư không còn dè dặt với hắn nữa. Cô nàng sẽ vô cớ giận dỗi hắn, cũng sẽ cau mày khó chịu khi hắn làm gì đó khiến cô không vừa ý. Nếu như trước đây, chỉ khi hắn nghịch dại cô mới quát hắn, thì bây giờ, hắn hơi nặng lời một chút, cô đã làm mình làm mẩy. Cuộc sống của hắn cũng đảo lộn kể từ khi đó. Song Ngư bỏ qua rất nhiều loại giới hạn, và bám lấy hắn nhiều hơn. Đôi lúc, hắn cũng thấy hơi phiền. Nhưng biết sao được. Hắn chọn, hắn chịu. Mà thực chất thì hắn thật sự cảm thấy rất ổn với hiện thực này.

À, không phải trong hoàn cảnh này.

Quay lại 10 phút trước, hai đứa vẫn đứng nghiêng một góc 70 độ so với trần hành lang. Sau khi đi về phía cuối hành lang, tụi nó leo được vào một cánh cửa tối. Quái lạ là, chỗ này không hề bị nghiêng lệch gì cả. Hai người đi dọc theo hành lang phía sau cánh cửa, và rồi đột ngột lạc vào một khoảng không tối tăm. Tất cả những gì họ cảm nhận được là sàn nhà bằng gỗ dưới chân mình, không còn gì khác.

Có điều, hành lang này không bằng phẳng. Song Ngư tưởng nó bằng phẳng nên ban đầu cứ thế phăm phăm chạy trước. Kết quả, cô nàng vấp té cái đùng, cằm và đầu gối đều va vào sàn nhà đau điếng.

Vậy là, Sư Tử đi lên, một tay giữ chặt cô nàng để canh chừng, một tay cầm đèn pin soi đường.

- Sao chỗ này đi mãi không thấy đến đích vậy? Hay chúng ta quay lại đi? – Song Ngư thở dài, nói.

- Chỗ này là chiều không gian độc lập. – Sư Tử nói. – Cậu đi đâu, đường nào cũng vậy thôi. Chúng ta kiếm được đường nào thì cứ đi đường đó đi.

Song Ngư không nói gì nữa. Cô nàng ngoan ngoãn để cho Sư Tử dắt mình đi về phía trước. Ngay lúc này, họ nhìn thấy một khung sáng màu hổ phách ở ngay trước mặt, hình như là một cánh cửa.

- Có lối ra thì phải. – Sư Tử lẩm bẩm. – Cậu đi sát vào tôi đi. Có gì, tôi sẽ bảo vệ cậu.

- Làm như tôi yếu đuối lắm í. – Song Ngư xì ra một tiếng. – Đi đi. Chúng ta hỗ trợ nhau là được.

Nhưng càng đến gần cánh cửa đó, họ lại nghe được âm thanh xì xầm độc thoại kỳ lạ.

- ...không phải cái này...cũng không phải cái này... Ôi lão đây còn phải ở lại đây đến chừng nào nữa đây.... Cái thư viện này thật làm khổ người ta. Lão đã nói bao nhiêu lần rồi chứ... Thêm chức năng tìm kiếm nào có phải chuyện gì lớn lao đâu.... Ôi...Chỉ khổ cái thân già này....

Song Ngư và Sư Tử dắt tay nhau đến trước cánh cửa. Đập vào mắt họ là một khung cảnh thực sự vĩ đại. Trước mặt họ là một đại sảnh rộng lớn được thắp sáng choang bằng những viên đá tỏa ra ánh sáng màu hổ phách. Cả đại sảnh được lấp đầy bởi vô vàn những giá sách lớn. Chúng xếp chồng lên nhau, hoặc nằm song song, hoặc nằm xô lệch không theo trình tự. Thậm chí, rất nhiều trong số chúng còn lơ lửng giữa không trung.

Giữa khung cảnh này, cái gì chuyển động thì rất dễ gây chú ý. Họ nhanh chóng nhìn thấy một ông già nhỏ thó đang đứng trên đỉnh một cái thang cao lênh khênh một cách nguy hiểm hết sức. Cái thang nghiêng ngả lung lay như thể nó sẵn sàng đổ sập bất cứ lúc nào vậy. Ông già liên tục rút mấy cuốn sách trên giá, nhìn tên nó, hoặc mở ra đọc vài dòng, rồi vứt nó qua một bên. Trong miệng ông ta không ngừng lẩm bẩm mấy câu độc thoại.

