Chương 23
"Cậu Jeff, bữa sáng không vừa miệng ạ?""Không ạ, chỉ là đột nhiên em không muốn ăn thôi."Đẩy đĩa thức ăn ra khỏi tầm mắt, Jeff uống vội cốc nước ấm để nén lại cơn buồn nôn trong cổ họng. Chỉ là một phần ăn sáng như thường ngày nhưng chưa kịp động đũa đã khiến dịch vị trong dạ dày muốn trào ngược ra ngoài. Điều dưỡng viên có kinh nghiệm lâu năm, vừa nhìn biểu hiện đã đoán được nguồn cơn nhưng cũng không dám nói nhiều, chỉ rụt rè nhắc nhở. "Dù sao thì cũng nên ăn một chút đi ạ, tối qua cậu ăn ít lắm đó.""Em biết rồi, chị cứ đi làm việc của mình đi, em ra ngoài đi dạo một lát." Jeff đứng dậy đẩy cửa, nhìn thấy người kia vẫn đang dán mắt vào mình liền cười lấy lệ. "Đảm bảo không bỏ bữa đâu mà."Hành lang ít người qua lại, nhưng so với phòng bệnh ngột ngạt thì vẫn có hơi người hơn. Ở nửa tháng trong bệnh viện thật sự quá nhàm chán, thà rằng cậu cứ bận rộn chạy đi chạy lại giữa trường học và gara còn thoải mái hơn. Bên ngoài thoáng gió khiến cơn buồn nôn cũng bớt đi đôi chút, nhưng Jeff không có ý định trở lại phòng vì chắc chắn chị điều dưỡng sẽ càu nhàu nhắc cậu phải ăn uống đúng giờ. Dù biết là nên làm vậy, nhưng cậu thật sự không muốn ăn vào lúc này.Omega nhỏ đảo một vòng quanh hành lang, cuối cùng quyết định dừng lại ở phòng bên cạnh. Đứng tần ngần một lúc, cậu đẩy cửa và cao giọng gọi."Anh Way ơi?""Ưmm... Jeff!?"Vốn còn lo rằng sáng sớm Way chưa ngủ dậy, không ngờ lại khiến cậu lại rơi vào tình thế khó xử.Ngài phó chủ tịch Beyond không biết đến từ sớm hay ngủ lại đêm qua mà giờ này đã có mặt ở đây, lại còn trèo nửa người lên giường bệnh. Cổ áo Pete xộc xệch mở tung ba cúc, một chân đứng dưới đất và chân còn lại quỳ trên giường. Còn Way chống tay trên ngực Pete muốn đẩy anh ta ra. Đôi môi Way sưng đỏ, lồng ngực còn đang phập phồng thở dốc với vẻ mặt đầy hốt hoảng nhìn về phía Jeff.Không cần nghĩ cũng biết hai người này vừa làm gì."Em không thấy gì đâu, hai anh cứ tự nhiên đi." Dứt lời, Omega nhỏ đóng sầm cửa để lại hai người bên trong còn chưa hết bàng hoàng.Đúng là Enigma có khác, vết thương còn chưa lành mà đã... Sung sức thật đấy!Jeff chán nản đi dọc hành lang không biết nên làm gì. Cậu thích ở một mình, nhưng không có nghĩa là muốn bị nhốt nửa tháng trong bệnh viện. Giờ này khẳng định Charlie và Babe vẫn còn yên giấc trong chăn, chưa khi nào cậu có thể nói chuyện đàng hoàng với họ vào sáng sớm cả. Còn Alan, không nên trêu vào kỳ dịch cảm của anh ấy nữa. Thơ thẩn một lúc đến cuối hành lang, Jeff dừng lại trước cửa phòng trực, đây cũng là nơi xử lý các yêu cầu của bệnh nhân ở khu dịch vụ. Cậu từng đi ngang qua đây nhiều lần nhưng chưa từng thử vào lần nào. Thoáng nhìn qua cửa sổ, bên trong chỉ có một nữ bác sĩ đang xem tài liệu, Jeff liền mạnh dạn đẩy cửa."... Em là?" Thấy có người bước vào, bác sĩ ngước lên nhìn."Jeff ạ, em ở phòng 105.""