Abo Hoan Alpha Cua Toi La Dinh Luu Trung Sinh
Có một dòng điện ấm áp mờ nhạt chạy quanh cơ thể, không biết nó đến từ dạ dày đầy rượu hay các bộ phận khác, khuôn mặt của Ngô Đồng cũng đỏ bừng.Nói xong lời đồi trụy không chút che chắn này, sau khi chần chờ một lát mà không nhận được hồi âm của Khương Hành, gan hùng mật gấu mới lên đột nhiên xẹp xuống.Ý tưởng rút lui nảy mầm, Ngô Đồng bị động, cố gắng tìm cho mình một bước xuống, mở miệng ngượng ngùng nói: "Em không uống thuốc ức chế vì đã hết, anh có thể đưa em đi mua một ít được không."Khương Hành đột nhiên đạp ga, trong nháy mắt, chiếc xe đã lái ra khỏi sân trước biệt thự.Ngô Đồng nhìn lại ngôi nhà đang dần bị cây cối rậm rạp che khuất, giọng điệu không giấu nổi sự ngạc nhiên: "Thầy Khương, anh đưa em đi đâu vậy?"Đừng thực sự đưa em đi mua thuốc ức chế mà :)Em sẽ quậy đấy, không đùa đâu :)Chiếc Mercedes-Benz nhanh chóng rời khỏi Hạc Tê Loan, dựa vào màn đêm không có xe và không có người trên đường, tốc độ của nó gần như có thể được so sánh với đua xe.Khương Hành bật điều hòa trong xe thấp hơn một chút, để có thể khống chế sự bồn chồn đang lơ lửng trong lòng, nghe thấy câu hỏi của Ngô Đồng, hắn nói ngắn gọn: "Đi khách sạn.""Khách sạn?"Hóa ra Khương Hành không muốn đưa mình đi mua thuốc ức chế, Ngô Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tự hỏi tại sao Khương Hành phải ra ngoài thuê phòng, thay vì về nhà vào phòng ngủ."Ừm, khách sạn." Khương Hành cúi đầu: "Trong nhà còn có Khương Thanh Nguyên."Ngô Đồng lập tức hiểu ra, khuôn mặt bị khí lạnh thổi bay xuống một chút lại đỏ ửng.Mang theo con trai đi hẹn hò thì thôi đi, đến kỳ phát tình lại làm ở nhà... Dù sao nó cũng là trẻ vị thành niên mười sáu mười bảy tuổi, về chuyện này nó cũng biết ít nhiều. Trước không nói đến mất mặt, nhỡ may dạy hư tờ giấy trắng thì sao.Nửa đêm nửa hôm cũng không tìm được lý do thích hợp để Khương Thanh Nguyên ra ngoài... Vì vậy người làm cha làm ba này chỉ có thể tự mình chuyển chỗ.Thành phố rực rỡ ánh đèn, những tòa nhà cao tầng cắt ngang bầu trời đêm xanh thẫm thành những hình dạng bất thường, Ngô Đồng có chút lo lắng nhưng cũng có chút mong đợi về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, đầu ngón tay mảnh khảnh của cậu nắm chặt vải áo phông mỏng trước bụng dưới. Khi hồi thần lại, tấm vải đã ướt đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay.Tòa nhà hình chữ U ngược cao chót vót trước mặt cậu được chiếu sáng lộng lẫy, ánh sáng khúc xạ giống như tia lửa sáng nhất trong cảnh đêm của thành phố, rơi xuống những đốm sáng thưa thớt trong con ngươi.Lấy thẻ phòng từ quầy lễ tân, khi Khương Hành đi lên lầu, thang máy chậm rãi mở ra, đứng trước một số phòng quen thuộc.Khương Hành nhanh chóng quẹt thẻ mở cửa, ôm vai Ngô Đồng đi vào.Cách trang trí phòng khách sạn gần như giống nhau, nhưng khi bước vào cửa, hương thơm tươi mát mùi cam quýt và gỗ thông tao nhã tràn ngập căn phòng, vlnhững ký ức của vài tháng trước ngay lập tức được đánh thức mà không cần cố gợi lại."Chúng ta đi tắm trước đi, đầy mùi lẩu."Khương Hành nói xong đang định đi vào phòng tắm chuẩn bị nước, nhưng khi xoay người lại thì bất ngờ bị Ngô Đồng nắm lấy."