LoveTruyen.Me

[ABO/NP/H]Beta Này Có Chút O

C57. Không muốn tự mình đa tình

lukuluku0907

Chu Nam Sơ nhìn những chiếc xe qua lại trên đường qua cửa sổ, hỏi: “Liệu tôi có bị bắt vào tù không?”

Tiêu Nhất Hách: “Chỉ cần cậu không muốn thì sẽ không bị.”

Chu Nam Sơ: “Có phải tôi không nên bốc đồng đập hắn không?”

Tiêu Nhất Hách: “Nếu đã làm thì không cần hối hận.”

Chu Nam Sơ cười cười, ấy vậy mà cậu lại cảm thấy Tiêu Nhất Hách đang an ủi mình.

Chu Nam Sơ đợi nhiều ngày vẫn không thấy cảnh sát đến triệu tập.

Sau đó, Tiêu Nhất Hách nói với cậu Tần Mộc bị chấn động não nhẹ phải nằm viện vài ngày, nhưng hắn không truy cứu việc Chu Nam Sơ gây thương tích.

Chu Nam Sơ đoán hắn hẳn là cũng không dám truy cứu, Tần Mộc còn có mặt mũi gì mà đi đòi công lý?

[ Cậu nói xem những người chụp ảnh, họ có phát tán ảnh tôi đánh người không? ]

[ Sẽ không. ]

[ Thật sao? Tần Mộc cũng được coi là người tình của công chúng đấy. ]

[ Yên tâm đi. ]

[ Được. ]

Cúp máy, Chu Nam Sơ nhìn vào lịch sử cuộc gọi, phần lớn đều là tên của Tiêu Nhất Hách. Trong thời gian nghỉ đông, Tiêu Nhất Hách thỉnh thoảng sẽ gọi cho cậu, mặc dù mỗi lần chỉ tán gẫu vài câu nhưng Chu Nam Sơ vẫn cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp.

Thái độ của Tiêu Nhất Hách đối với cậu, thật sự là quá bất thường.

Nhưng cậu cũng không thể hỏi gì, chẳng lẽ giờ đi hỏi Tiêu Nhất Hách 'Sao cậu lại đột nhiên quan tâm đến tôi' chắc?

Nói thế thì quá xấu hổ.

Khi Chu Nam Sơ đang bế con trai, nhìn đôi mắt to tròn xinh đẹp của đứa bé giống hệt mắt Tần Mộc, trước đây cậu tưởng là vì hắn hàng ngày ở bên đứa bé nên mới có nét tương đồng.

Có đôi khi Chu Nam Sơ thật sự không hiểu, lúc Tần Mộc và cậu ở bên nhau, hắn chăm sóc và yêu thương đứa bé hết mực, chẳng lẽ những điều đó đều là giả tạo sao?

Nhưng nếu không phải giả, tại sao sau này hắn có thể nhẫn tâm vứt bỏ cậu, đồng thời vứt bỏ luôn đứa con ruột thịt của mình?

“Có lẽ hắn không có trái tim.” Chu Nam Sơ lẩm bẩm với con trai.

Bé con chớp chớp mắt, nét mặt ngây thơ, bé không hiểu ba mình đang nói gì.

Vú nuôi đến hỏi Chu Nam Sơ có muốn bà chăm đứa bé một lát không, cậu lắc đầu nói: “Cháu sẽ ở lại phơi nắng với đứa nhỏ thêm chút nữa.”

Vú nuôi gật đầu rồi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Nhìn theo bóng lưng vú nuôi, Chu Nam Sơ chợt nhớ lại khi xưa Tần Mộc đã hứa sẽ giúp cậu trả tiền thuê vú nuôi đến khi đứa bé không cần phải chăm sóc nữa.

Cậu đã hỏi Tiêu Nhất Hách có phải hắn thuê vú nuôi giúp mình không, hắn nói không phải.

Không phải Tiêu Nhất Hách thì càng không thể là Mạnh Thư Cẩn, khi đó Mạnh Thư Cẩn vẫn nghĩ cậu và Tần Mộc đang hợp lại lừa hắn, đối với sự tồn tại đứa bé chắc hẳn sẽ bài xích, làm sao có thể thuê vú nuôi được?

Vì vậy, vú nuôi thật sự là do Tần Mộc thuê đến.

Để chăm sóc con hắn?

Chu Nam Sơ nghĩ đến đây cảm thấy rất buồn cười. Ban đầu Chu Nam Sơ định bảo vú nuôi không cần đến nữa nhưng vú nuôi không làm gì sai, bà chăm sóc đứa bé vô cùng tận tâm, hơn nữa còn có thể giảm bớt gánh nặng cho Tống Sâm Nghiêu, vậy nên cậu suy nghĩ lại, thấy mình không cần thiết phải từ chối việc này chỉ vì giận Tần Mộc.

