LoveTruyen.Me

4 Kookv Hieu Ung Tuong Phan

Lời chào buổi sáng của Taehyung dành cho Jungkook là một cú đập đến choáng váng đầu óc.

Jungkook ngẩn ngơ sờ trán nhìn Taehuyng đang ôm chăn cuộn vào một góc trừng mắt, miệng phun ra lời nói vàng ngọc, "Mẹ kiếp cái thằng khốn này!"

Jungkook muốn vươn tay đến, lại bị cái quắc mắt của Taehyung làm cho giật mình, đành phải rụt tay lại, nhẹ giọng hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Lồng ngực Taehyung phập phồng lên xuống, vẻ mặt hoảng sợ giống như vừa trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm vậy. Cậu nhìn người đang nhíu mày phía đối diện, dần dần bình tĩnh lại, nhưng hơi thở vẫn gấp gáp, nói, "Tại cậu ôm tôi."

Sau đó một giây, Taehyung muộn màng nhận ra mình vừa mới nói câu không nên nói, vội vàng sửa lời, "Không có gì đâu, do từ trước tới giờ tôi đều ngủ một mình, nên-"

"Được rồi." Jungkook nhẹ nhàng cắt ngang, cũng không vạch trần lời nói của Taehyung, "Còn đau đầu không?"

Taehyung lắc đầu khụ một tiếng, ngượng ngùng bỏ cái kén chăn rồi chui ra ngoài, thấy trán Jungkook đã đỏ lên thì lúng túng nói, "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu."

Jungkook hơi ngước mắt lên, rồi lại bật cười thành tiếng, "Cậu lo cho cậu trước đi, cậu dùng đầu để đập vào trán tôi mà, hình như là lực cũng không nhỏ đâu."

Taehyung đưa tay lên xoa trán mình, hình như đúng là hơi nhức một chút. Hai người cứ thế nhìn nhau, bầu không khí gượng gạo đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng cười của cả hai.

Thật ra sự sợ hãi bùng phát này của Taehyung là tâm lý chung của nạn nhân, nhất là khi vừa mới trải qua cách đó không lâu. Jungkook hiểu rõ được điều này nên thời điểm nhìn Taehyung xoay lưng đi vào trong phòng tắm, lồng ngực hắn co bóp khó chịu, lại không nhịn được dịu dàng lên tiếng nói vọng vào, "Đừng tắm lâu quá nhé."

Taehyung nghe giọng nói của Jungkook xuyên qua lớp cửa, rốt cuộc cũng có cảm giác an toàn được một chút, nhẹ giọng đáp lại, "Ừ."

Jungkook yên tâm ra khỏi phòng, Taehyung thật sự giống như lời bà ngoại từng kể cho hắn nghe, đơn thuần và nhạy cảm, giống như một chú nhím con vậy, một khi lớp phòng vệ cứng cáp bị phá vỡ, sẽ để lộ ra phần bụng mềm mại nhất. Taehyung là một cậu bé tốt, và cậu xứng đáng có nhiều hạnh phúc hơn thế.

Jungkook mong rằng mình chính là một hạnh phúc trong vô vàn hạnh phúc của Taehyung.

Taehyung không còn tắm lâu giống như hôm qua nữa.

Giảm được còn ba mươi phút.

Ừ.

Nhưng đó là khoảng thời gian thích hợp để Jungkook vừa kịp nấu xong canh giải rượu cho cậu, Taehyung thật ra không thích mùi này lắm, vì trước kia cậu thường hay ngửi thấy mỗi khi ở với mẹ.

Mẹ Taehyung nghiện rượu nặng.

Mỗi lần mang theo hơi rượu về, bà ngoại lại phải nấu canh giải rượu cho mẹ.

Shiro thấy Taehyung bước ra, vội vàng chạy đến xoay vòng vòng ở dưới chân cậu, cái đuôi vẫy qua vẫy lại có cọ qua chân Jungkook mấy lần, khiến hắn không nhịn được cúi người xuống ôm lấy má nó, cưng chiều nói, "Cưng sẽ làm cậu ấy chóng mặt đấy."

Shiro giống như nghe hiểu được Jungkook đang nói gì, chỉ rên ư ư mấy tiếng rồi ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Taehyung, lại gần dùng đầu cọ vào cổ chân cậu muốn an ủi.

Taehyung cúi đầu cười khúc khích, trên tay vẫn đang cầm bát canh rong biển mà Jungkook nấu cho mình. Jungkook luôn luôn quan sát phản ứng của Taehyung, thật sự cho tới lúc này, đây mới chính là lúc Taehyung cởi bỏ hoàn toàn lớp phòng vệ, cũng không còn cảnh giác căng thẳng nữa.

Jungkook xoa đầu Shiro, cao giọng nói, "Trời ơi bé ngoan."

Ngoài cửa chợt một tiếng "Cạch" vang lên, ông ngoại mang theo sương sớm vào nhà, đứng ở trước huyền quan nói vọng vào, "Mẹ Taehyungie về rồi à."

Ông ngửi thấy mùi canh giải rượu rồi.

Taehyung khụ một tiếng, nhìn ông đang ngơ ngác đứng ở trước mặt mình, gãi đầu đáp lại, "Không phải đâu ạ, là-"

Jungkook cười cắt ngang, "Là cháu quá chén nên bụng cồn cào khó chịu, Taehyung giúp cháu nấu canh giải rượu ạ."

Ông ngoại thở phào nhẹ nhõm, "Taehyungie không uống đúng không?"

Taehyung nhìn Jungkook, lại nhìn qua ông ngoại, "Vâng."

"Không phải ông cấm cháu đâu." Ông ngoại đi vào phòng lấy thêm quần áo, "Dạ dày cháu không tốt, đừng để năm lần bảy lượt vào viện cấp cứu như mẹ cháu."

Taehyung đột nhiên không dám nhìn phản ứng của Jungkook, cậu cũng không biết sao mình lại như vậy, giống như đang chột dạ vì vừa làm một việc sai trái, cúi đầu nói, "Vâng ạ."

Đợi đến khi ông cầm theo quần áo đi ra ngoài, còn không quên dặn dò Taehyung một vài thứ, nói về trường luôn đi cũng được, ở nhà điều kiện không đầy đủ, bà ngoại cũng đang nằm viện, đợi tuần sau bà khỏe rồi hẵng về, không phải mất công đến thăm đâu bởi vì bà ngoại không thích cảnh con cháu nhìn thấy mình ốm yếu.

Lúc này Taehyung mới quay sang nhìn Jungkook, gật đầu đáp, "Ông đi cẩn thận ạ."

Chờ ông đi rồi, bầu không khí trong nhà đột nhiên trầm xuống lạ thường, Taehyung xoay trái xoay phải mấy lượt cũng không biết là mình định làm gì, "À, cậu có thấy bất tiện không? Về trường luôn cũng được, cậu vào dọn đồ đi, tôi rửa bát xong rồi mình ra bến xe."

Jungkook không đáp lại câu nói này của Taehyung, thay vào đó là nhướng mày nói, "Dạ dày không tốt?"

Taehyung: ...

Cậu tự bào chữa, "Đó là lúc trước thôi."

"Đến mức nào?"

"Nhẹ lắm, không đáng kể."

Nhẹ lắm, chỉ xuất huyết dạ dày thôi.

Taehyung vội đổi chủ đề, "Tuần sau chúng ta kiểm tra điều tra hiện trường vụ án đúng không?

Jungkook cũng không muốn bắt bài Taehyung, chỉ đáp, "Còn môn tâm lý tội phạm nữa."

Taehyung ngửa đầu thở dài, "Tôi chọn cái chết."

Jungkook không biết Taehyung lại có một mặt như vậy.

Buông lỏng cảnh giác, thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình, chột dạ, yếu ớt.

À, còn có cả chửi thề nữa.

Nếu như là trước kia, hẳn là Taehyung sẽ xù lông lên và hỏi vặn lại Jungkook rằng, chuyện này thì liên quan gì tới cậu?

Một bước này của Jungkook có vẻ là một bước lớn rồi, dần dần tiến gần về phía Taehyung hơn.

Hai người dọn đồ rất nhanh vì chưa lôi ra gì nhiều, trước khi khóa cửa lại, Taehyung khom người xuống xoa đầu Shiro, "Ở nhà ngoan nhé."

Shiro xoay thành vòng tròn, gâu một tiếng đáp lại.

Hai người rời khỏi nhà, bến xe cách nhà ông Taehyung không xa lắm, đi bộ mười phút là tới.

"Nó lại vào tù rồi à?"

"Đâu có đâu, tạm giam thôi. Có phải là lần đầu đâu mà, trước cũng mang tội quấy rối bạo hành đó còn gì?"

Taehyung và Jungkook nhìn nhau, sau đó dừng lại nghe ngóng.

Bác hàng xóm che miệng, ngạc nhiên mở to mắt, "Thế là nó gay thật sao? Trời đất thiên địa ơi, thế bố mẹ nó phải làm thế nào bây giờ?"

Taehyung trầm ngâm suy nghĩ.

Jungkook nhỏ giọng nói, "Ở đằng kia."

"Gì cơ?"

Taehyung nhìn theo hướng chỉ của Jungkook, thấy có một cậu thanh niên trạc tuổi hai người đang đứng ở trước cổng đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn đưa tay lên cắn móng tay, vẻ mặt lo lắng sốt ruột. Nếu nhìn kĩ, còn có thể nhìn ra được trên mặt có vết bầm, cổ tay hằn dấu đỏ.

Jungkook ghé sát vào tai Taehyung nói nhỏ, "Nhìn sơ qua thì có vẻ là bị bạo hành, vết thương đều ở bên phải đối phương, có nghĩa người bạo hành sẽ thuận tay trái. Đôi mắt không ngừng đảo qua hai vị trí, quán ăn hôm qua chúng ta đến, và hướng đồn cảnh sát. Cậu nghĩ xem?"

"Hai người có thể là một cặp." Taehyung nhíu mày nói, "Vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi như vậy có chút mâu thuẫn, giống như mong người đó về, lại sợ nhìn thấy người đó. Chỉ có thể là người thân hoặc có mối quan hệ thân mật thì mới có sự dung túng như vậy."

Jungkook bật cười, "Sao cậu nghĩ cậu ta đang chờ kẻ bạo hành mình về?"

Taehyung hất cằm về phía mấy bác hàng xóm, "Ánh mắt của họ khi nói về kẻ mang tiền án quấy rối bạo hành quá rõ ràng rồi còn gì? Không ngừng nhìn về hướng này. Còn có tin đồn là gay nổi lên, vậy thì chắc hẳn trong nhà chỉ có hai người ở, hoặc căn nhà đó chỉ có duy nhất người đàn ông kia thường xuyên lui tới, có thêm phụ huynh hay người thứ ba thì ai dám đồn vậy chứ."

Jungkook gật đầu, "Nhìn vết thương còn mới thế kia, vậy thì chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Vắng mặt ở nhà một ngày, tức là ngày hôm qua, đến quán ăn và cả đồn cảnh sát, thuận tay trái, quấy rối bạo hành, có vẻ tôi xác định được đối tượng rồi."

Cả hai nhìn nhau, đồng thanh nói, "Gã áo hoa hôm qua."

Hình như giọng của hai người hơi lớn, cậu bạn kia giật mình nhìn sang hướng này, sau đó vội vàng mở cổng chạy vào nhà.

Taehyung lắc đầu nhìn Jungkook, cậu nghĩ rằng việc của cảnh sát là phục vụ cho nhân dân, nhưng không phải lúc này. Vừa nhìn thoáng qua đã phát hiện tinh thần của đối phương rất hỗn loạn, không ổn định, nhất định sẽ không giúp đỡ được gì.

Taehyung cười khẩy, "Có khi câu "Lại đến nữa rồi à" của viên cảnh sát kia không phải nói chúng ta đâu."

Cậu nhìn lại căn nhà đó một lượt, sau đó kéo tay Jungkook rời đi.

Trong lòng Jungkook còn chưa kịp nhảy nhót, cánh môi đã hé mở ra rên rỉ một tiếng đau đớn.

Taehyung ngạc nhiên quay đầu lại, thấy hai tai Jungkook khẽ đỏ lên.

Cậu nhíu mày, "Tay vẫn còn đau đến vậy sao?"

Jungkook cười đáp, "Đâu có, người đẹp cầm tay làm tôi như điện giật vậy đó."

Taehyung vội vàng buông tay ra, nhưng vẫn muốn xác nhận lại, "Tôi không tin, tôi muốn kiểm tra."

"Này, không được đâu." Jungkook đưa hai tay lên ôm trước ngực, "Tôi đang mặc đồng phục mà, khó vén ống tay lên lắm, cậu muốn tôi cởi áo ngay ở đây sao?"

Taehyung: ...

Cũng đúng.

Taehyung liếc mắt đánh giá đối phương thêm một lần nữa, chỉ thấy Jungkook vẫn cong mắt mỉm cười, mới yên tâm ra bến xe.

Taehyung thật sự không thể tin tưởng ai trong suốt quãng thời gian qua.

Nói chính xác hơn, là không dám tin tưởng ai.

Một người sau khi trải qua một biến cố tâm lý khủng khiếp nào đó trong quá khứ, họ sẽ tự động tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài, sẽ chỉ tự dựa vào chính sức của mình, không cần dựa dẫm vào bất kì ai, ngay cả lòng tin cũng thế.

Cho nên Taehyung chưa bao giờ nhìn ra được ai có cùng tần số với mình, suy nghĩ, cảm xúc, hướng đi, tương lai, thật sự chưa có một ai.

Nhưng bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, Taehyung lại có thể chắc chắn và đưa ra quyết định ngay được, người cùng tần số với cậu đã xuất hiện từ rất lâu rồi, kể cả khi hai người là đối thủ của nhau.

Jeon Jungkook.

Cậu không biết nữa, nhưng cậu có linh cảm người này sẽ không bao giờ phản lại lòng tin của mình, linh cảm ngày một mãnh liệt.

Jungkook có vẻ- à không, Jungkook sẽ là một cộng sự tốt.

Điều này thì cậu biết rất rõ.

"Sao thế? Sao lại ngẩn ngơ đứng đó?"

Taehyung ngẩng mặt lên, đột nhiên nói, "Có giấy bút không?"

Jungkook lắc đầu, "Tôi không mang theo."

"Vậy chìa tay ra đi."

Jungkook phản ứng chậm chạp chìa lòng bàn tay ra, hai mắt còn đang ngơ ngác như nai con, chợt thấy Taehyung tiến lại gần, dùng ngón trỏ viết hai chữ Taehyung vào đó.

Cậu nhìn vào mắt Jungkook, nụ cười có chút tinh nghịch, "Kí rồi, cộng sự. Lợi ích 50-50 nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me