Đây có phải là căn phòng lần trước không?""Ừm, là phòng lần trước." Khương Hành lập tức hiểu ra, mỉm cười gật đầu: "Sau lần trước, anh liền ký hợp đồng thuê căn phòng này theo năm, nó được yêu cầu dọn dẹp thường xuyên để em có thể đến đây bất cứ khi nào em muốn."Ngô Đồng đập tay vào người hắn nói đùa: "Người nghiêm túc ai lại muốn thường xuyên lái xe tới nơi cách nhà 20 phút ở mà ra hạn tận một năm chứ.""Anh chưa bao giờ nói mình là một người nghiêm túc."Nắm đấm của Omega rủ xuống trước ngực đập xuống, không một chút sức lực, nhưng lại đập nát trái tim ngứa ngáy. Khương Hành nắm cánh tay chưa kịp rút lui của cậu, hôn lên môi cậu, sau đó lợi dụng sự không phòng bị của cậu để bế cậu lên theo chiều ngang, sải bước đi về phía phòng tắm."Ngay cả sau này không đến đây thường xuyên, anh cũng không muốn bất cứ ai khác phá hủy những kỷ niệm quý giá mà anh từng có.""Anh đã cải tạo căn phòng này rồi, bất kể đồ đạc gì cũng hoàn toàn mới, kể từ bây giờ, đây sẽ là không gian riêng tư của chúng ta."Trong tiếng nước róc rách trong phòng, Khương Hành hôn lên chóp mũi cao của Omega, cười nhẹ nói: "Nhỡ may sau này anh vô tình làm em tức giận bị đuổi ra nhà thì còn có một nơi để ở tạm."Ngô Đồng bất mãn trừng mắt nhìn hắn: "Trông em dữ như vậy sao." Rõ ràng cậu không dữ chút nào.Nghĩ đến những đêm cô đơn ở kiếp trước, Khương Hành không nhịn được cười: "Đương nhiên anh hy vọng căn phòng này sẽ không được sử dụng cho bất kỳ mục đích nào khác ngoài đêm đó và bảy ngày tới."Cửa phòng tắm đóng chặt, không khí xoáy chặt trong không gian chật hẹp này, đột nhiên mùi thơm nồng nặc của cam quýt tràn ngập căn phòng, tươi mát nhưng có vị ngọt và sự khó cưỡng khó quên mà ngày bình thường không có.Như thể nhận được một tín hiệu cụ thể, Khương Hành đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc, như thể hắn đang nghiêm túc làm bài khóa luận khi còn đi học, hoặc như đang đàm phán quyết định về kế hoạch và phương hướng tương lai của công ty, trong mắt hắn dường như đang đối mặt với kho báu ấp ủ bấy lâu."Tiểu Đồng, dọc theo đường đi em có vô số cơ hội trốn thoát hoặc từ chối, nhưng em vẫn chưa nắm bắt được, đây là cơ hội cuối cùng của em."Chóp mũi của hai người họ kề sát nhau, Khương Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cậu: "Nếu lần này vẫn không bắt được, vậy thì kiếp này em sẽ không còn chỗ để hối hận đâu."Ngô Đồng giơ tay xoa xoa khuôn mặt bên thanh tú và mịn màng của hắn, khoảng cách giữa trái tim và trái tim dường như cho phép cậu nhìn thấu người này từ trong ra ngoài, từ thể xác đến linh hồn.Cậu hỏi: "Anh sẽ khiến em hối hận sao?"Khương Hành không còn nghi ngờ gì nữa, lắc đầu một cách dứt khoát: "Sẽ không."Làn da trắng sứ đã bị những sợi tóc nóng bỏng đốt cháy đỏ ửng bất thường, Ngô Đồng mím môi cười."Em tin anh."