LoveTruyen.Me

Abo Hoan Alpha Cua Toi La Dinh Luu Trung Sinh

Chuyện của Ngô Đồng?

Đó có phải là quá khứ của Ngô Đồng không?

Trái tim Khương Hành khẽ động.

Nói thật, hắn cũng không biết nhiều về quá khứ của Ngô Đồng.

Ngô Đồng là một người rất hướng nội về phương diện này, Khương Hành chỉ biết từ nhỏ cậu không có cha, mẹ cậu mất khi cậu mới năm sáu tuổi, được một bà lão nuôi dưỡng, nhưng bà lão sau này cũng ch.ết vì bệnh tật trước khi hai người gặp nhau.

Ngoài việc đến mộ của bà lão và mẹ cậu đúng ngày giỗ. Khương Hành gần như không có cơ hội chạm vào quá khứ của đối phương.

Khương Hành cũng cố gắng tìm dấu vết trưởng thành của cậu nhưng không thành công.

Ngô Đồng giống như một cánh bèo không rễ, trôi nổi trong An Hải, đợi đến khi cậu diễm lệ đứng vững rồi thì dấu ấn trong sự xuất hiện của hắn đã vô tình bị làm mịn.

Những thứ đó đã quá cũ đến mức đã bị phá vỡ bởi thời gian.

Đến nỗi Khương Hành chỉ có thể ghép lại quá khứ của cậu dựa trên những mảnh vỡ được Ngô Đồng miêu tả trong vài từ.

Khương Hành bất giác bóp đốt ngón tay khiến nó phát ra âm thanh lạch cạch, yết hầu giữa cổ trắng như ngọc trượt lên trượt xuống hỏi: "Cháu... Cháu có thể biết sao?”

"Tại sao lại không chứ?" Bà nội Dương cười hiền từ, nhẹ nhàng thở dài: "Nếu không phải thấy cháu thật sự thích Tiểu Đồng, bà cũng không nói cho cháu chuyện này."

Đêm giao thừa không có trăng, pháo hoa và đèn neon trên bầu trời đêm xa xôi phác thảo thành phố nhộn nhịp và ồn ào không bao giờ ngủ này. Bà nội Dương mở đôi mắt xám đục của mình, bàn tay già mua của bà chỉ vào đâu đó không hư vô.

Khương Hành cũng nhìn qua, đó là hướng đông thành phố An Hải.

"Chính là ở bên đó." Bà nội Dương nói: "Có rất nhiều căn nhà ống ở phía đông thành phố trước khi bị phá dỡ, ban đầu ta và Tiểu Đồng sống ở đó. Tiểu Đồng sống với mẹ nó, còn ta sống cạnh nhà mẹ con họ.”

Bởi vì trong gia đình có những người lớn tuổi tham gia vào lĩnh vực bất động sản, Khương Hành có chút hiểu biết về những thay đổi của An Hải trong những năm gần đây.

Ở phía đông của thành phố là khu chung cư cũ, ấn tượng về khu đó là sự hỗn loạn, bẩn thỉu, ruồi, muỗi, chó hoang,...

"Tên mẹ của Tiểu Đồng là Tú Đình... Cô ấy vui vẻ hoạt bát thường nói chuyện với mọi người, sau khi sinh con xong cô ấy liền bị bỏ rơi. Trên người không có bất kỳ kỹ năng nào khác ngoài việc xinh đẹp, vì vậy nghề nghiệp của cô ấy cũng không được hay cho lắm..."

Bà nội Dương cố hết sức khéo léo, nhưng Khương Hành lập tức nghe được ý tứ trong lời nói của bà, lông mày sắc bén hơi cau lại.

"Khi Tiểu Đồng còn nhỏ, Tú Đình để con ở nhà một mình rồi đi ra ngoài, biến mất cả ngày là chuyện bình thường."

Một đứa trẻ bị bỏ lại trong nhà như vậy chuyện bị bỏ đói là tất nhiên, Khương Hành hỏi: "Cô ấy có để lại đồ ăn gì không?"

"Tú Đình chỉ biết lo cho mình, làm sao có thể quản thêm mấy thứ này?" Bà nội Dương lắc đầu.