Dù sao đây cũng là trách nhiệm mà Tần Mộc hẳn nên gánh vác, mặc dù hắn là một tên cặn bã vô trách nhiệm.

Mấy ngày sau, Chu Nam Sơ nhận được một thùng hàng lớn, mở ra xem, bên trong là mười hộp dâu tây sữa được đóng gói tinh xảo. Mỗi hộp dâu tây đều rất lớn, mở từng lớp bao bì thiết kế cẩn thận, bên trong là những quả dâu tây được bọc trong lớp xốp, quả nào quả nấy đều đỏ và to, kích thước đồng nhất, thoạt nhìn rất ngon, nhưng mỗi hộp chỉ có mười quả.

Đóng gói lộng lẫy nhưng số lượng thì lại quá ít, chắc chắn không phải Tống Sâm Nghiêu mua.

Tuy Tống Sâm Nghiêu rất thích ăn dâu tây, nhưng ông lại thích món rẻ tiền hơn, những hộp dâu tây sữa này chỉ cần nhìn cách đóng gói thôi cũng biết không hề rẻ.

Nếu là Chu Dương Sâm mua tặng Tống Sâm Nghiêu thì cũng không mua một lần mười hộp, làm vậy ngược lại sẽ khiến Tống Sâm Nghiêu tức giận.

Vậy thì dâu tây là ai gửi? Chu Nam Sơ vô cùng hoang mang.

Khi Tống Sâm Nghiêu về, thấy dâu tây trên bàn liền vui mừng: “Dâu tây này từ đâu ra thế? Mấy ngày nay ba cũng đang thèm ăn dâu.”

“À… Chắc là do ai đó gửi.”

Vì địa chỉ nhận hàng đúng là tên của Chu Nam Sơ nên khả năng gửi nhầm không lớn.

Tống Sâm Nghiêu: “Ai gửi vậy? Chu đáo quá.”

Thật ra Chu Nam Sơ không có hứng thú mấy với dâu tây, nhưng Tống Sâm Nghiêu thì lại rất mê.

Tống Sâm Nghiêu lấy một quả dâu tây từ một hộp mà Chu Nam Sơ đã mở ra đem đi rửa rồi cắn một miếng, thỏa mãn nói: “Đúng là không phụ vẻ bề ngoài, quả nhiên vừa thơm vừa ngọt.”

“Ba nhớ không nhầm thì mấy quả dâu tây loại này phải cả trăm tệ, người bạn nào của con lại hào phóng tặng chúng ta nhiều hộp thế?”

Chu Nam Sơ lắc đầu tỏ ý không biết.

Tống Sâm Nghiêu nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ là Tần Mộc gửi?”

Chu Nam Sơ: “Không đâu, chúng con đã không còn liên lạc nữa.”

Tối đó Chu Nam Sơ do dự rất lâu, mới lấy hết can đảm gọi cho Tiêu Nhất Hách.

[ Alo. ]

Khi nghe giọng nói lạnh lùng của Tiêu Nhất Hách qua điện thoại, Chu Nam Sơ vẫn vô thức cảm thấy căng thẳng.

Chu Nam Sơ: [ Alo, ừm… Tôi có đang quấy rầy cậu không? ]

Tiêu Nhất Hách: [ Có chuyện gì? ]

Chu Nam Sơ: [ Tôi, tôi… Hôm nay nhà tôi nhận được một thùng dâu tây…]

[ Là tôi gửi. ]

Chu Nam Sơ còn chưa nói xong, Tiêu Nhất Hách đã đoán được cậu muốn hỏi gì và trả lời luôn.

Chu Nam Sơ ngạc nhiên hỏi: [ Cậu, tại sao cậu lại nghĩ đến việc tặng cái này? ]

Tiêu Nhất Hách: [ Tôi thấy ba nhỏ cậu đăng lên Wechat. ]

Chu Nam Sơ ngẩn người, nhớ lại hôm qua Tống Sâm Nghiêu đúng là đã đăng lên vòng bạn bè, nói thèm dâu tây, nhưng giá quá cao nên không dám mua.

