8 Chom Sao Ngay Mua Ngay Nang
CạchẦmRầmĐùng- SONG BÁC VĂN, con lại làm cái trò gì nữa vậy!!?Thiên Yết hầm hầm la hét inh ỏi, tiếng hét ấy có thể lấn át tiếng còi xe tải hay tiếng bom nổ. Ngày nào Thiên Yết cô cũng phải hóa thành con khủng long bạo chúa đi phun lửa khắp nhà, hình tượng ấy chẳng đẹp đẽ tí nào, nhưng nếu như thằng con trai cô được ngoan hiền bằng một gốc Bạch Tiểu Bối- con gái của Cự Giải thì cũng chẳng có gì để cô phun lửa gào thét đến rách cổ họng.Mà thằng bé sau khi nghe tiếng hét của mẹ vẫn rất chi là điềm tỉnh trả lời.- Con đang chơi rượt đuổi với ba.- Chơi gì mà làm ngã hết đồ của mẹ vậy?Thế là thằng nhỏ quay sang chỉ tay vào ba nó, ý bảo ba là nguyên nhân dẫn đến hậu quả đồ của mẹ bị ngã. Cô liền theo cái chỉ tay của con trai sau đó nhìn chằm chằm Song Tử kiểu a cái thằng thủ phạm đáng chết là đây. Anh mồ hôi con mồ hôi mẹ tuôn ra như suối, khua tay múa chân rối rít như mấy thằng trốn trại.- Bậy quá em ơi, anh chỉ đang bắt cái thằng phá nhà này để học bài chứ không có chơi bời gì cả..Dù đã nghe giải thích nhưng cô vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ và răn đe anh chồng của mình. Sau một hồi dưới sự áp lực của con mắt ấy anh cũng được cô tin tưởng.- Muốn học hành gì thì làm lẹ đi nhưng trước đó phải dọn hết cái đống lộn xộn này cho em, không thì tối này hai ba con ra ngủ với dế.Cũng chẳng biết từ bao giờ mà chính Thiên Yết lại càm ràm như mẹ cô. Nói rồi cũng chẳng thèm dòm ngó đến hai ba con, quay lại với công việc của mình là chăm sóc vườn hoa lan xinh xẻo.Còn về phần Song Tử, anh nhìn xuống thằng con, thằng con lại nhìn lên anh, nhìn nhau đắm đuối đến mệt rồi mới chịu bắt tay vào dọn, bảo là cả hai cùng dọn nhưng chỉ toàn anh dọn, đa phần thì thằng quỷ kia ngồi một góc nhịp chân, tay chỉ năm ngón ra lệnh như một ông hoàng làm "nô tì" khổ cực như anh tức không thể xử đẹp nó.Mất ba mươi phút, sáu mươi ba giây thì cái đống lộn xộn cũng đâu vào đấy, giờ thì anh bắt đầu nhiệm vụ thứ hai, dạy học cho con.- Bác Văn, mau ngồi vào bàn học bài với ba.- Con không học.
Thằng nhỏ mặt không quan tâm tay vẫn cầm con máy bay đồ chơi siêu xịn xò của mình quơ qua quơ lại trong không trung.- Sao lại không học?- Học để làm gì?- Bác Văn vẫn giữ nguyên thái độ mà trả lời với ba nó.- Thì học để sau này ra đời kiếm tiền, học vì một tương lai tươi sáng.- Thế ba học để tương lai của ba được tươi sáng đi, con học ở trường là đủ rồi.- Còn bài tập về nhà?- Kệ bài tập.- Lỡ thầy kiểm thì sao?- Kệ thầy.Nghe thằng quỷ nhỏ trả lời mà lòng anh đắng cay, có cần phải phũ với ba vậy không, chưa thấy đứa bé nào lì lợm như con nhà này. Ờ, chửi vậy thôi chứ nó vẫn là con của Song Tử này, thật thì tính nó y như anh hồi nhỏ.- Ừ thì kệ thầy này.- Oái oái đau đau.Trong lúc anh ngồi nhìn bất lực thì chẳng biết Thiên Yết vào từ lúc nào, hình như là nghe hết đoạn đối thoại của hai ba con nên nóng máu nhéo lỗ tai Bác Văn. Thằng bé đau quá cứ la oai oải không thôi, nhìn cũng tội mà thôi cũng kệ.- Mẹ, sao mẹ nhéo con?
