LoveTruyen.Me

Ai Lua Ai Doi He Liet So 2

Hai người ngồi nói chuyện qua lại một hồi lâu, Chu Du nghĩ rằng Tư Mã Ý sẽ điên tiết mà làm loạn nhưng cậu lại rất yên tĩnh mà nhìn từng tờ giấy. Chu Du biết rõ là cậu đang cố gắng kìm chế cơn nóng giận nên Chu Du cũng rất biết cách lựa lời "Chuyện thành ra thế này cũng là một phần lỗi của tôi, tôi đã không biết cách quản lý thuốc của mình"

Cậu ngồi đó cười nhẹ trong sự bất lực rồi nói "Nếu tôi đoán không sai thì quyền lực của anh không cao nên anh không thể làm gì trước quyền hành của anh ta. Tôi cũng không thể trách anh"
"Mục đích tôi đến đây chỉ là muốn biết được một chút sự thật mà thôi. Cảm ơn anh vì đã chia sẻ cho tôi nhé".

Chu Du nghe ra được lời nói đau lòng trong đó bản thân Chu Du cũng hiểu được đoạn tình cảm tay 3 này, sự việc về sau có lẽ sẽ còn phức tạp hơn như vậy. "Để tôi nói tiếp nhé, cậu hãy sống cho cuộc đời mình, đừng vì tình cảm của ai đó mà để bản thân lúng sâu vào vũng bùn. Cuộc đời của cậu đã quá đau khổ rồi".

"Ha, có là gì đâu chứ. Dù gì cuộc đời lẫn cơ thể của tôi bây giờ có khác gì cái giẻ lau đâu? Nếu bọn họ còn tình người thì đã không làm vậy với tôi" Tư Mã Ý cười bất lực.
Chu Du cắn chặt răng rồi lại nói "Cơ thể của cậu vẫn có cơ hội quay lại như trước nhưng cái giá quá đắt nên tôi không dám làm. Hơn nữa tỉ lệ sống rất mong manh. Nếu chuyện đã vỡ lẽ rồi thì chi bằng cậu hãy đến một nơi nào đó mà chỉ có cậu và cậu được sống theo mong muốn của mình"

Tư Mã Ý lại cười "Chỉ có một nơi thôi, nhưng đợi khi tôi giải quyết xong ở đây thì tôi mới có thể quay trở về. Tiện đây tôi hỏi một chút, anh quen Gia Cát Lượng bao lâu rồi?"
"Đã quen được 3 năm rồi, chuyện của lúc đó kể ra thì dài dòng. Lúc đó tôi cũng nghe anh ta nói về cậu lúc cậu được đưa đến nhà anh ta để huấn luyện. Nhìn dáng vẻ ấy thì tôi thấy rõ anh ta rất yêu thương cậu nhưng tình yêu thương đó vượt trên cả tình thân, nó giống như tình yêu thầm lặng"

"Sao anh lại nói vậy? Mà tôi cũng không quan tâm lắm. Có phải Mã Siêu cũng quen biết Gia Cát Lượng từ thời điểm đó không?"
"Bọn họ hình như quen biết cũng 7 năm rồi. Sau sự kiện diệt gia tộc của quân Tào mã thì bọn họ đã quen biết nhau. Cả một thành phố bị diệt trong một đêm nhưng bằng cách thần kỳ nào đó cậu lại có thể sống xót nhỉ?"

"Tôi cũng không ngờ mình lại sống xót đấy, đêm đó rất kinh khủng. Thứ duy nhất tôi nhớ được là có một dáng người đã bảo vệ tôi nhưng tôi nghĩ người đó có lẽ là Mã Siêu bởi vì dáng chạy rất nhanh nhạy như một con báo"

Chu Du khá bất ngờ về thông tin này "Làm thế nào mà, tôi nhớ thời điểm đó cả Mã Siêu và Gia Cát Lượng vẫn còn là những cậu thiếu niên mà thôi"
"Đúng vậy, tôi nhìn ra được dáng người khoảng 12 13 tuổi mà thôi"

Bất chợt có tiếng gõ cửa từ bên ngoài
Một giọng nam vang lên bên ngoài cửa "Anh mang bánh và nước lên đây, anh vào nhé?"
"Ừm, anh vào đi". Cánh cửa đẩy vào, Tư Mã Ý xoay người nhìn thấy một dáng người cao lớn, thân hình đô con nhưng hành động và gương mặt lại trái ngược nhau. 