____Khương Thanh Nguyên chạy vào bếp lấy một lon coca đá từ tủ lạnh, uống hết nửa lon nước mới thỏa mãn được cơn khát.Bước ra khỏi phòng bếp với nửa lon coca, đèn xe sáng rực bên ngoài nhà tình cờ vẽ một ánh sáng hình vòng cung lên kính cửa sổ, sau đó chiếc xe chạy ra khỏi cổng biệt thự rồi tăng tốc rời đi.Vừa mới về lại đi ra ngoài?Khương Thanh Nguyên muốn gọi điện thoại cho Khương Hành hỏi Khương Hành định giấu nó đi chỗ sang trọng vui vẻ nào, nhưng sau đó lại nhớ lại cảnh mình ủy khuất ngồi một mình ở hàng ghế sau trong rạp hát, bàn tay vừa thò vào túi lấy điện thoại đã rút ngay ra.Hai người cha ném nó về nhà rồi bỏ đi mà không nói một lời, rõ ràng là không muốn đưa nó đi chơi.Hừ, không mang theo thì không mang theo, Khương thiếu gia đây cũng không hiếm lạ.Khương Thanh Nguyên đau lòng ôm Tuyết Đoàn lên lầu trở về phòng, nhưng sự oán hận lại dồn vào đầu ngón tay, nó vô tình giật một túm lông Tuyết Đoàn khiến mèo con tức giận gào lên.Mèo con ngoan ngoãn lập tức quay mặt lại, cắn một miếng vào mu bàn tay Khương Thanh Nguyên. Trên da không có máu, nhưng cảm giác đau rất rõ ràng, Khương Thanh Nguyên lập tức cảm nhận được cơn đau kêu "Á" lên, trong tiềm thức buông tay ra.Mèo con ngay lập tức bỏ chạy, trước khi đi còn cho nó một cái nhìn khinh bỉ.Khương Thanh Nguyên: "..."Đêm nay, ngoài bữa ăn bực mình kia, ngay cả Tuyết Đoàn cũng bắt nạt nó.Khương Thanh Nguyên là đứa trẻ tội nghiệp số hai không ai số một trong đêm nay.Nhưng Khương Thanh Nguyên đã sớm phát hiện, đau khổ của mình không chỉ giới hạn trong đêm nay, mà còn có thể kéo dài đến bảy ngày tới.Ngày hôm sau, nó ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa, đi xuống cầu thang vì đói.Nó cứ tưởng Khương Hành hoặc bảo mẫu đã chuẩn bị một bàn đầy đủ các bữa ăn xa hoa cho nó rồi cơ, nhưng khi đạm nhiên đi xuống lầu, hình ảnh mong đợi và quen thuộc đã không xuất hiện.Khương Thanh Nguyên đứng trên cầu thang, nhìn tầng một nhà mình trống rỗng, thậm chí trong tầm mắt còn không có bóng dáng con mèo, chớp chớp đôi mắt trống rỗng.Không đúng, bóng mèo vẫn có thể nhìn thấy, nó đang lăn lộn dưới ánh mặt trời trong căn phòng mèo đầy nắng trong sân do Khương Hành đặc biệt chuẩn bị cho.Nhưng còn ba nó và lão cha thì sao? Cả đem qua không trở về sao? Họ đã quên mình có một đứa con trai đang chờ được cho ăn ở nhà rồi hả? Khương Thanh Nguyên sắp chớt đói rồi.Khương Thanh Nguyên gọi điện thoại cho Ngô Đồng trước, chuông reo hai lần, nhưng không ai nghe, lập tức cúp máy.Lúc trước ba bận rộn với công việc như vậy, lúc này mà không nghe điện thoại chắc chắn vẫn đang nghỉ ngơi, nó không nên làm phiền ba.Khương Thanh Nguyên nghĩ vậy, sau đó điện thoại dội bom Khương Hành, sau khi liên tiếp gọi ba mươi sáu cuộc, cuối cùng cha nó cũng nghe máy trong lần thứ ba mươi bảy."Có chuyện gì?"Giọng nói bình tĩnh của Khương Hành truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, không biết có bị sóng âm bóp méo hay không, từ tính cực thấp, gợi cảm hơn trước, hơi thở mạnh.Khương Thanh Nguyên vốn đang chìm trong bổ não khung cảnh hai người họ chơi đùa trên núi cao sông dài, thưởng thức cao lương mỹ vị trong khi cái miệng nó vẫn đang đói khát, lập tức ủy khuất hỏi tội: "Các người thật sự lén ra ngoài chơi sau lưng con!"Khương Hành: "?"Khương Thanh Nguyên: "Hai người đi chơi biển nào, hay đã đi đâu, sao lại có tiếng nước?"Khương Hành: "..."Khương Thanh Nguyên: "Trốn con trai ra ngoài chơi một mình, có người làm cha nào như vậy không? Lương tâm của ông không đau sao?!"Khương Hành: "..."Khương Thanh Nguyên: "Hai người đang ở đâu, con cũng muốn đi, người một nhà phải ở bên nhau!"Khương Hành: “...” Ta chính là không dẫn con theo được.Khương Hành hắng giọng: "Đừng nháo nữa, khoảng một tuần nữa chúng ta sẽ về, tìm ta có việc gì?"Bình thường cha nó là một người dễ nói chuyện, nhưng nếu đã nói như này thì nó có gào nữa cũng vô dụng, Khương Thanh Nguyên bĩu môi oán hận: "Con đói."