Bác Văn giương đôi mắt ngây thơ ngấn lệ mà hỏi mẹ nó với khuôn mặt hết sức vô tội, chỉ tiếc là đó là mẹ nó chứ không phải mẹ người ta, cô chẳng có chút động lòng nào trước ánh mắt cầu xin ấy ngược lại còn tăng lực nhéo ở tay.- Còn dám hỏi "sao mẹ nhéo con?" à cái thằng bất trị này, dám trả lời ba ngang ngược vậy sao?Bên kia Song Tử khoái chí vỗ tay bốp bốp cổ vũ làm thằng bé Bác Văn vừa tức ba nó vừa sợ mẹ nó.- Mẹ, ba hôm qua làm gãy một cây hoa lan của mẹ, sau đó lấy keo dán lại!- Cái thằng này, một hộp sô cô la còn chưa đủ à!?Anh lấm tấm mồ hôi bất giác mở mồm mà quên suy nghĩ, đến lúc nói xong thì não mới tiếp thu, tiếp thu rồi cũng quá muộn, Thiên Yết đã lướt như một cơn gió bay vèo đến trước mặt anh túm cổ áo xốc lên hỏi tội.- Hèn gì cây hoa lan chậu thứ năm cứ quẹo cái đầu mãi, tôi còn tưởng do mưa bão làm ai dè là anh làm, bộ rãnh quá thiếu việc rồi ngồi phá hoa của tôi sao, hôm nay tôi không xử anh thì không phải là vợ của Song Tử.- Em à từ từ nghe anh giải thích...Ya...- A...a...aBốpĐó là tràng âm thanh của xử phạt, hình phạt nhẹ nhàng đáp xuống cái mông đầy đặn của ai đó khiến cho người nào đó đau đến mức không dám ngồi. " Đã vậy đừng trách sao ba độc ác."- Vợ, em không biết thằng này tuần trước cô bảo đánh nhau với bạn, còn chọc cho Tiểu Bối nhà Cự Giải sợ phát khóc nữa.Giờ tới lượt ánh mắt nguy hiểm như sát thủ đổ dồn trên thân hình bé nhỏ đang run lẩy bẩy, Song Bác Văn không còn cách nào đành quay sang cầu cứu ba nó, nhưng ba nó lúc này đang cười khinh khỉnh và chẳng có một ý tốt nào sẽ giúp cho thằng con tội nghiệp này.- Bác Văn.- Dạ.- Bị gọi tên, thằng bé lo sợ đứng thẳng tắp.- Sau lưng mẹ con gây ra không ít chuyện tốt đâu nhỉ, mau nằm xuống để mẹ đánh năm roi rồi ngồi học bài ngay.Trên tay cô đã thủ sẵn cây chổi lông gà do anh đưa cho cô, mà Bác Văn nào ngoan ngoãn chịu nằm im để cô đánh đòn, nó chạy xung quanh khắp nhà để Thiên Yết theo sau gào thét đòi chém đòi giết, Song Tử thì bất chấp ngồi cổ vũ, thổi kèn um xùm. Thật, chưa thấy cái gia đình nào ồn ào hơn cái gia đình này. Và mọi thứ sẽ không bao giờ ngừng lại nếu không có sự can thiệp của người thứ tư.- MỌI NGƯỜI CÓ THỂ IM LẶNG ĐƯỢC KHÔNG.Mọi thứ như dừng lại, Thiên Yết giờ đã thôi rượt thằng con, Song Tử đã thôi thổi kèn, Song Bác Văn đã thôi chạy tiếp, cả ba cùng nhau nhìn xem kẻ vừa la là ai. Khi nhìn thấy cái dáng dấp nhỏ mang phần chững chạc kia Song Tử phản ứng đầu tiên.- Sư Điềm, con qua chơi à!?- Con thấy ồn quá nên qua nhắc cô chú thôi, xin phép cả nhà con về.- Ơ Sư Điềm, tí đi chơi với tôi không, làm vài trận đi.- Bác Văn tiếc nuối gọi với theo muốn rủ cậu bạn mình đi chơi game.- Xin lỗi, tớ bận rồi. - Nói rồi thằng nhỏ lủi thủi đi về.