Chu Du giới thiệu hai người " Anh ấy tên Tôn Sách, còn đây là Tư Mã Ý"
"Hân hạnh làm quen, tôi là người yêu của em ấy" Tôn Sách đưa tay ra, gương mặt mang đầy ý cười vui vẻ.
"Vâng, hân hạnh làm quen anh"
Tôn Sách đặt đĩa lên bàn, quay người hôn lên má Chu Du một cái rồi mới chịu đi. 
Chu Du hơi ngại liền nói với Tư Mã Ý đừng quá để ý đến chuyện ban nãy.

Tư Mã Ý bề ngoài thì nói rằng không sao, miệng còn mỉm cười nhưng nào hay trái tim trong lòng cậu lại đau đớn vô cùng. Quay lại chủ đề của cuộc nói chuyện, Chu Du liền muốn hỏi thêm nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Tư Mã Ý nhìn vào ly nước trên bàn "Cậu uống đi, loại trà sữa này tôi được Tôn Sách mua cho đó. Hình như là đặt mua ở nhà hàng"

Tay cậu nâng ly trà sữa ấy lên, chưa cần uống thì cậu đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Nước mắt không tự chủ được mà dâng lên nhưng rất nhanh Tư Mã Ý đã nén lại những giọt nước mắt ở hốc mắt ấy. Nuốt vào trong những tuổi nhục, những đắng cay, những đau khổ. 
"Ly nước có gì không ổn sao?" Chu Du hỏi
Tư Mã Ý vội lắc đầu rồi nhanh chóng uống một hơi, hương vị ngọt ngào thanh mát làm dịu đi cái khô khốc của cổ họng nhưng nó lại làm trái tim cậu đau nhói lên.

Chu Du mỉm cười hỏi "Thế nào? Có ngon không? Tôi được anh ấy tặng loại trà sữa này từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau"
Tư Mã Ý cảm thấy câu chuyện của đối phương khá thú vị liền hỏi "Cái này ngon lắm, hai người gặp nhau từ lần đầu như thế nào vậy? Sao anh ấy lại tặng cho anh loại trà sữa này".

Chu Du liền bật cười, ngẫm nghĩ một chút thì liền nói "Anh ấy nói rằng biết tôi làm nhà khoa học nên nghĩ rằng cơ thể tôi sẽ tiêu thụ chất béo nhiều và hay thức khuya. Nên anh ấy tặng tôi một bình trà sữa để giúp tôi thư giãn đầu óc và nghỉ ngơi"
Tư Mã Ý nghe xong cũng bật cười nhưng xét trên phương diện khác thì Tôn Sách là một người tinh tế, chưa gặp mặt nhưng đã quan tâm đến đối phương. 

Cậu ngồi đó nghe thêm vài ba câu chuyện, cảm thấy chuyện tình của bọn họ khá thú vị, từ đầu đến cuối chỉ thấy Chu Du cười thôi. Như một minh chứng cho thấy trong tình yêu của bọn họ không có trắc trở, tình yêu giành cho nhau luôn to lớn như vậy, luôn đong đầy luôn ngọt ngào như vậy. 

Cuộc trò chuyện diễn ra êm đềm, Chu Du biết cuộc nói chuyện này sẽ phần nào giúp đỡ tâm lý của Tư Mã Ý. Bởi Chu Du nhìn ra được sự hứng thú của cậu trong khi hai người nói chuyện, giúp đỡ cậu tốt hơn một chút cũng là một ý tốt.

Tư Mã Ý đầu mình hơi choáng nên đứng lên xin phép ra về, những gì cậu muốn biết thì cũng đã có rồi vậy nên bây giờ trở về để sắp xếp lại thông tin một chút. 
"Cậu không sao chứ?" Chu Du thấy sắc mặt của Tư Mã Ý không ổn lắm.
"Tôi thấy hơi tức ngực, đầu hơi choáng một chút thôi. Tôi phải về rồi. Cảm ơn anh" Tư Mã Ý mở cửa đi xuống dưới. Cậu nhận ra cảm giác này, rất quen thuộc, càng quen thuộc thì càng buộc cậu phải quay trở về sớm hơn.

Chu Du đuổi theo sau bắt lấy cậu "Cậu đến kỳ phát tình rồi!!!"
Tư Mã Ý bị người khác đoán ra được thì trong lòng càng gấp gáp hơn. Cậu giãy người ra muốn quay về nhưng Chu Du rất nhanh đã kéo cậu đến căn phòng khác.
"Đêm nay cậu ở lại đây đi, tình trạng hiện giờ của cậu không thể lái xe, hơn nữa lần đầu trải qua kỳ phát tình mà không có bạn đời sẽ rất nguy hiểm đến tình mạng".