Động tác của Khương Hành khựng lại, sau đó hắn nhớ ra bảo mẫu đang được cho nghỉ phép nhà mình vẫn chưa nhận được thông báo đi làm cho nên vẫn chưa trở lại làm việc, hắn xấu hổ nói: "Buổi trưa con tự gọi đồ ăn đi, ta sẽ bảo bảo mẫu nấu bữa tối, con ở nhà một mình chờ chúng ta về."Nói xong, hắn không quan tâm Khương Thanh Nguyên có nhu cầu khác hay không, không thèm quản nữa liền tắt điện thoại.“Người không biết còn tưởng rằng có tiểu yêu tinh nào bên ông nên quên m.ấ.t con trai mình cơ.” Khương Thanh Nguyên khinh thường mở APP đặt đồ ăn.___Bảy ngày triền miên nhẹ nhàng trôi qua, sau khi độ ẩm và hơi ấm đã tan biến, sau gáy vẫn còn dấu răng, toàn thân đầy đau nhức và mùi pheromone hòa quyện, không còn phân biệt pheromone giữa người này hay người kia nữa.Ngô Đồng nằm ngửa trên giường trong sự mất tập trung, nhiệt độ bên cạnh đã hạ nhiệt, tiếng nước chảy từ hướng phòng tắm truyền đến, một lúc sau, Khương Hành mặc áo choàng tắm màu trắng tinh bước ra.Những giọt nước từ mái tóc quét qua một bên góc cạnh của khuôn mặt, qua chiếc cổ trắng nõn vào chiếc áo hơi hé mở, chui xuống bộ ngực săn chắc hòa quyện với những vết mèo cào.Ngô Đồng thất thần nằm trên giường mê man, Khương Hành ngồi ở mép giường, nghiêng người gửi đến một nụ hôn thơm mùi bạc hà lên môi cậu."Chào buổi sáng." Khương Hành khựng lại, ý vị liếc nhìn bàn tay Ngô Đồng đặt trên mép giường với ánh mắt không thể giải thích được, nụ cười trong mắt càng sâu: "Khương phu nhân.""Chào..." Ngô Đồng theo ánh mắt rơi trên tay mình, cậu nhận ra cánh tay trái đang đặt ở mép giường, khuất tầm mắt dường như có chút không đúng, vội vàng giơ lên trước mặt.Rèm chắn sáng trong phòng đã được mở ra, chỉ còn lại một lớp màn che mỏng được che một nửa khép hờ, ngoại trừ một chút mơ hồ, nó không thể chống lại sự xâm nhập của ánh sáng bên ngoài.Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út mảnh khảnh phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời.“!” Ngô Đồng hoảng sợ ngồi dậy, bắt lấy tay hắn, vẻ mặt không kìm nén được sự hoài nghi: "Đây là cái gì?""Nhẫn kim cương." Khương Hành trả lời cậu."Em biết, em là đang hỏi...""Nhẫn kim cương cầu hôn của anh." Khương Hành cười nói."Khi nào em đồng ý với anh...""Em không được lảng tránh." Khương Hành chân thành ngắt lời cậu: "Từ khi làm xong chiếc nhẫn này, anh đã luôn mang theo nó bên mình, định tìm một cơ hội tốt để mở miệng với em nhưng ba ngày trước em đã đem nó ra khỏi túi quần anh, đến lúc anh phản ứng lại thì em đã đeo nó vào rồi. Anh nói qua nếu em đeo nó, kể từ bây giờ em sẽ là Khương phu nhân. Em trả lời một câu được.""Tiểu Đồng, anh coi nó là thật rồi, không phải em hối hận rồi đấy chứ?"Vẻ mặt tuấn mỹ của Alpha lộ ra một chút tủi thân, mặc kệ có phải là thật hay không