À, là Omega trong vụ buôn trẻ em của gia tộc Chen." Jeff gật đầu, cũng không lấy làm lạ khi bị nhận ra, dù sao thì lần đó cậu cũng là người đứng trước màn ảnh phát trực tiếp. "Sao lại đến đây vậy, vết thương xảy ra vấn đề à?""Vẫn ổn ạ." Cậu đưa tay cho bác sĩ kiểm tra một lượt. Sau khi chắc chắn bệnh nhân không có vấn đề gì, bác sĩ mới yên tâm quay lại chỗ ngồi. "Thế em đến đây có chuyện gì vậy?""Khi nào thì em được xuất viện ạ?""Người nhà em yêu cầu theo dõi kỹ một chút, nếu đợt kiểm tra tổng quát tiếp theo không có gì bất ổn thì sẽ được về." Nhìn khuôn mặt hơi xụ xuống của cậu trai trước mặt, bác sĩ cười hỏi. "Muốn về lắm rồi à?""Hơi chán ạ.""Ừ, ở trong phòng lâu sẽ bí bách lắm, nên ra ngoài nhiều một chút." Bác sĩ ghi chép lại tiến triển của vết thương, lại hỏi thêm. "Ăn uống thì thế nào?""Cũng tạm ạ, mãi có mấy món làm em muốn nôn ra luôn rồi ấy." Đoán rằng bác sĩ đang muốn khám cho mình, Jeff cũng thành thật trả lời."Nôn à? Từ lúc nào đấy?""Hôm qua ạ, em ăn không vào." Thấy thái độ của đối phương, cậu có hơi lo lắng. "Như vậy có sao không ạ?"Bác sĩ xem lại hồ sơ, sau đó lắc đầu. "Không vấn đề gì, 6 tuần cũng nên nghén rồi.""Nghén gì ạ?" Jeff sửng sốt."Thai nghén chứ gì." Người đối diện nhún vai như điều hiển nhiên. "Mang thai thì nghén là bình thường thôi.""... Bác sĩ có nhầm gì không!?""Em không biết à? Bệnh án của em có ghi này." Nói rồi cô đẩy quyển sổ đến trước mặt Jeff.Omega mở to mắt sững sờ nhìn hai chữ 'mang thai' dưới tên cậu, trong đó còn đính kèm cả tờ giấy siêu âm với 'em bé' nhỏ xíu như dấu chấm không rõ hình dạng. Cảm giác như có thứ gì đó đánh mạnh vào đại não khiến Jeff choáng váng, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng nghĩ nổi gì nữa.Thấy cậu trai đối diện lặng thinh, nữ bác sĩ có hơi chột dạ. Phòng trực luôn thay đổi người luân phiên, lại chỉ xử lý các vấn đề cấp bách nên không thường xuyên tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân. Cô không nghĩ rằng lại có bệnh nhân không biết gì về bệnh trạng của mình như vậy."... Không ai nói với em à?"Jeff lắc đầu. Từ lúc nhập viện đến nay đều do Alan nhận kết quả rồi nói lại cho cậu biết, cậu hoàn toàn tin tưởng vào anh nên không xem bệnh án bao giờ. Hơn nữa sức khỏe Jeff luôn hồi phục tốt và hoàn toàn chưa từng được bác sĩ yêu cầu siêu âm, ngày tháng trên giấy là ngày cậu nhập viện.Omega đưa tay sờ lên bụng mình. Bên trong có một em bé, nhưng hơn nửa tháng qua không hề có ai nói cho cậu biết gì cả."Jeff có muốn nhìn con không, lúc này em bé lớn hơn trong ảnh nhiều rồi đấy.""... Muốn ạ."Không cần đợi quá lâu, chỉ sau một cuộc điện thoại là bác sĩ đã sắp xếp xong mọi việc. Jeff nằm trên bàn siêu âm với tâm trạng rối bời, cả người cứng đờ mặc cho bác sĩ tuỳ ý động chạm lên bụng mình.Màn hình chuyển ảnh liên tục, sau đó dừng lại khi đầu dò được bác sĩ đặt vào đúng vị trí. Những gì xuất hiện trên màn hình giống hệt như Jeff đã thấy trên phiếu siêu âm trước đó, có một chấm nhỏ bám trên vách khoang sinh sản, chỉ khác một chút là giờ nó đã to bằng hạt