Chu Nam Sơ nghi ngờ: [ Sao cậu có Wechat của ba nhỏ tôi? ]

Tiêu Nhất Hách: [ Lần trước đưa cậu về thì thêm bạn. ]

Chu Nam Sơ: [ Lúc nào? Sao tôi không biết. ]

Tiêu Nhất Hách khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: [ Chuyện cậu không biết còn rất nhiều. ]

Chu Nam Sơ: [??? ]

Tiêu Nhất Hách: [ Dâu tây có vấn đề gì không? ]

Chu Nam Sơ: [ Ba nhỏ tôi nói ăn rất ngon nhưng chắc đắt lắm nhỉ? Bao bì sang trọng như vậy mà bên trong chẳng có mấy quả. ]

Tiêu Nhất Hách: [ Cậu không thích ăn dâu tây à? ]

Chu Nam Sơ: [ Tôi cũng bình thường thôi. ]

Tiêu Nhất Hách: [ Vậy cậu thích gì? ]

Giọng Tiêu Nhất Hách qua điện thoại có vẻ ấm áp hơn so với thực tế, âm sắc cũng quyến rũ hơn. Khi hắn dùng giọng nói đầy mê hoặc hỏi câu này, tim Chu Nam Sơ không khỏi đập nhanh hơn.

Chu Nam Sơ lảng tránh không trả lời, thay vào đó nói: [ Cảm ơn cậu đã gửi dâu tây cho ba nhỏ tôi, ông ấy chắc chắn sẽ không nhận quà mà không đáp lại đâu. Cậu có muốn gì không? Tôi sẽ tặng cậu. ]

Tiêu Nhất Hách: [ Thứ tôi muốn cậu tặng không nổi. ]

Chu Nam Sơ: [……]

Sau khi cúp máy, Chu Nam Sơ nằm trên giường suy nghĩ, việc Tiêu Nhất Hách tặng dâu tây cho Tống Sâm Nghiêu thật sự quá kỳ lạ, giống như đang cố lấy lòng ông vậy.

Tiêu Nhất Hách mà cần phải đi lấy lòng Tống Sâm Nghiêu ư?

Nhưng tại sao hắn lại kết bạn Wechat với Tống Sâm Nghiêu? Lại còn theo dõi vòng bạn bè của ông.

Chu Nam Sơ không thể hiểu nổi.

Tiêu Nhất Hách dường như đột nhiên quan tâm đến cậu.

Có phải là do tin tức tố không?

Có lẽ cũng chỉ vì nó thôi. Tiêu Nhất Hách là một Alpha trội, lại có độ nhạy cảm với tin tức tố thấp, nên việc hắn quan tâm đến tin tức tố mà mình cảm nhận được là điều dễ hiểu.

Rõ ràng trước đây Tiêu Nhất Hách vẫn luôn lạnh lùng với cậu, nhưng từ khi chia tay với Tần Mộc, thái độ của hắn liền có chút thay đổi.

Cậu trốn vào góc khóc, hắn sẽ đến an ủi, cậu xin nghỉ để chăm con, Tiêu Nhất Hách đặc biệt đến thăm Tống Sâm Nghiêu. Hôm cậu đánh Tần Mộc, cũng là Tiêu Nhất Hách gọi bảo vệ tới giải tán đám đông, sau đó lập tức dẫn cậu rời khỏi hiện trường. Trong kì nghỉ đông thường gọi điện thoại cho cậu để cập nhật tình hình vụ việc đó, thậm chí còn gửi dâu tây sữa cho Tống Sâm Nghiêu…

Thành thật mà nói, nếu là trước đây, Chu Nam Sơ sẽ tự động 'bổ não' cho bản thân, ảo tưởng Tiêu Nhất Hách có thể đang thích mình.

Nhưng bây giờ, cậu không dám nghĩ vẩn vơ nữa, cũng không muốn tự mình đa tình nữa.

Chu Nam Sơ nghĩ, có lẽ Tiêu Nhất Hách chỉ đơn giản là thấy cậu đáng thương? Nên nảy sinh đồng cảm?

Mặc dù Tiêu Nhất Hách là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vẫn sẽ có những cảm xúc như thế? Có thể mọi người đều không hiểu Tiêu Nhất Hách? Bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa? Có lẽ là hắn là một người tinh tế?

“Không thể nào.”

Chu Nam Sơ vừa nghĩ đến hai từ 'tinh tế' thì lập tức phủ nhận ngay.

Kết quả là khi nghe thấy mình buột miệng nói 'không thể nào' lại không nhịn được mà bật cười. Dạo này dường như cậu suy nghĩ quá nhiều về những hành động của Tiêu Nhất Hách

Không chừng Tiêu Nhất Hách chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Chu Nam Sơ nghĩ đi nghĩ lại, thấy chỉ có lý do này là hợp lý nhất.
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me