cũng khiến Ngô Đồng khó có thể cự tuyệt. Đặc biệt là Alpha này bên ngoài hiền lành bên trong mạnh mẽ, có thể khiến hắn có bộ dáng như kia, như thể cậu đã làm điều gì đó quá đáng vậy.Ngô Đồng vội vàng lắc đầu: "Không hối hận, em không hối hận, em nguyện ý."Khương Hành kìm nén hưng phấn lại, hôn lên khóe môi cậu: "Đi tắm rửa đi, phía bên kia đã làm việc rồi."Ngô Đồng sững sờ: "Đi đâu cơ?""Cục dân chính." Khương Hành xoa xoa đỉnh đầu cậu: "Anh đã hỏi bà Lý rồi, hôm nay là ngày tốt, thích hợp để đi đăng ký kết hôn."Tuy nhiên, thực tế là những ngày thích hợp đi đăng ký kết hôn không có nghĩa là không có người cướp thân.Ngô Đồng đang xấu hổ chuẩn bị rời giường tắm rửa thì điện thoại ở đầu giường đột nhiên reo lên.Kể từ khi điện thoại bị tắt trong kỳ phát tình. Ngô Đồng đã phải kiểm tra tin nhắn điện thoại khi cậu tỉnh táo trong một thời gian ngắn. Ngoại trừ cuộc điện thoại mà cậu không thể nghe thấy vào ngày đầu tiên cậu vào phòng tắm vì cách âm quá tốt ra thì điện thoại của cậu cũng không đổ chuông trong vài ngày tới, hôm nay là lần đầu tiên trong tuần này.Liếc nhìn tên người gọi tới là Điền Điềm."Chị Điền Điềm?"Ngay khi nó vừa được kết nối, Điền Điềm ở bên kia lập tức kêu lên: "Tổ tông, tối qua cậu và Hành ca xõa đến mấy giờ vậy? Ngay cả Tiểu Khương cũng đang đợi ở nhà rồi, sao giờ cậu vẫn chưa dậy?""Có chuyện gì sao?" Không phải chỉ xõa mấy giờ, mà là xõa mấy ngày rồi, trong lòng Ngô Đồng vặn lại."Cậu còn không biết chị tìm cậu cái gì?!" Khi Điền Điềm nghe thấy điều này, cô sững sờ: "Chiều nay cậu phải đến đảo Quỳnh Nam ghi hình một chương trình trong bốn ngày đấy người anh em! Đừng nói là quên rồi nhé?"Ngô Đồng: "..."Xin lỗi, em thực sự quên rồi.Từ thời điểm cậu cố tình không dùng thuốc ức chế thì cậu đã không nghĩ về nó nữa.Điền Điềm dường như cũng nhận ra điều gì đó, hai bên rơi vào một sự im lặng khó xử. Chủ yếu là Ngô Đồng đang xấu hổ, Điền Điềm thì trầm mặc.Cuối cùng, Ngô Đồng xấu hổ ho nhẹ: "Bây giờ em đang ở Moya, đến đón em đi, chúng ta trực tiếp đến sân bay... Nhân tiện, giúp em mang theo một bộ quần áo sạch... Mà cũng mang cho thầy Khương một bộ nữa, em cám ơn."Điền Điềm: "..."Nửa giờ sau, bãi đậu xe Moya.Ngô Đồng toát ra mùi gỗ thông không thể bỏ qua rồi lên xe, mùi nồng nặc đến mức muốn nhuộm từng tấc không gian trong xe bằng mùi thông, Khương Thanh Nguyên gần như nhìn chằm chằm vào cậu đến nỗi mắt lòi ra.Cửa sổ xe bên cạnh được mở ra, Khương Hành đứng ngoài cửa sổ xe, Khương Thanh Nguyên xoay người kéo cửa kính xuống, há miệng định nói gì đó nhưng Khương Hành đặt ngón tay lên mép cửa sổ, gõ cửa nói: "Ở bên ngoài chăm sóc em ấy thật tốt, đừng để những Alpha khác đến gần ba con."Khương Thanh Nguyên nhìn ngón tay gõ vào cửa sổ xe, nghiến răng ken két, giống như một chú cún thấy chủ nhân của mình bị bắt nạt, hận muốn cắn nát kẻ xấu. Nhưng Khương Hành nhanh tay nhanh mắt né tránh nó, chỉ có thể hung ác nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt bất lực và oán hận.Ngô Đồng xịt một ít chất cách ly pheromone lên người, lại nhìn thấy Khương Hành đi về phía mình."Tiểu Đồng."Ngô Đồng hạ cửa sổ xuống.Sau đó, bóng tối rơi xuống, một nụ hôn mát lạnh rơi xuống khóe mắt cậu."Nhớ kỹ thỏa thuận của chúng ta." Khương Hành vuốt ve khuôn mặt của cậu, trong mắt nở nụ cười: "Xong rồi thì về sớm, đừng để anh đợi quá lâu."Ngô Đồng trịnh trọng gật đầu: "Vâng"Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy Khương Hành nữa Ngô Đồng mới miễn cưỡng quay đầu lại.