đậu. Dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ, cậu còn thấy được chân và tay bé xíu đã nhô ra một chút.Thật sự là một đứa bé.Jeff mím môi dán mắt lên màn hình, hô hấp chậm dần hòa với cử động của đứa trẻ, nhẹ tựa như không thở. Cậu lo rằng thở mạnh một chút cũng làm nó giật mình. Thẩn thờ trở lại phòng bệnh, Omega nhỏ đóng cửa rồi chậm rãi trèo lên giường. Cậu đặt hai tờ phiếu siêu âm cạnh nhau, cẩn thận xem từng chút một. So với hiện tại, đứa bé vào nửa tháng trước đó yếu ớt hơn rất nhiều. Nửa tháng trước chính là lúc cậu đối đầu trực diện với Tony, khi ấy đứa bé đã ở đó rồi. Con của cậu và Alan, suýt chút nữa mất mạng vì quyết định đó của cậu.Jeff lặng người, cậu không biết nên phản ứng thế nào. Omega nhỏ cuộn người ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm hai tờ giấy mặc cho bụng sôi sục lên vì đói. Bữa sáng đã nguội ngắt và thuốc còn nguyên trên bàn, lúc này cậu không còn tâm trạng để ý đến chuyện ăn uống.Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng vặn khoá, Charlie bước vào với một túi đồ ăn vặt. Nhìn thấy tờ giấy mà Jeff đang cầm, Alpha trẻ tuổi suýt chút đánh rơi túi đồ trên tay xuống đất."Anh..." Người ngồi trên giường theo tiếng động mà ngước mắt lên. Trên gương mặt cậu nhóc vẫn là vẻ điềm tĩnh vốn có, nhưng mắt đã đỏ ửng như chực khóc. "Jeff! Sao vậy, sao lại khóc?" Charlie vội tiến đến ôm lấy em trai vào lòng. Jeff níu lấy áo anh, chỉ sụt sùi mà không lên tiếng. Sự im lặng của em trai khiến anh bối rối. "... Em biết hết rồi à?""Ừm.""Thế có muốn nó không? Nếu không muốn...""Muốn!"Thái độ quả quyết của cậu em khiến Charlie hơi bất ngờ. Jeff ít khi phản ứng mạnh với điều gì đó, vì thế nên khi nhìn thấy cậu khóc, anh đã nghĩ cậu không thích đứa bé. Alpha trẻ tuổi lau nước mắt cho em trai, nhẹ giọng khẽ dỗ dành. "Thế muốn thì sao lại khóc?""Vì em mà nó suýt nữa..." Giọng Omega hơi run rẩy, lấp lửng không dám nói hết câu."Chuyện đó đâu có ai muốn.""Nhưng...""Nói như thế thì anh cũng có lỗi, vì anh nên em mới bị cuốn vào mà." Bàn tay to lớn vỗ lưng em trai. "Mọi chuyện qua rồi, từ giờ chỉ cần đối xử tốt với nó là được, xem như chuộc lỗi với nó đi."Thật lòng mà nói, mặc dù là anh trai Jeff nhưng Charlie cũng không thể biết được tất cả những gì cậu nghĩ. Không dám nói cho Jeff biết chính vì sợ cậu sẽ nghĩ quẩn đến những điều này. Bằng chứng ngay trước mắt, điều đầu tiên mà Jeff nghĩ đến khi biết được sự thật là tự trách bản thân mình. Vậy nên mọi người đều thống nhất sẽ chọn một ngày đẹp, khi cả sức khỏe và tâm trạng của Jeff đều đã ổn định thì mới nói cho cậu nhóc biết.Nghe anh trai dỗ vài câu, Omega nhỏ đã trút được tâm sự. Cậu lau nước mắt, chuyển từ tự trách sang trách móc đối phương. "Đến cả Charlie cũng giấu em.""Anh Alan không cho anh nói mà. Anh ấy bảo sẽ tự mình nói với em.""Chuyện hôm nay anh cũng đừng nói với anh ấy.""Hửm? Sao vậy?""Để em tự nói.""