"Khi chuyển đến khu chung cư, Tiểu Đồng đã ba tuổi, trông thằng bé gầy gò nhỏ bé như thể chưa đến hai tuổi. Khuôn mặt của nó có chút suy dinh dưỡng và nhếch nhác, gầy đến mức có thể nhìn thấy xương trên mặt, đôi mắt to sáng. Cháu có thể không tin, tuy bây giờ Tiểu Đồng trông đẹp trai như thế nhưng khi còn nhỏ trông nó xấu lắm.”

"Ta thường nghe hàng xóm nói rằng nhà Tú Đình có trẻ con khóc, nói rằng Tú Đình thích đánh đập con, lúc đầu ta nghĩ đó là một đứa trẻ nghịch ngợm nên bị mẹ dạy cho một bài học, nhưng sau đó ta mới biết rằng không phải vậy."

"Ta là giáo viên tiểu học, trước khi nghỉ hưu, chồng ta mất từ lâu, không có con cái, trường có ký túc xá nên thường không về nhà. Nửa tháng sau khi Tú Đình chuyển đến đây ta về nhà lấy đồ nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé từ khoảng cách xa, rất yếu, như thể nó sẽ ch.ết bất cứ lúc nào. May mắn thay, lúc đó ta có đôi tai tốt, ta đã mò đến nhà của Tú Đình tìm kiếm âm thanh.”

"Ta thật sự cho rằng Tú Đình đang đánh đứa bé, nghe tiếng khóc như kiểu đứa bé sắp bị đánh ch.ết nên vội vàng gõ cửa."

"Tiểu Đồng vừa khóc vừa hỏi ta là ai, ta nói mình là hàng xóm của nó là bà nội Dương, nó có thể mở cửa cho ta không?"

"Tiểu Đồng rất ngoan liền mở cửa khóa cho ta."

"Ta lập tức bảo vệ nó sau lưng, nếu mẹ nó mà đánh nó một lần nữa, ta vẫn có thể giúp nó chặn. Nhưng khi ta nhìn vào ngôi nhà của nó, ta nhận ra không có ai trong nhà ngoài mình nó cả.”

"Thấy trên bàn không có gì để ăn, ngay cả gói bọc bánh mì cũng được liếm sạch, ta liền biết Tiểu Đồng khóc vì đói."

"Hôm đó, ta đưa Tiểu Đồng về nhà nấu một bữa cơm cho thằng bé.”

"Sau khi Tú Đình về nhà ta đã nói chuyện với cô ta. Nói đứa bé vẫn còn nhỏ, để nó đói quá thì sẽ có chuyện. Tú Đình nói nếu có chuyện thì cho có chuyện, nó mà biến mất, cô ta sẽ bớt đi một gánh nặng.” Bà nội Dương cười khổ.

Khương Hành quay đầu nhìn ánh sáng ấm áp phát ra từ căn phòng khách phía sau cổ họng thắt lại, hắn không khỏi sợ hãi trong lòng một hồi.

"Kể từ đó ta ít khi sống trong trường nữa. Mỗi ngày vào buổi trưa và buổi chiều, ta đi làm về nấu cơm rồi gọi Tiểu Đồng đến ăn.”

"Tiểu Hành." Bà nội Dương đột nhiên gọi tên Khương Hành.

Hắn lập tức khiêm tốn nói: "Cháu đây.”

"Tiểu Đồng có bệnh, nó sợ Alpha." Bà nội Dương nói: "Cháu có biết chuyện đó không?”

Khương Hành mím đôi môi khô khốc: "Vâng, cháu biết."

Lòng bàn tay khô khốc của bà nội Dương vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy bà: "Tiểu Đồng có thể ở bên cháu, thật ra ta rất ngạc nhiên, nhưng lại rất vui."

Khương Hành chột dạ sờ sờ mũi.

Thực ra Ngô Đồng vẫn chưa đồng ý ở bên cạnh hắn.

Bà nội Dương không biết, vẫn tiếp tục tìm kiếm quá khứ trong ký ức.

"Tú Đình là người không biết tiết chế, thường xuyên mang Alpha về nhà, dù cho trong nhà vẫn còn một đứa nhỏ. Vì vậy khi Tiểu Đồng còn rất nhỏ, thằng bé gần như lớn lên trong pheromone Alpha.”

Khi bà nội Dương nói lời này, trong lòng Khương Hành đột nhiên có linh cảm xấu.