Điền Điềm ở bên cạnh vẫn đang nhìn vào bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương mười hai carat một cách tò mò. Ngô Đồng đang dùng tay kia xoa chất tạo mặt nạ ngăn pheromone, luôn cảm thấy mình dường như đã quên điều gì đó, nhưng cậu đã sớm bị thu hút bởi ánh mắt oán hận của người trên ghế lái phụ.Ngô Đồng cười bất lực, dỗ dành người lớn đồng ý sau khi trở về sẽ đi đăng ký kết hôn xong, nhưng vẫn còn đứa nhỏ đang giận dỗi vì bị bỏ lại ở nhà một mình trong bảy ngày liền.Ba ngày ghi hình chương trình diễn ra rất tốt đẹp.Trên máy bay trở về, Ngô Đồng trả lời tin nhắn của Khương Hành, khi cậu nhìn lên thì thấy một phụ nữ mang thai ngồi bên cạnh.Thai phụ có lẽ đã tương đối lớn tháng, thân hình đầy đặn cái bụng tròn trịa, vì vậy cô cẩn thận đỡ bụng ngồi xuống, lấy chăn đắp lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve thai nhi trong bụng.Ngô Đồng lơ đãng nhìn cô, mãi cho đến khi thai phụ như cảm nhận được điều gì đó quay đầu lại, cậu mới nhanh chóng ngừng nhìn chằm chằm người ta một cách bất lịch sự.Cuối cùng cậu cũng biết ba ngày trước mình đã quên cái gì rồi.Sau khi kỳ phát tình kết thúc, cậu đã không uống thuốc. 72 giờ đã trôi qua, uống bù thuốc cũng vô dụng.Trong một thời gian, trái tim cậu đã bị tê liệt.Đảo Quỳnh Nam cách An Hải không xa, máy bay bay đến An Hải rất nhanh.Khương Hành đích thân lái xe đến đón, lúc đợi ở lối ra của nhà ga thì đã nhìn thấy Ngô Đồng từ xa đi ra, theo sau là Khương Thanh Nguyên đang kéo hành lý của cậu, hắn lập tức sải bước lên đón cậu.Tuy nhiên, người yêu chỉ ôm hắn cho có lệ, rồi đi bộ đến bãi đậu xe với vẻ mặt lo lắng.Khương Hành thấy sự kỳ lạ của cậu, âm thầm hỏi Khương Thanh Nguyên bằng ánh mắt, đối phương trả lời hắn với vẻ mặt bối rối không kém.Khương Thanh Nguyên bĩu môi: Con không biết, trước khi lên máy bay là một kiểu, lúc xuống máy bay lại là kiểu khác.Đầu Khương Hành toàn là sương mù, Ngô Đồng kéo vạt áo hắn, không giấu diếm, nhón chân đến bên tai hắn nói: "Em quên uống thuốc tránh thai rồi."Khương Hành sững sờ: "Chỉ vậy thôi sao?""Đây không phải là chuyện lớn sao?" Ngô Đồng có chút kinh ngạc vì phản ứng của hắn, nắm lấy tay hắn ấn lên bụng dưới mình: "Trong đây sẽ có nhóc con."Khương Hành véo véo chiếc cằm xinh đẹp của cậu, quay sang nhìn Khương Thanh Nguyên đang ngâm nga kéo vali sau lưng: "Đây cũng là nhóc con.""..." Ngô Đồng bị hắn trọc cho buồn cười, tâm trạng có phần nghiêm trọng lập tức thả lỏng rất nhiều.Lúc về đến nhà, Khương Hành cất vali của Ngô Đồng vào phòng ngủ, nhìn Omega đang đứng một mình sững sờ bên giường mình mình, đi tới, quỳ một gối trước mặt cậu."Nếu có, chúng ta sẽ sinh nó ra, đừng sợ, mọi thứ đều có anh."Ngô Đồng hạ mắt nhìn xuống, nghiêng người ôm lấy hắn, ngửi hương thông dịu dàng, đồng thời cọ cọ giữa vai và cổ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me