4 Gimai Seikatsu Volume 4
Giờ đã là thứ Sáu, ngày họp phụ huynh của cả Ayase-san và tôi. Buổi sáng diễn ra như mọi khi, cả 2 đứa đang ngồi ăn sáng tại bàn ăn. Còn ông già tôi thì đang đọc báo trên máy tính bảng."Của dượng ạ, súp miso." "Ồ, cảm ơn nhiều nhé, Saki-chan." Ông vui vẻ nhận lấy bát súp, và cửa trước mở ra. "Mẹ về rồi đây~" Giọng của Akiko-san vang tới chỗ chúng tôi từ phòng khách. "Ah, mừng em về, Akiko-san." Ông già tôi là người đầu tiên đáp lại, ngay sau đó là Ayase-san và tôi. "Vâng, em về rồi đây, Taichi-san." "Làm việc tốt lắm. Em muốn ăn sáng không?" "Em sẽ ăn chút. Vì muốn về thẳng nhà để ngủ một chút nên em vẫn chưa ăn gì cả." "Anh hiểu rồi. Nhưng mà em có thể dậy sau khi ngủ một giấc không?" "Em nghĩ là được. À, phải rồi, em muốn xác nhận lại thời gian chút, Yuuta-kun, Saki." Hai đứa bọn tôi lấy điện thoại ra và xác nhận khung giờ họp của mình. "Của con là vào 4 giờ 20 phút chiều, và diễn ra trong 20 phút ạ." "Của con thì ngay sau đó ạ. 4 giờ 40 phút đến 5 giờ chiều. Dù không có nhiều thời gian để di chuyển, nhưng dù gì thì lớp của bọn con cũng ở ngay cạnh nhau mà." Trong khi nghe chúng tôi giải thích, Akiko-san cũng cúi xuống màn hình, cố gắng ghi nhớ thời gian chúng tôi vừa nói. "Được, thế này là ổn. Dì nắm được rồi." "Nhưng nếu nhìn vào lịch trình thì dì không có nhiều thời gian để ngủ cho đến lúc đó, phải không ạ?" "Dì định sẽ gọi taxi đến trường, nên nếu rời đi một lúc trước 4 giờ chiều thì sẽ không sao cả. Dì sẽ dậy trước lúc đó để tắm, ăn uống, đánh răng, thay quần áo, trang điểm... Được, nếu dậy vào 2 giờ chiều thì sẽ ổn thôi." "Giờ đang là 7 giờ sáng, nên nếu em lên giường lúc 8 giờ thì sẽ ngủ được sáu tiếng... thế chẳng phải ít hơn mọi khi à?" Ông già tôi nói. Đây là một giấc ngủ ngắn, nếu tính đến chuyện dì thường ngủ đến tối. "Vì hôm nay không có ca đêm nên dì vẫn có thể ngủ thêm sau khi về nhà. Vấn đề ở đây là không ai trong hai đứa sẽ ở nhà lúc cần gọi dì dậy." Akiko-san làm rõ chuyện đôi khi gặp vấn đề để dậy của dì ấy. "Em mong rằng đến 2 giờ chiều sẽ có một cuộc gọi báo thức nhức đầu nhé, Taichi-san!" Akiko-san đan tay và mỉm cười. "Mẹ, đừng làm phiền dượng trong giờ làm việc chứ." "Nhưnggggg màaaaa!" "Ahaha, không sao đâu mà, cứ để đấy cho anh, Akiko-san. Việc của anh không nặng nhọc đến nỗi không làm được mấy chuyện đấy đâu, nên em đừng lo." Biểu cảm của Akiko-san tươi tắn hơn hẳn, còn Ayase-san chỉ biết nhún vai. Thường thì ông già tôi có hơi kiệm lời chút, nhưng lại cực kì thuyết phục và chín chắn vào những lúc như thế này. Akiko-san dường như đã vui hơn nhiều, những điều đó cũng sớm thay đổi. Dì ấy nhíu mày lại. "Nhưng thế này liệu có thật sự ổn không? Liệu em có thể dậy được không? Giáo viên có nghĩ rằng em là một người mẹ kì lạ không...?" "Anh không nghĩ rằng sẽ có ai gọi em là đồ kì cục đâu." "A-Anh nghĩ vậy sao?" Akiko-san cười thẹn thùng khi nghe được những lời của ông già tôi. "Đúng là thế mà?" Ông nhận lấy nụ cười của dì, rồi cả hai người chăm chú nhìn nhau. Cả Ayase-san và tôi đều có chút bối rối bởi cảnh chim chuột ngay trước mắt, nhưng chúng tôi vẫn trấn an dì rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. "Nếu mẹ định ăn sáng thì mau ngồi xuống đi chứ. Nếu cứ đứng đó thì vướng