Quả nhiên, bà nội Dương liền nói: "Một ngày nọ, một tên cặn bã do Tú Đình mang về nhắm vào Tiểu Đồng."

Ánh mắt bà nội Dương tràn đầy thở dài và bất lực trong ký ức, tiếc nuối Ngô Đồng không phải là con trai hay cháu trai của bà, nếu không bà nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ngô Đồng.

Cho dù là vì chuyện lúc nhỏ Ngô Đồng phải trải qua hay là sự tức giận với Tú Đình không quan tâm đến con cái, giọng nói và ánh mắt nhân hậu của bà đều tràn đầy tiếc nuối.

Nhưng khi nói đến việc Ngô Đồng bị cha nam xâm hại, bàn tay cầm nạng hơi run lên, giọng điệu lộ ra nghiến răng, như muốn xé rách thời gian và không gian trở về quá khứ nghiền nát tên cặn bã đó thành tro bụi.

"Tên cặn bã đó suýt chút nữa xâm hại Tiểu Đồng khi Tú Đình không có ở nhà." Lồng ngực phập phồng của bà nội Dương lên xuống dữ dội, khí lạnh tràn ngập lồng ngực và phổi bà cũng không thể dập tắt cơn giận khi bà nhớ lại mình nghe thấy tiếng động, cầm bừa một thứ lên rồi chạy đến trông thấy cảnh tượng kinh hoàng.

"Khụ khụ khụ..."

Không khí khô lạnh cắt qua mũi và cổ họng bà như một lưỡi dao sắc bén, bà nội Dương bị sặc ho lên vài lần. Khương Hành hoàn toàn sửng sốt và tức giận khi nghe thấy điều này, khi nghe thấy tiếng ho của bà nội Dương thì đột nhiên tỉnh táo lại nhanh chóng vỗ lưng cho bà nội Dương.

"Bà nội, bên ngoài lạnh lắm, thân thể sẽ không chịu nổi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện tiếp nhé?"

"Không cần, ta không sao." Bà nội Dương xua tay.

Khương Hành bất đắc dĩ, hắn không thể ép buộc bà, cho nên đành phải chú ý tới khuôn mặt của bà lão, nhìn bà chậm rãi thở hổn hển, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Bà nội Dương nói tiếp: "Ta đã đến kịp thời, tên cặn bã kia đã bị ta đánh ngất nên không thể thành công, nếu không ta cũng không dám tưởng tượng...”

Khương Hành lẳng lặng nhắm mắt lại, nhưng hắn phát hiện ngay cả hành động nhắm mắt cũng đủ khiến lòng hắn hoảng sợ. Bởi vì trong tiềm thức hắn sẽ tự tưởng tượng ra điều gì sẽ xảy ra nếu bà nội Dương đến muộn hơn năm phút, hoặc nếu bà không ở nhà vào hôm đó.

Hắn vội vàng mở mắt ra lần nữa, gió đêm thổi tới khiến mắt hắn thanh tỉnh.

"Tên cặn bã đó có rất nhiều tiền án và đã bị trừng phạt." Bà nội Dương hít sâu một hơi, run rẩy thở dài, sương trắng ngưng tụ trong không khí đọng trên khuôn mặt già nua của bà, nhưng nó nhanh chóng biến mất theo gió.

"Nhưng sự trừng phạt của tên cặn bã chỉ là tạm thời, mà thiệt hại gây ra cho Tiểu Đồng là vĩnh viễn."

"Sau ngày hôm đó, cảnh sát đến điều tra, khi thằng bé gặp những cảnh sát Alpha liền sợ hãi." Mắt bà nội Dương đỏ hoe.

Bà lau nước mắt.

"Tú Đình biết chuyện này sau khi về nhà, cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy, đi ra ngoài tìm một công việc nghiêm túc. Nhưng ngay sau đó, cô ta nghĩ tiền lương mình kiếm được quá ít, cô ta lại quay trở lại con đường ban đầu, cuối cùng suy nhược thân thể, không lâu sau đó thì qu.a đờ.i”

"Ta về hưu rồi ở nhà, đưa Tiểu Đồng ra khỏi khu nhà ống, thuê một căn phòng trong chung cư Hòa Tín hiện tại để sống với Tiểu Đồng."