Tư Mã Ý có phần hoảng loạn đứng ngồi không yên, miệng không nói thành câu hoàn chỉnh, hốc mắt như thể có ai đó đang thổi vào những nỗi đau, trên má dần lăn dài những giọt nước mắt. Tôn Sách đẩy cửa vào, mang theo thuốc và nước "Anh mang thuốc đến rồi." 
Chu Du nhanh chóng đưa thuốc và nước vào tay cậu thúc giục cậu mau uống. Tôn Sách tự biết ý mà đi ra trước, Chu Du ở lại nửa tiếng theo dõi tình hình.

Nếu như chẳng may thuốc viên không có tác dụng thì sẽ kịp thời dùng thuốc tiêm, nhưng dường như may mắn ở chỗ, sau khi uống thuốc nửa tiếng thì Tư Mã Ý dần rơi vào giấc ngủ. Chu Du mở cửa sổ cho thoáng khi trong phòng. Sau đó đi ra ngoài, mặc dù ở nhà có đầy đủ thiết bị nhưng muốn kiểm tra toàn vẹn thì phải đưa máy móc vào trong cơ thể Tư Mã Ý.

Tạm thời cứ theo dõi tình hình trước rồi hẳn suy tính tiếp. Đêm nay có lẽ sẽ mất ngủ, hai người sẽ cần túc trực ở bên Tư Mã Ý. Đây cũng là lần đầu bọn họ chăm sóc cho người bệnh, bởi vì các thí nghiệm trước đó đều chỉ thực hiện trên cơ thể động vật, trong bọn chúng chết gần vết chỉ còn vài con sống xót. Chính vì tính nguy hiểm như vậy nên buộc phải trông chừng cẩn thận.

Quả nhiên là lo lắng của bọn họ là không thừa, khoảng nữa đêm thì Tư Mã Ý đã bắt đầu có dấu hiệu lên cơn sốt, sắc mặt đỏ lựng nhưng trông thiếu sức sống. Hơi thở phập phồng không đều, Chu Du dùng nước chườm lên mặt cậu cho hạ cơn nóng nhưng cách này không mấy hiệu quả. Bởi vì cậu liên tục chui rúc mình vào trong góc, dùng chăn gối chôn vùi bản thân.

Cậu không có cảm giác an toàn, trong vô thức tự xây tổ cho mình. Cậu không cho Chu Du chạm vào người mình "Đừng...chạm vào người tôi... Tôi sợ"
Chu Du cố gắng giải thích nhẹ nhàng "Tôi không làm cậu đau, tôi chỉ là muốn giúp cậu thôi".
"Nói dối, người nào cũng nói dối, người nào cũng muốn lừa gạt tôi" Tư Mã Ý sợ hãi.

Với tình trạng chống đối như thế này bắt buộc phải tiêm thuốc ngủ để Tư Mã Ý dịu đi rồi sẽ kiểm tra từ từ. Chu Du gọi Tôn Sách đến để bàn kế hoạch, Tôn Sách sẽ tìm cách nói chuyện dụ dỗ Tư Mã Ý sau đó Chu Du từ đằng sau sẽ tiêm thuốc cho cậu. Bởi vì gương mặt lạ lẫm của Tôn Sách nên trong giây lát đã đánh lừa được Tư Mã Ý.

Chu Du tiêm đầu thuốc vào, miệng nói lời xin lỗi, nếu như bản thân không chế tạo ra loại thuốc này thì đã không xảy ra cớ sự này. Cơn nóng do kì phát tình vẫn không ngừng bùng phát khiến cho việc kiểm tra gặp chút khó khăn. Lần kiểm tra này vốn dĩ chỉ là đơn thuần kiểm tra sức khoẻ hiện tại và tính toán thời gian kết thúc kì phát tình.

Nhưng Chu Du lại đột nhiên phát hiện bụng dưới của Tư Mã Ý lại nóng vô cùng, nhanh chóng dùng dụng cụ kiểm tra, lớp quần được kéo xuống thì bên dưới cậu đã ướt nhẹp. Tôn Sách và Chu Du dù gì cũng nhìn thấy qua bao nhiêu người nên mấy cái này chả hề gì. Tôn Sách nâng lưng của cậu lên lót gối để Chu Du tiện đường kiểm tra.

Ngay khi dụng cụ lạnh lẽo đưa vào trong đã làm Tư Mã Ý giật mình trong giấc ngủ, tay chân quơ quào vào nệm. "Hức...Ư...đừng mà..." rõ ràng cậu vