LoveTruyen.Me

7 năm - CapRhy

Chương 18

yumyum_yam

Nguyễn Thanh Pháp.

Quang Anh không cần soi gương cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt mình bây giờ ra sao. Cậu nhìn về phía Nguyễn Kiến Minh, cố gắng tìm thái độ đùa giỡn từ vẻ mặt ông ta.

Nhưng không có.

Ánh mắt Nguyễn Kiến Minh nhìn Thanh Pháp tràn đầy thương yêu.

Tay ông ta tuy cầm tay Quang Anh, ánh mắt lại nhìn Thanh Pháp, còn ân cần hỏi han, dường như Thanh Pháp mới là con trai ruột của ông ta vậy.

Lòng Quang Anh lập tức như rơi xuống đáy vực sâu.

Cậu lặng lẽ gỡ tay mình khỏi tay Nguyễn Kiến Minh, sau đó ngẩng đầu chào hỏi Thanh Pháp. Nụ cười của cậu cứng đờ, mặc dù ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, vẫn cứ giả vờ làm ra dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt Thanh Pháp.

Thái độ Thanh Pháp cũng không kém bao nhiêu. Ngoại trừ khiếp hãi lúc đầu, cậu sinh viên nhỏ hơn cậu sáu tuổi này nhanh chóng trấn tĩnh lại, cũng thân thiết gọi cậu, "anh".

Quang Anh không diễn tả được cảm xúc trong lòng. Tất cả những chuyện này thật sự quá mức trùng hợp. Trong khoảnh khắc, cậu cũng không biết nên thấy may mắn vì người từng yêu đương từng lên giường với mình - Tuấn Duy - không phải là "em trai" mình, hay là nên buồn bã vì người "cướp" bạn trai cậu lại là đứa "em trai" trên danh nghĩa của cậu.

Hết thảy bất ngờ trùng hợp dồn dập ập tới, sau đó chỉ còn lại ngẩn ngơ.

Bữa cơm này Quang Anh ăn mà thất thần. Trên bàn cơm, Vương Hân giả vờ giả vịt quan tâm cậu, từ gián tiếp đến trực tiếp tỏ rõ ý đồ muốn giới thiệu đối tượng cho cậu. Quang Anh nghe, lòng cảm thấy buồn bực, liền lạnh nhạt đáp lại bà ta vài câu.

Nguyễn Minh Tâm thấy thế, lấy làm bất mãn mà trách cứ: "Người quen của mẹ tôi đều là tiểu thư danh giá, con gái nhà giàu, giới thiệu cho anh chính là anh trèo cao rồi. Sao anh đến một tiếng cảm ơn cũng không nói vậy?"

Lời nói giấu dao, lộ ra thái độ xem thường.

"Minh Tâm!" Nguyễn Kiến Minh vội ngăn lại. Nguyễn Minh Tâm lập tức nổi giận, cô ta bất mãn đập bàn, thiếu giáo dục quay về phía Quang Anh hét lớn: "Ba! Ba làm gì vậy? Thật không hiểu nổi vì sao ba mẹ sao lại khách sáo với anh ta như vậy, ba xem dáng vẻ nghèo túng của anh ta kìa, ăn của nhà chúng ta dùng của nhà chúng ta, giờ còn không biết xấu hổ mà ra oai trước mặt chúng ta như vậy!"

Quang Anh nghe xong không tưởng tượng nổi mà nhìn cô ta, "Tôi ăn của các người dùng của các người khi nào?"

"Trước đây ba tôi cho anh sinh hoạt phí không phải tiền à? Đừng ăn cháo đá bát."

Quang Anh nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười, cậu lạnh lùng nói: "Đó là ba cô nợ tôi."

Nguyễn Kiến Minh ly hôn vợ trước cũng không giành quyền nuôi con, nhưng đúng là có đưa tiền trợ cấp nuôi dưỡng định kỳ, thế nhưng số tiền này cũng chỉ đủ để Quang Anh nộp học phí.

Nguyễn Minh Tâm còn muốn phản bác thêm vài câu, kết quả lại bị Vương Hân ngăn lại. Mục đích của bà ta còn chưa đạt được, sao có thể để xung đột xảy ra? Chỉ là Quang Anh không có tâm trạng tiếp tục ăn uống, cậu chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn. Ngồi trước mặt cái gia đình này, cậu thật sự khó mà nuốt nổi.

Một Vương Hân, một Nguyễn Minh Tâm, còn có Nguyễn Kiến Minh, cùng với... Thanh Pháp.

Quang Anh thừa nhận mình quả thật là ăn no rãnh rỗi nên mới đồng ý đi ăn bữa cơm giao thừa này.

Cậu đứng dậy nói: "Tôi no rồi, tôi về trước đây."

Nghe vậy, Nguyễn Kiến Minh vội ngăn cậu lại. Quang Anh dùng sức đẩy ông ta ra, tay lại bị Nguyễn Kiến Minh kéo lại. Trong lúc giằng co, Thanh Pháp từ nãy vẫn tập trung ăn cơm không nói chuyện đặt đũa xuống, lạnh nhạt nói: "Tôi đưa anh đi."

