19 Duoi Bong Cay Soi
Max há hốc miệng kinh ngạc. Không bỏ qua một nhịp nào, Riftan hôn lên môi nàng và đưa lưỡi của mình vào. Max siết chặt cánh tay thô to và rắn chắc của chàng. Chiếc lưỡi mềm mại của chàng quét vào bên trong miệng nàng, chạm vào mọi nơi mà nó có thể chạm tới. Những sợi lông mềm mại sau gáy nàng lần lượt dựng đứng cả lên. Nụ hôn của chàng thật hoang dã và khó lường. Ngực nàng đau nhói khi nụ hôn của họ ngày càng sâu, chuyển động gợi cảm bên trong miệng nàng nhẹ nhàng quét qua răng, lưỡi và bên trong má nàng. Nàng run rẩy thở hổn hển bám vào người chàng. "Haaa..." Nàng rên rỉ như thể đang bị sốt và cơ thể nàng nóng lên vì khoái cảm, da thịt nàng dựng hết lên. Nàng vòng tay qua cổ chàng, và vào lúc đó, khi nàng nhìn qua vai chàng, nàng thấy những người hầu gái đang mở to mắt. Max ngây người nhìn họ trong khi tim nàng như ngừng đập. Ba cô hầu gái đứng vững như đá, quên cả nhiệm vụ dọn bàn. Hai cánh tay của họ vẫn dang ra như thể họ vẫn đang xếp đĩa và thắp sáng chân đèn. Max hét lên và đập vào lưng Riftan bằng nắm đấm yếu ớt của mình, giấu mặt nàng vào cổ chàng. Chàng liếc nhìn lại và di chuyển ra khỏi ngưỡng cửa, ôm Max trong một tay. Chàng nói một cách bình tĩnh không có biểu cảm gì. "Hãy rời đi khi các ngươi xong việc." Max cảm thấy như nàng sẽ chết vì xấu hổ. Những người hầu gái di chuyển chậm rãi trong giây lát, như thể bừng tỉnh sau cơn mê khi quan sát nơi khuôn mặt của phu nhân và lãnh chúa của họ chạm mặt nhau. Những người hầu gái mở cửa và đi ra ngoài, chào tạm biệt với vẻ lịch sự. "Ừm, chúc người có một khoảng thời gian vui vẻ." Họ thậm chí còn mang những con mèo con đang ngủ trong giỏ ra ngoài để tránh trường hợp chúng làm phiền. Riftan có lẽ chẳng quan tâm mấy đến gương mặt đỏ lựng của những cô hầu. Thật khó để khẳng định liệu mặt của Max có đỏ hơn họ hay không. Chàng đóng cửa và bắt đầu hôn Max một lần nữa, nhưng nàng đã hét lên và đẩy chàng ra trong sự hoài nghi ". "N-này, c-chàng không thấy n-những người hầu phản ứng t-thế nào à!" "Vậy thì sao. Họ chỉ là những người giúp việc. Nàng không phải lo lắng về điều đó. " Riftan gỡ cánh tay nàng ra, khó chịu vì nó khiến cơ thể nàng tránh xa mình, và tiếp tục hôn nhẹ lên gáy nàng. Mặc dù Max đang nặng trĩu vì xấu hổ, nàng vẫn thích thú với sự đụng chạm của chàng. Tuy nhiên, nàng đưa tay che miệng chàng và ngả đầu ra sau. "Rif-Riftan, chàng chỉ ở t-trong lâu đài thời gian n-ngắn... nhưng em ở c-cùng họ h-hàng ngày!" "Nàng dành nhiều thời gian cùng Ruth hơn." Đôi vai của Max căng cứng theo giọng nói của chàng. Chàng thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt của họ cho đến khi nàng không thể nhìn thấy nụ cười mềm mại, đáng sợ của chàng . Đôi mắt đen láy của chàng toả sáng như một con thú man rợ khiến nàng kinh hãi. Max nuốt khan. "Đúng là nh-như vậy. Kh-Không. Em dành n-nhiều thời gian n-nhất cùng những n-người hầu gái. " "Có thật không?" "V-vâng." "Dù sao đi nữa, nàng có nghĩ rằng thật không công bằng với ta, chồng nàng, khi ta lại là người có ít thời gian bên em nhất không?" "Ừnm, đó không phải là lỗi của em. Và cũng không phải của chàng". Riftan thường rời khỏi lâu đài. Là một lãnh chúa và là một hiệp sĩ, Max biết rằng Riftan có nhiều trách nhiệm phải gánh vác. Tuy nhiên, nàng không thể ngăn lưỡi mình buộc tội chàng. Chàng nhận thấy rằng nàng đang khó chịu. Riftan thở dài và đặt nàng lên bàn. "Ta biết. Ý ta chỉ là vì chúng ta không có nhiều thời gian bên nhau, nên đừng bận tâm đến người khác khi ta ở bên nàng. " Chàng kéo một chiếc ghế cạnh nàng và ngồi xuống, nắm lấy tay nàng và đặt môi chàng lên trên. Nàng không thể trách chàng được nữa khi nhìn thấy sự chân thành của chàng, khi chàng nhìn nàng một cách