- Con xem Sư Điềm nhà Xử Nữ nó cũng là con trai mà đâu phá phách như con, con ai mà quậy quá không biết!?- Cái bản tính thích so sánh của cô lại trổi lên làm Song Bác Văn bên cạnh trề môi.- Là con em chứ con ai!- Song Tử.- Bộ anh không có công trong việc đẻ nó ra à, là con anh thì có.Nghe cái lí luận vô lí kia làm hai ba con không khỏi cười khổ. Vậy mà cả nhà lại quên nãy giờ mình đang làm gì, thế là kéo nhau vô nhà lại nấu rồi ăn uống vậy là hết một buổi sáng chủ nhật.La hét inh ỏi rồi hòa bình kéo về, chưa thấy cái gia đình náo ngộ như cái gia đình này.___________________________________- Sư Điềm, con đi đâu mới về vậy. - Xử Nữ.- Con qua nhà Bác Văn kêu mọi người im lặng.- Sư Điềm.- Vậy thế họ im chưa?- Xử Nữ.- Dạ, chắc rồi.- Sư Điềm.- Hai mẹ con vào ăn cơm thôi.- Sư Tử xuất hiện với cái tạp dề màu đỏ có hình trái tim.
Thằng nhỏ mặt không quan tâm tay vẫn cầm con máy bay đồ chơi siêu xịn xò của mình quơ qua quơ lại trong không trung.- Sao lại không học?- Học để làm gì?- Bác Văn vẫn giữ nguyên thái độ mà trả lời với ba nó.- Thì học để sau này ra đời kiếm tiền, học vì một tương lai tươi sáng.- Thế ba học để tương lai của ba được tươi sáng đi, con học ở trường là đủ rồi.- Còn bài tập về nhà?- Kệ bài tập.- Lỡ thầy kiểm thì sao?- Kệ thầy.Nghe thằng quỷ nhỏ trả lời mà lòng anh đắng cay, có cần phải phũ với ba vậy không, chưa thấy đứa bé nào lì lợm như con nhà này. Ờ, chửi vậy thôi chứ nó vẫn là con của Song Tử này, thật thì tính nó y như anh hồi nhỏ.- Ừ thì kệ thầy này.- Oái oái đau đau.Trong lúc anh ngồi nhìn bất lực thì chẳng biết Thiên Yết vào từ lúc nào, hình như là nghe hết đoạn đối thoại của hai ba con nên nóng máu nhéo lỗ tai Bác Văn. Thằng bé đau quá cứ la oai oải không thôi, nhìn cũng tội mà thôi cũng kệ.- Mẹ, sao mẹ nhéo con?
Bác Văn giương đôi mắt ngây thơ ngấn lệ mà hỏi mẹ nó với khuôn mặt hết sức vô tội, chỉ tiếc là đó là mẹ nó chứ không phải mẹ người ta, cô chẳng có chút động lòng nào trước ánh mắt cầu xin ấy ngược lại còn tăng lực nhéo ở tay.- Còn dám hỏi "sao mẹ nhéo con?" à cái thằng bất trị này, dám trả lời ba ngang ngược vậy sao?Bên kia Song Tử khoái chí vỗ tay bốp bốp cổ vũ làm thằng bé Bác Văn vừa tức ba nó vừa sợ mẹ nó.- Mẹ, ba hôm qua làm gãy một cây hoa lan của mẹ, sau đó lấy keo dán lại!- Cái thằng này, một hộp sô cô la còn chưa đủ à!?Anh lấm tấm mồ hôi bất giác mở mồm mà quên suy nghĩ, đến lúc nói xong thì não mới tiếp thu, tiếp thu rồi cũng quá muộn, Thiên Yết đã lướt như một cơn gió bay vèo đến trước mặt anh túm cổ áo xốc lên hỏi tội.- Hèn gì cây hoa lan chậu thứ năm cứ quẹo cái đầu mãi, tôi còn tưởng do mưa bão làm ai dè là anh làm, bộ rãnh quá thiếu việc rồi ngồi phá hoa của tôi sao, hôm nay tôi không xử anh thì không phải là vợ của Song Tử.