Nói xong, y cũng đứng dậy, cầm áo măng tô trên ghế, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyễn Kiến Minh buông tay ra, sau đó đi ra khỏi phòng ăn. Quang Anh xoa xoa cổ tay, đi theo ra ngoài.

Trước khi bọn họ khai tiệc, Tuấn Duy đã về rồi. Hóa ra người nhà Tuấn Duy cũng đặt tiệc giao thừa ở Tụ Hưng Lâu, trùng hợp Thanh Pháp cũng tới đây ăn cơm, hai người liền mượn cơ hội tranh thủ ngọt ngào một lúc. Kết quả tận mắt trông thấy một màn khiến người ta giật mình.

Lúc gần đi, Tuấn Duy còn nhìn Quang Anh một lúc, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu.

Ra đến bên ngoài, thừa dịp chờ thang máy, Quang Anh tỉ mỉ quan sát Thanh Pháp. Khuôn mặt trẻ hơn cậu sáu tuổi, trắng nõn tươi tắn, đôi mắt rất sáng, thái độ cũng rất ngạo mạn.

Đột nhiên Quang Anh cảm thấy nghi hoặc, vì sao Tuấn Duy lại xem mình là thế thân của Thanh Pháp nhỉ? Rõ ràng không có chỗ nào tương tự, chẳng lẽ là do mối liên hệ khó mà đoán được của vận mệnh sao?

Thanh Pháp đột nhiên mở miệng, cắt đứt những suy nghĩ lung tung trong đầu Quang Anh, "Tôi theo họ cha."

Quang Anh vừa nghe đã hiểu, Thanh Pháp đang nhắc đến người cha đã mất sớm của mình, y theo họ cha mình.

Thang máy đến, hai người đi vào. Trong thang máy, trừ bọn họ thì không còn ai khác. Thanh Pháp dựa vào vách, ngước mắt nhìn Quang Anh, "Không ngờ lại là anh, dọa tôi sợ chết khiếp."

"Tôi cũng vậy." Quang Anh cũng giật mình.

"Dù anh có là anh tôi, tôi cũng không nhường Tuấn Duy cho anh." Đột nhiên, Thanh Pháp buông một câu.

Quang Anh nghe thấy, thầm cảm thấy bất ngờ, "Tôi không có hứng thú gì với Tuấn Duy."

"Tốt nhất nên như vậy." Thanh Pháp cười cười. Giọng điệu rất háo thắng, hoàn toàn không có chút áy náy vì lúc đó đã chen vào giữa Quang Anh và Tuấn Duy.

"Vốn tôi và Tuấn Duy quen biết nhau trước, trong lòng Tuấn Duy anh chẳng là cái gì cả." Cửa thang máy mở, Thanh Pháp nhìn Quang Anh đi ra ngoài, không cùng bước ra, ngược lại trước khi cửa đóng, còn nhìn về phía Quang Anh lần nữa tuyên bố chủ quyền.

Quang Anh nghe vậy, chỉ cười thầm.

Nếu thật sự tự tin như vậy, cần gì phải nhắc nhở cậu nhiều lần đến thế?

Đứng trong đại sảnh Tụ Hưng Lâu, nhìn xung quanh người đến người đi vô cùng náo nhiệt, trái tim Quang Anh lại như đóng băng ở đáy hồ, cậu chỉnh lại khăn quàng cổ, đi ra đường lớn.

Bên ngoài trời rất lạnh, gió thổi vào mặt Quang Anh đau buốt đến xương. Trời đổ tuyết, Quang Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen có vài đốm sáng, như khi còn bé đưa tay ra đón tuyết. Bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay, nhanh chóng tan ra.

Cậu nhớ tới khi còn nhỏ, lúc cha mẹ chưa ly hôn, ngày Tết cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm ấm cúng, bên ngoài pháo hoa nổ liên tục, Quang Anh ăn cơm xong, la hét đòi đốt pháo, Nguyễn Kiến Minh liền dẫn cậu ra ngoài đốt rất nhiều loại pháo. Mãi đến tận khi tuyết rơi, cậu mới bị mẹ gọi vào nhà, mẹ xoa xoa hai tai lạnh đến đỏ bừng của cậu, quát lớn bảo lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa.

Hiện tại, tai cậu cũng lạnh đến đỏ lên, đáng tiếc đã không còn ai giúp cậu xoa ấm.

Quang Anh rụt tay lại, định đi. Lại không nhìn thấy từ phía sau có người đi về phía cậu, một đôi bàn tay ấm áp bất thình lình đặt lên hai tai lạnh buốt, nhiệt độ ấm áp che đi cái lạnh, người nọ cũng tiến đến bên cạnh cậu, hỏi: "Sao lại đứng đây phơi gió?"

Quang Anh giật mình, vừa xoay người lại đã rơi vào ánh mắt tựa cười lại không phải cười của Hoàng Đức Duy.

Cậu nghe thấy Hoàng Đức Duy dùng giọng điệu tủi thân trách móc nói với cậu: "Quang Anh, năm nay em không nhắn tin cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me