mãnh liệt. Max gật đầu lia lịa như một con ngốc, khuôn mặt vẫn hồng hào. Một nụ cười nở trên môi chàng khi chàng ấn ngón tay cô, và khi anh cười, cô khẽ cười theo anh. Trong suốt mùa đông, phần lớn thời gian Riftan đều ở trong lâu đài. Chàng đến bãi tập vào sáng sớm và thường xuyên dẫn các hiệp sĩ đi xung quanh các bức tường thành để thu phục quái vật. Bất kể lịch trình của mình thế nào, chàng cũng đều dành thời gian để ăn tối với người vợ của mình khi hoàng hôn bắt đầu mờ dần. Đó là khoảng thời gian yên bình hơn so với mùa thu năm ngoái. Vào ban ngày, Max đọc những cuốn sách mà Ruth để lại cho nàng hoặc luyện tập để cảm nhận mana khi cầm một viên đá quý. Vào buổi tối, những người giúp việc giúp nàng ăn mặc đẹp và dọn bàn cho những bữa ăn ngọt ngào và thư giãn với Riftan. Đây là những khoảnh khắc mà Max hiểu về chồng mình một cách tự nhiên nhất. Điều đầu tiên Max nhận thấy là Riftan có gu ăn mặc giản dị. Khi không trang bị vũ khí, Riftan thích quần áo đơn điệu, không có hoa văn và không đeo trâm cài hoặc thắt lưng nạm ngọc. Chàng ghét mấy thứ xa xỉ trên người mình và những người đàn ông khác. Môi chàng sẽ cong lên khi nhìn thấy những chiếc quần lụa bó sát người ma-nơ-canh, hoặc những mốt mới nhất khác, chẳng hạn như áo chẽn trang trí công phu kéo trên sàn, quần áo độn vai, giày có mũi nhọn hoặc mũ đính lông vũ. Khi một nhóm thợ may đến lâu đài, người thợ may đã ngang nhiên nói với Max rằng Riftan sẽ mặc bất cứ thứ gì mà vợ mình đưa cho. Với vẻ mặt kinh ngạc, Max giấu đi chiếc mũ lông mà cô thợ may tặng cho chồng mình. Riftan coi trọng quần áo và dụng cụ thiết thực, và ghét có những món đồ không có giá trị. Chàng thích trang phục mạnh mẽ, năng động, chỉ hỗ trợ cho việc huấn luyện của mình và không cần quá nhiều người hầu. Mặc dù rất thích rượu và đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhưng chàng không bao giờ phàn nàn nếu mấy món mình muốn ăn không có hay còn ít, cũng chưa từng đòi hỏi những bữa ăn khó chế biến như những quý tộc thường làm. Chàng được nuôi dạy như một hiệp sĩ, và tất cả những gì chàng theo đuổi cho bản thân và lâu đài của mình là hiệu quả. Tuy nhiên, khẩu vị thanh đạm của chàng không áp dụng được với vợ mình. Chàng tìm kiếm những bộ quần áo đẹp và những loại vải tốt nhất để may cho nàng. Chàng thường xuyên ép buộc nàng phải đeo những món đồ trang sức mà mình sẽ mua theo ý thích và ra lệnh cho những người giúp việc liên tục phải đối xử tốt với phu nhân của họ. Max tin rằng Riftan cảm thấy có nghĩa vụ, gần như đến mức ám ảnh, phải mang lại cho nàng một lối sống xa hoa mà con gái Công tước xứng đáng có được. Chàng có một tư duy phức tạp đáng ngạc nhiên. Trong khi chàng coi thường sự phù phiếm và hay thay đổi của quý tộc, thì chàng lại xem lối sống quý phái là đặc quyền trời ban đối với vợ mình. Việc phô trương địa vị của nàng rất quan trọng với chàng. Sự đố kỵ và khinh miệt đối với xã hội quý tộc cùng tồn tại trong chàng. Mặc dù nàng không thể hiểu hết điều đó, nhưng Max vẫn ăn mặc lộng lẫy để đáp ứng mong đợi của chàng, và cố gắng bắt chước phong cách tinh tế và thanh lịch của cô em gái theo cách vụng về của nàng. May mắn thay, Riftan không thấy nàng phải vật lộn khi nàng không phải là chính mình, nhưng Max luôn lo lắng khi chàng sẽ phát hiện ra khi nàng đang giả vờ. Khi nàng đang ngồi trên bàn học lý thuyết cơ bản về hình học, Max đột nhiên mở to mắt vì suy nghĩ. Khi mùa xuân đến, các quý tộc sẽ đến thăm Anatol. Khi Lâu đài Calypse đón tiếp họ, Riftan có khả năng sẽ so sánh những nữ quý tộc thực sự thanh lịch với vợ của mình. Max gõ đầu ngón tay lên bàn và tự hỏi liệu nàng có nên học phép xã giao dành cho các quý cô hay không. Nàng không có kinh nghiệm tham dự