víu lắm." "Rồi rồi, đã hiểu." "Dượng vẫn chưa phải đi làm ạ?" Ayase-san gọi ông già tôi trong khi liếc về phía đồng hồ. "Ah... phải rồi, cũng đến lúc ta phải đi rồi. Cảm ơn con nhé." Ông tiễn Akiko-san vào phòng tắm để tẩy trang rồi cầm cặp và đứng dậy. "Nhớ chăm sóc cho Akiko-san nhé?" Ayase-san và tôi cùng gật đầu. Cơ mà, không phải ông ấy mới có trách nhiệm lớn nhất à? Akiko-san quay lại, ngồi xuống bàn cùng chúng tôi, và bắt đầu ăn sáng. "Mẹ ơi, vậy còn bữa trưa sau khi ngủ dậy thì sao ạ? Con có thể làm ít cà ri để sau trong tủ lạnh. Con nghĩ kiểu gì mẹ cũng dậy được thôi, vì nó cay lắm." "Mẹ nghĩ rằng không nên ăn đồ cay trước khi gặp mặt giáo viên của các con, nên chỗ đồ thừa còn lại này là đủ rồi. Với lại ta vẫn còn một quả trứng nữa mà, đúng chứ?" "Thì... đúng là thế thật, nhưng mà..." "Mẹ có thể tự lo cho bản thân mà, được chứ? Còn hai đứa giờ này đáng lẽ ra phải tới trường rồi đấy." Đúng như Akiko-san đã nói, cũng đã đến lúc tôi và Ayase-san phải rời khỏi nhà rồi. "Con cũng không cần phải lo lắng chuyện quét dọn đâu, Yuuta-kun. Dì sẽ dọn dẹp nốt sau khi ăn xong." "Vâng, cảm ơn dì nhiều ạ." Như mọi khi, tôi đợi vài phút sau khi Ayase-san đã rời đi rồi cầm lấy cặp của mình. "Được rồi, giờ thì phải ngủ một giấc để còn kịp dậy đúng giờ nữa!" Tôi nghe được giọng điệu hào hứng của Akiko-san khi đang rời khỏi nhà từ cửa trước. Tiếng chuông kết thúc tiết 4 vang lên. Buổi họp phụ huynh của chúng tôi là vào chiều nay, nhưng vẫn còn bốn tiếng nữa mới đến lượt của tôi. Trong khi ăn trưa với Maru, tôi nghĩ về những gì mình có thể làm cho tới lúc đó. "Mai gặp lại nhé, Asamura." "Ờ, gặp lại sau." Maru ăn xong trước tôi như mọi khi và chạy ra khỏi lớp. Suy cho cùng thì, cậu ta vẫn rất đam mê với câu lạc bộ như vậy mà. Giờ thì chỉ còn một mình tôi. Mấy người thuộc câu lạc bộ về nhà như tôi những lúc thế này thường không có chỗ nào khác để đi cả. Dù gì thì đa số phòng học đều đã được dùng cho buổi họp phụ huynh rồi mà. Trong một thoáng, thư viện hiện lên trong đầu tôi. Nơi đó gần như chắc chắn là thứ xuất hiện nhanh nhất trong tâm trí mình, với một người nghiện sách như tôi, nhưng có khả năng, và cũng xảy ra khá thường xuyên nữa, rằng thư viện không có những cuốn sách mà tôi hay đọc. Vì vậy nên tôi hầu như chẳng bao giờ đến đó. Những đây có lẽ là một cơ hội tuyệt vời để xem qua. Tôi cầm lấy cặp của mình và tiến đến thư viện. Thư viện này của trường Suisei tách biệt với tòa nhà chính. Một góc của khu đất chính là 'Tòa nhà thư viện', gồm có hai tầng, và có một lối đi nối nó với khu nhà chính. Tầng một của thư viện có đủ các kiểu phòng âm nhạc, còn tầng hai mới là thư viện thật sự. Bạn có thể đang nghĩ rằng chúng tôi gọi nó là 'Tòa nhà âm nhạc', nhưng lại không phải như vậy vì một số lí do liên quan đến quá khứ của tòa nhà đó mà tôi không thể nhớ được là gì. Tôi nghe được tiếng của đội kèn đồng trên đường tới thư viện. Buổi họp phụ huynh tại trường Suisei được tổ chức mỗi ba năm một lần, vì thế nên không có tiết học chiều nào cho các học sinh. Từ đó hoạt động của các câu lạc bộ thường diễn ra sớm hơn, có vẻ như không giống một trường cao trung chất lượng cao cho lắm. Sau khi leo lên hết chỗ cầu thang, tôi mở cửa phòng thư viện. Vừa vào trong mà tôi đã được chào đón bởi mùi hương của đống sách cũ. Nó là một mùi hương khá đặc trưng mà tôi vô cùng quen thuộc khi đến hiệu sách cũ ở Ga Jimbocho. Nhiều người thường hay tìm đến những ấn phẩm mới hơn vì ghét cái mùi này, nhưng tôi thì không để ý nhiều lắm. Mùi của nó giống như được thửa hưởng kiến thức của toàn bộ nhân loại vậy. Bên trong căn phòng không còn đông đúc như hồi kiểm tra nữa. Trong khi liếc nhìn xung quanh, tôi thấy rằng chỉ có một trong ba chiếc bàn là có người. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ rằng Ayase-san sẽ giết thời gian như thế nào. Trong khi để suy nghĩ đó vụt qua đầu, tôi nhing quanh khu thư viện, không thấy được cô gái mà mình đang nghĩ. Tuy nhiên, thay vào đó thì--- "Ohhhh? Có chuyện gì à?" Tôi được chào đón bởi Narasaka Maaya. "Tớ chỉ đang giết thời gian chút thôi. Buổi họp phụ huynh của tớ là vào chiều nay." "Ồ, Asamura-kun cũng vậy à?" "Vậy là cả hai đứa mình đều như nhau nhỉ?" Vì bị ra hiệu nên tôi không còn cách nào khác ngoài ngồi xuống bên Narasaka-san. Nếu ngồi cách quá xa nhau thì chúng tôi sẽ phải nói to hơn, từ đó làm phiền những người xung quanh. May mắn thay, chỉ có Narasaka-san là đang ngồi ở cái bàn đó, và có một kệ sách giữa chúng tôi và phần còn lại của căn phòng. "Khi nào thế?" "4 giờ 20 chiều." "Khá sát nhỉ. Của mình thì ở ngay trước, đúng 4 giờ." Hiểu rồi, vậy là nhỏ có đủ thời gian để chờ như tôi. Nếu thế thì tại sao nhỏ lại không ở cùng Ayase-san? Khi được hỏi vậy, nhỏ nói rằng có vẻ như Ayase-san đã về nhà rồi. Vì vẫn còn nhiều thời gian nên nhỏ hoàn toàn có thể quay lại kịp lúc. Tôi đoán rằng mình có lẽ cũng sẽ làm như vậy. Nhưng nếu nhỏ về nhà vào giờ này... Xung quanh đay không có đòng hồ nên tôi lấy diện thoại ra. Giờ vẫn còn chưa đến 1 giờ chiều... tôi có nên về nhà không? Nếu về thì... không, Ayase-san giờ đang ở nhà, nên nếu tôi cũng làm theo nhỏ thì sẽ khó xử lắm... với lại không chỉ có mỗi nhỏ, Akiko-san cũng đang ngủ ở nhà nữa. Nhưng dì ấy sẽ dậy sớm thôi. Vào lúc đó, những gì Akiko-san đã nói sáng nay vang lại trong đầu tôi. 'Vấn đề ở đây là không ai trong hai đứa sẽ ở nhà lúc cần gọi dì dậy.' Có phải Ayase-san về nhà là vì...? "Sao vậy, Asamura-kun? Cậu đang nghĩ về chuyện gì đó à?" "À, không, không có gì đâu." Nếu về nhà vào lúc này thì tôi cũng chỉ cản trở việc để Akiko-san nghủ thêm một lúc thôi. "Cậu lo về buổi họp phụ huynh đến thế cơ à?" "Không hẳn là vậy, nhưng---" Xém chút nữa là tôi để lộ ra cái rắc rối của mình. Có phải là vì câu hỏi đó của nhỏ không? "Quan trọng hơn thì, tại sao cậu cũng không về nhà chút đi, Narasaka-san?" "À thì, mình nghĩ rằng cũng nên tạm nghỉ việc chăm em trai mình chút thôi." Nhỏ cười và nói. Như nhỏ nói thì mẹ nhỏ đã xin nghỉ để đi họp phụ huynh, và giờ đang chăm em trai trong khi nhỏ ở trường. "Nghe mệt nhỉ." "Mấy đứa đáng yêu lắm luôn đấy? Kiểu, đôi lúc thì, mình muốn được tự do một chút. Nhưng mà quên chuyện đó đi." Narasaka-san nói. Nhỏ nằm bò ra bàn và nhìn về phía tôi. "Asamura-kun, cậu có thích Saki không?" "Không, tớ không thích." Trả lời ngay lập tức liệu có phải là một lựa chọn tồi? Nhìn thì Narasaka-san đôi khi hơi ngốc, nhưng nếu cần thiết thì nhỏ lại nhạy bén đến kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me