- Ôi...Cái thân già của lão....

Ngay lúc này, ông ta chợt dừng lại trong giây lát, rồi lên tiếng bằng giọng vui vẻ thích thú.

- Ta biết hai đứa đến cửa rồi. Còn đứng đó làm gì mà không vào đây đi.

Song Ngư và Sư Tử giật bắn mình vì tiếng gọi của lão. Hai đứa nhìn nhau đầy hoang mang.

- Cứ vào đi. Một ông lão như ta có thể làm gì được đôi trẻ các cô các cậu chứ? Đứng ở cửa thất lễ lắm đấy.

Nói rồi, ông ta chầm chậm leo xuống cái thang. Ông ta cầm cái gậy dựng bên cạnh cái thang, rồi lọc cọc đi về phía cái bàn tiếp khách ở ngay chỗ dễ thấy nhất của cái đại sảnh. Cái thang ông ta vừa dùng lắc lư lọc cọc di chuyển sang một góc, hệt như một đồ vật có linh hồn và tri giác vậy.

Song Ngư và Sư Tử biết không trốn được, liền chậm chạp đi đến. Ông lão bưng từ bên dưới lên một cái khay gồm mấy cái chén mẻ miệng và một bình trà.

- Ngồi đi. Chỗ ta chẳng có bánh trái gì đâu. Uống tạm trà nhé.

Nói rồi, ông ta rót ra ba chén chất lỏng màu hổ phách trong suốt, đẩy về trước mặt hai đứa.

- Đây. Trà đây. – Ông ta nói. – Cứ tự nhiên nhé.

Nói rồi, tự ông ta nâng tách lên, nhấp một ngụm, rồi thở ra một cách thỏa mãn.

- Cho hỏi... - Song Ngư chậm rãi nói. – Chỗ này...

- À, một thư viện thôi. – Ông già mỉm cười trìu mến. – Các chiều không gian mà Cảnh Minh tạo ra đều có kết nối với nhau, nên mấy đứa có thể du ngoạn từ chiều không gian này sang chiều không gian khác, chỉ là thằng bé có mở cửa liên kết không thôi.

Nói rồi, ông lại nhấp thêm một ngụm trà.

- Kìa, uống trà đi chứ. Nguội hết bây giờ.

Hai đứa nhìn nhau, rồi nhấp một ngụm trà. Trà thơm, nóng ấm, khiến cả hai đều cảm thấy thoải mái. Nhưng chỉ mới qua vài giây, Song Ngư đã nghe cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại ập tới. Cô như nhận ra điều gì, nhìn Sư Tử bằng ánh mắt hoang mang, rồi nhanh chóng gục xuống.

- Song Ngư. – Sư Tử hoảng hốt đứng bật dậy, đỡ lấy Song Ngư. Hắn cảnh giác nhìn ông già, trong mắt hiện lên sát khí chưa bao giờ có.

- Đừng có hoảng. – Ông già vẫn bình tĩnh. – Ngồi xuống đi. Nó chỉ ngủ thôi. Đợi chúng ta nói chuyện xong, hai đứa có thể rời đi an toàn. Ta không có sức làm hại hai đứa.

- Ông muốn cái gì đây? – Sư Tử vẫn không bình tĩnh lại được. Hắn gầm ghè, dường như sẵn sàng tấn công ông già bất cứ lúc nào.

- Ta tự giới thiệu trước. Ta là Gia Bảo, là người trông giữ thư viện này. Ta nhận lệnh đợi cậu ở đây, cậu Sư Tử.

Sư Tử hơi giật mình. Hắn không hiểu lời lão già kia nói. Thế có nghĩa là sao? Là hắn đã bị ăn bẫy ngay từ đầu?

Thế nhưng, dù cảnh giác, hắn vẫn ngồi xuống, để Song Ngư gối đầu lên chân mình, rồi cởi áo ngoài trùm lên người cho cô.

- Bình tĩnh lại nhanh lắm. – Ông già nói, nhấp thêm một ngụm trà. – Là vì đứa con gái kia nhỉ? Hai đứa đạt đến cảnh giới trao đổi Ionta cho nhau mà không cần gọi tên rồi. Chắc bình thường, hai đứa cũng yêu thương nhau lắm.

- Nói đi. Ông muốn cái gì? – Sư Tử mất kiên nhẫn nói.