những bữa tiệc lớn. Nàng co rúm người lại xấu hổ khi chỉ mới nghĩ đến việc phải tổ chức một buổi vũ hội. "Người có vẻ rất chăm chú." Ruth ngồi đối diện nghiêm khắc nói, anh bẻ khớp ngón tay, đảo mắt mỉa mai. Ánh mắt anh vẫn nhìn vào chiếc ấm đồng mà anh đang pha trà trên lò. Ánh mắt vẫn dán vào cái ấm đồng mà mình dùng để pha trà trên lò sưởi. Max nhìn anh ta đầy vẻ trách móc vì đã thô lỗ với mình, nhưng chàng pháp sư không hề quan tâm. "Nếu người đã hoàn thành cuốn sách đó, việc học về lý thuyết cơ bản của người sẽ kết thúc. Hãy chắc chắn rằng người hiểu nó một cách kỹ lưỡng. Để học bất kỳ công thức ma thuật nào, cần phải hiểu những điều cơ bản. " "H-hôm nay tôi r-rất chăm chỉ. Tôi, tôi chỉ hơi mệt thôi." Khi ấm nước kêu to, Ruth pha một tách trà ngọt gồm mật ong, gừng, và các loại thảo mộc khác và đặt một cái tách trên bàn làm việc. "Phu nhân tôi ơi, uống một chút đi." "C-cảm ơn." Ruth khẽ cười với Max, giả vờ thành thật khi anh cúi đầu. Max tròn mắt trước thái độ mỉa mai của anh ta. Vì Riftan có vẻ không thích Max và Ruth ở một mình với nhau, nên Max chỉ đến thư viện với những người giúp việc của mình. Tuy nhiên, những người hầu gái nhận thấy rằng họ đã làm cho ngài pháp sư khó chịu. Để trả đũa, Ruth thường nói chuyện lịch sự với Max, nhấn mạnh rằng anh chàng đang đối xử tốt với nàng như một tiểu thư của toả lâu đài trước những cặp mắt gián điệp. Max biết anh không thích bị quấy rầy bởi những người giúp việc, nhưng nàng phớt lờ tình trạng bất ổn của anh. "Việc luyện tập mana vẫn đều đặn chứ. Mọi việc diễn ra tốt đẹp nhỉ?" "S-sao? Không, vẫn chưa được. " Max lắc đầu khi cầm tách trà bằng cả hai tay. Ruth nhấp một ngụm trà nóng hổi trước khi nheo mắt, suy nghĩ nghiêm túc. "Người đã được ban cho một tỷ lệ hấp thụ năng lượng cao. Tôi nghĩ việc dạy người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều... . Nhưng hình như kết quả lại tốn thời gian hơn, tôi hiểu rồi. " "Tôi-tôi có tỷ lệ hấp thụ cao?" "Lần trước, người đã thấy sức mạnh của tôi đi vào lòng bàn tay của người chứ. Điều này có nghĩa là người có một mối liên kết cao với việc hấp thụ ma thuật. Thông thường, những người học nghề phải mất nhiều năm nỗ lực từ khi còn nhỏ mới có thể tiếp thu ma thuật một cách nhanh chóng. Trong một đoạn văn nàng đọc, Max nhớ đã đọc rằng mana được nhận vào cơ thể thông qua cái mà các pháp sư gọi là Ma Ryok. Dù nó vô hình, dường như không tồn tại nhưng chỉ có một số con đường nhất định để mana đi vào trong cơ thể. "L-làm t-thế nào mà anh t-thường xuyên phát triển Ma Ryok được vậy?" "Pháp sư đưa ma thuật vào cơ thể những học viên của mình theo định kỳ. Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên tiếp xúc với ma thuật. Do đó, Ma Ryok của tôi đã mở rộng rất tốt để hấp thụ mana. " Max lặng lẽ gật đầu đến khi đông cứng người. Có phải nàng đã quen với mana vì những người chữa bệnh đã nhiều lần chữa lành cho nàng sau những trận đòn của cha nàng không? Nàng cũng đã thường xuyên tiếp xúc với ma thuật. Max nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình. Nàng không thể tin rằng điều gì đó tốt đẹp lại có thể xuất phát từ sự kỷ luật tàn nhẫn của cha mình. "Người không cần phải lo lắng. Với việc luyện tập, người sẽ trở nên tốt hơn trong việc hấp thụ năng lượng từng chút một. " Sau khi nhìn thấy khuôn mặt nàng bận rộn với những suy nghĩ đen tối, Ruth đã cố gắng an ủi nàng. Max cố gắng mỉm cười và cố gắng tập trung vào hiện tại. Làm thế nào nàng trở nên có năng khiếu để sử dụng ma thuật có quan trọng không? Nàng hạ quyết tâm học lại lý thuyết cơ bản để ôn luyện thật tốt. Max quay đầu lại khi thấy cánh cửa thô bạo mở ra khiến giá sách rung lắc.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me