- Em à từ từ nghe anh giải thích...Ya...- A...a...aBốpĐó là tràng âm thanh của xử phạt, hình phạt nhẹ nhàng đáp xuống cái mông đầy đặn của ai đó khiến cho người nào đó đau đến mức không dám ngồi. " Đã vậy đừng trách sao ba độc ác."- Vợ, em không biết thằng này tuần trước cô bảo đánh nhau với bạn, còn chọc cho Tiểu Bối nhà Cự Giải sợ phát khóc nữa.Giờ tới lượt ánh mắt nguy hiểm như sát thủ đổ dồn trên thân hình bé nhỏ đang run lẩy bẩy, Song Bác Văn không còn cách nào đành quay sang cầu cứu ba nó, nhưng ba nó lúc này đang cười khinh khỉnh và chẳng có một ý tốt nào sẽ giúp cho thằng con tội nghiệp này.- Bác Văn.- Dạ.- Bị gọi tên, thằng bé lo sợ đứng thẳng tắp.- Sau lưng mẹ con gây ra không ít chuyện tốt đâu nhỉ, mau nằm xuống để mẹ đánh năm roi rồi ngồi học bài ngay.Trên tay cô đã thủ sẵn cây chổi lông gà do anh đưa cho cô, mà Bác Văn nào ngoan ngoãn chịu nằm im để cô đánh đòn, nó chạy xung quanh khắp nhà để Thiên Yết theo sau gào thét đòi chém đòi giết, Song Tử thì bất chấp ngồi cổ vũ, thổi kèn um xùm. Thật, chưa thấy cái gia đình nào ồn ào hơn cái gia đình này. Và mọi thứ sẽ không bao giờ ngừng lại nếu không có sự can thiệp của người thứ tư.- MỌI NGƯỜI CÓ THỂ IM LẶNG ĐƯỢC KHÔNG.Mọi thứ như dừng lại, Thiên Yết giờ đã thôi rượt thằng con, Song Tử đã thôi thổi kèn, Song Bác Văn đã thôi chạy tiếp, cả ba cùng nhau nhìn xem kẻ vừa la là ai. Khi nhìn thấy cái dáng dấp nhỏ mang phần chững chạc kia Song Tử phản ứng đầu tiên.- Sư Điềm, con qua chơi à!?- Con thấy ồn quá nên qua nhắc cô chú thôi, xin phép cả nhà con về.- Ơ Sư Điềm, tí đi chơi với tôi không, làm vài trận đi.- Bác Văn tiếc nuối gọi với theo muốn rủ cậu bạn mình đi chơi game.- Xin lỗi, tớ bận rồi. - Nói rồi thằng nhỏ lủi thủi đi về.- Con xem Sư Điềm nhà Xử Nữ nó cũng là con trai mà đâu phá phách như con, con ai mà quậy quá không biết!?- Cái bản tính thích so sánh của cô lại trổi lên làm Song Bác Văn bên cạnh trề môi.- Là con em chứ con ai!- Song Tử.- Bộ anh không có công trong việc đẻ nó ra à, là con anh thì có.Nghe cái lí luận vô lí kia làm hai ba con không khỏi cười khổ. Vậy mà cả nhà lại quên nãy giờ mình đang làm gì, thế là kéo nhau vô nhà lại nấu rồi ăn uống vậy là hết một buổi sáng chủ nhật.La hét inh ỏi rồi hòa bình kéo về, chưa thấy cái gia đình náo ngộ như cái gia đình này.___________________________________- Sư Điềm, con đi đâu mới về vậy. - Xử Nữ.- Con qua nhà Bác Văn kêu mọi người im lặng.- Sư Điềm.- Vậy thế họ im chưa?- Xử Nữ.- Dạ, chắc rồi.- Sư Điềm.- Hai mẹ con vào ăn cơm thôi.- Sư Tử xuất hiện với cái tạp dề màu đỏ có hình trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me