- Cậu Sư Tử. Cậu đã từng điều tra về anh trai cậu trong ngôi trường này nhỉ? – Ông già nói, giọng trầm hẳn xuống. – Sao? Có thu hoạch được gì không?

- Sao ông biết được? – Sư Tử kinh ngạc. Rõ ràng, hắn không có nói cho ai khác kia mà. Nhưng rồi, hắn nhanh chóng nhớ lại, ngoài Song Ngư, một người thứ hai biết chuyện, chính là người đàn anh năm 3 mà hắn tiếp cận để xin thông tin. Chẳng có lẽ nào...

- Cậu hẳn là đoán được lý do ta biết rồi. – Ông già mỉm cười. – Nhưng ta đoán, cậu chưa có được thông tin sâu hơn về anh trai mình, phải không?

Tim Sư Tử chật đi một nhịp. Hắn yên lặng đợi lời tiếp theo của ông già kia.

- Anh trai cậu, là một trong số 8 Chỉ huy của Cảm tử Kỵ sĩ Đoàn. – Ông ta nói. – Anh trai cậu đã bùng nổ lên Celta từ khi còn học cấp 3. Thế nhưng, không một người nào phát hiện ra điều đó, cho đến khi cậu ta tìm thấy chúng tôi, và gia nhập với chúng tôi.

- Các người rút cục là ai? Các người muốn gì? – Sư Tử nói, giọng đanh lại. – Sao các người lại nhắm vào ngôi trường này? Sao các người lại nhắm vào tôi?

- Cái chúng tôi muốn không chỉ có cậu. – Lão già khùng khục bật cười. – Anh trai cậu đang đi theo "Con đường của Calliope", và rồi cậu cũng vậy. Đó là vận mệnh của cậu, em trai của một trong số những người mạnh nhất trong Cảm tử Kỵ sĩ Đoàn. Còn con đường đó là gì, sẽ có người khác nói cho cậu biết.

- Người khác? – Sư Tử kinh ngạc. – Ý ông là sao đây?

- Là ý vậy đó. – Ông già cười lên. – Cậu sẽ không cho rằng chúng tôi không có sắp xếp gì, hành động theo cảm tính đấy chứ? Kể cả vụ việc ngày hôm nay, nếu thành công, thì mục đích đầu tiên của chúng tôi đạt được. Nếu không thành công, thì chẳng ai chết cả. Còn nếu nửa vời, thì cậu đã biết đến sự tồn tại của lũ chúng tôi. Một bước đệm lớn đến tương lai đấy, cậu trai trẻ ạ.

Nói rồi, ông ta đứng dậy.

- Được rồi. Nhiệm vụ của tôi xong rồi. Tôi chỉ có trách nhiệm cho cậu biết đến thế thôi. À, anh trai cậu, Hoàng Quân có chuyển lời. "Cuối con đường, tất cả chung một đích đến. Hãy sáng suốt lựa chọn." Hết rồi.

Sư Tử đương nhiên không hài lòng với cuộc trò chuyện này. Hắn muốn hỏi nữa, nhưng ông già kia không hề muốn cho hắn thêm cơ hội. Ông ta đứng trước bàn trà, vỗ hai bàn tay vào nhau hai tiếng, nhìn thẳng vào mắt Sư Tử mà mỉm cười. Lập tức, hắn có cảm giác bản thân như bị kéo ngược về phía sau bằng một lực cực mạnh. Hắn vội vàng cúi người, ôm chặt lấy Song Ngư trong lòng, bảo vệ lấy cô bằng cả cơ thể mình. Hắn loáng thoáng thấy cánh cửa của thư viện đóng sầm lại ngay trước mặt hắn, và bóng tối đen kịt dày đặc bao trùm cả hai. Tất cả những gì hắn có thể làm, có thể cảm nhận được, đó là lực hút cực mạnh lôi hắn trôi ngược về phía sau, và cơ thể ấm áp của Song Ngư mà hắn đang ôm trong lòng.

Sau đó, một cảm giác buồn ngủ ập đến, chậm rãi mà từ tốn thâu tóm tâm trí hắn. Sư Tử cố hết sức để giữ tỉnh táo, nhưng chẳng có tác dụng gì hết. Trong giây phút tỉnh táo cuối cùng, hắn đã dùng hết chỗ sức lực còn lại, dùng khăn quàng cổ của mình, cột chặt tay hắn và tay Song Ngư vào thành một. Và rồi, hắn hoàn toàn chẳng còn chút ý thức nào hết.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me