"Sau này khi khu chung cư nhà ống kia bị di dời, ta đã lấy tiền di dời, thêm một số tiền tiết kiệm mà ta đã tiết kiệm trong nhiều năm và mua hai dãy phòng trong chung cư Hòa Tín, một cho Tiểu Đồng và một cho lương hưu của riêng ta- nhưng sau đó ta bị bệnh cần tiền, Tiểu Đồng và ta đã tiêu hết tiền nên chỉ có thể bán nhà. Ta không cho phép Tiểu Đồng bán căn của nó, vì vậy ta đã bí mật bán nhà mình.”

"Tiểu Đồng vẫn còn trẻ, sau này nó sẽ kết hôn và sinh con, vì vậy nó cần căn phòng này. Còn bà già như ta đây chẳng sống được bao năm, phải thánh toán các hóa đơn y tế ở lại bệnh viện, còn phải lo cơm." Bà nội Dương cố cười ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Nhưng Khương Hành lại cười không nổi.

Ký ức lớn lên từ nhỏ, cùng với cái ch.ết sau này của Bì Đản và bà nội Dương, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Ngô Đồng lại tham tiền như mạng như vậy rồi.

Đúng vậy, Ngô Đồng rất yêu tiền. Mặc dù nghĩ rằng mình đã che giấu vấn đề này rất bí mật, nhưng Khương Hành có thể bắt được cảnh thỉnh thoảng cậu nhìn chằm chằm vào số dư trong thẻ mỗi khi Ngô Đồng nhận được lương từ công ty hoặc khi Khương Hành chuyển tiền cho cậu trong lễ hội và ngày kỷ niệm.

Lúc này, Ngô Đồng trông không giống một diễn viên trong ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình, mà giống như một con chuột hamster đói khát đã tích trữ một kho đầy ngũ cốc.

Cho nên về sau, Khương Hành một mình nuôi Khương Thanh Nguyên, khi công ty dần ổn định, mọi thứ phát triển đúng hướng, hắn không biết mình nên làm gì.

Cho nên hắn dốc hết tâm huyết kiếm tiền, chỉ vì Ngô Đồng thích tiền.

Pháo hoa lấp lánh giống như một sự lộng lẫy bền bỉ, quá ảo giác để che giấu khung cảnh cô đơn bên dưới. Đến nỗi khi mọi người nhớ lại quá khứ đầy sẹo, họ có cảm giác giống như kiếp trước.

Bà nội Dương nhìn xuống bậc thềm trước cửa, ánh sáng đèn lồng đỏ rực nói: "Tiểu Hành, Tiểu Đồng lớn lên như vậy sống cũng không dễ dàng."

Khương Hành hạ mắt xuống, giơ tay lên, đặt các đốt ngón tay lên bẻ đến khi kêu lên mới thôi.

Hắn hối hận vì sao không thể gặp Ngô Đồng sớm hơn.

Nếu không, hắn hẳn là đã sớm kéo Ngô Đồng ra khỏi địa ngục nhân gian này rồi.

Alpha trước mặt bà thực sự rất cao, cánh tay rắn chắc, như thể có thể chịu được tất cả gió, băng, tuyết và mưa, bà nội Dương phải nghiêng đầu nhiều mới có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Khương Hành vội vàng hơi cúi người xuống, ánh mắt nhìn bà.

"Tiểu Hành, bà nội rất thích cháu." Bà nội Dương nói: "Hôm nay ta nói với cháu chuyện này, chỉ là muốn cháu yêu thương Tiểu Đồng thật nhiều. Ta đã dạy nhiều học sinh và gặp nhiều người trong đời, nhưng nó là đứa trẻ đau lòng và không yên tâm nhất đối với ta.”

Ánh mắt Khương Hành nghiêm túc, hắn cúi đầu: "Cháu nguyện ý." Cho dù bà nội Dương không nói ra.

Bà nội Dương thở phào nhẹ nhõm nói: "Cho dù một ngày nào đó cháu không thích nó nữa, ta hy vọng cháu đừng làm tổn thương nó...”

Bà dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Khương Hành ngắt lời.

Khương Hành trịnh trọng nói: "Sẽ không có ngày như vậy."

Kiếp này, hắn sẽ không chán ghét Ngô Đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me