Ôi! Hai cái người này!" Charlie lắc đầu bất lực, chỉ đành mặc kệ đôi gà bông thích làm gì thì làm. Alpha trẻ tuổi nhìn phần ăn sáng trên bàn vẫn chưa được động đến liền lấy ra vài cái bánh ngọt vừa mua từ tiệm bánh mà Jeff thích. "Nghén rồi đúng không, thử mấy món này xem."Mùi thơm lừng của bánh ngọt khiến Jeff nuốt nước bọt, cơ thể cũng không hề có phản ứng tiêu cực như trước. Cậu ngấu nghiến chúng một cách ngon lành, lấp đầy cái bụng đói đang kêu sùng sục."Sao anh biết em nghén?""Điều dưỡng của em gọi cho anh."Nếu không phải một tay chưa hồi phục và tay còn lại đang cầm bánh thì Jeff đã đánh anh một phát cho bõ giận. "Các anh còn dám cài người vào giám sát em.""Gì mà cài người, đấy là nhờ vả. Phải đảm bảo trong lúc bọn anh không có mặt sẽ không ai làm hại em chứ." Bọn họ thật sự sợ tàn dư của Tony sẽ quay lại trả thù lắm."Anh cứ làm quá lên." Jeff cắn lấy một miếng rồi lại hỏi. "Anh Alan có biết không đấy?""Anh có dặn chị ấy đừng làm phiền anh Alan trong lúc này.""Được vậy thì tốt.".Suốt những ngày sau đó, Jeff cứ mang tâm trạng bồn chồn không yên. Cậu đi đi lại lại trong phòng, điện thoại cầm lên lại bỏ xuống. Mỗi ngày chỉ nhắn tin với Alan khiến Jeff bức bối vô cùng, cậu gần như cuộn mình vào áo khoác của anh mọi lúc mọi nơi. Giờ thì cậu đã hiểu phản ứng của cơ thể trước đó, không phải chỉ có cậu đang nhớ Alpha của mình mà chính cả đứa bé cũng muốn được ở gần bố nó nữa."Anh đi trộm áo của anh Alan về cho em nhé.""Đừng! Charlie, mất mặt lắm!" Jeff nhăn nhó. Dù đó là cách tốt nhất hiện tại để bù đắp lượng pheromone Alpha mà cơ thể cậu đòi hỏi, nhưng cũng là cách ngu xuẩn nhất trên đời.Cơn nghén càng lúc càng nặng, Jeff gần như chỉ có thể ăn được đồ ngọt, còn lại đều nôn hết ra. Nhưng đồ ngọt đa số đều không phải loại thực phẩm tốt, vì vậy khẩu phần ăn buộc phải thay đổi, chuyển sang thanh đạm hạn chế dầu mỡ hơn mới giúp cậu miễn cưỡng nuốt xuống được một ít. Mấy ngày chờ đợi Alan đến như cực hình với Jeff, đứa nhỏ hành cậu đến hoa cả mắt.Omega nhỏ ngồi trên giường đếm thời gian, trên tay là cốc trà sữa Babe mang đến cho cậu. Những món ngọt ngào thế này là cách duy nhất để dỗ cho nhóc con trong bụng không nghịch ngợm thêm nữa, cũng là niềm an ủi duy nhất của Jeff những ngày qua. Từ lúc nhận được cuộc gọi ngày hôm qua của Alan nói rằng anh sẽ đến, cậu háo hức đến nỗi chỉ quanh quẩn không rời khỏi phòng.Alan cũng không phụ lòng cậu, chỉ qua bữa sáng một chút là anh đã có mặt."Bé con.""Chú!" Vừa nhìn thấy người kia xuất hiện, khuôn mặt chán chường trở nên tươi tỉnh hẳn. Alan mỉm cười tiến đến bên giường ôm lấy người yêu nhỏ đã lâu không gặp. Jeff nhào vào lòng anh, vùi đầu vào trong ngực áo, tham lam hít lấy mùi hương đã mong nhớ từ lâu. Nhưng trái với những gì cậu chờ mong, có một thứ mùi hương lạ thường lẫn trong pheromone của Alan khiến cậu nhăn mặt. Mùi hương ngọt ngào, tuy rất nhẹ nhưng đủ để Jeff nhận ra. Cơ thể cậu ngay lập tức bài xích nó trong vô thức.Là mùi hương của một Omega khác!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me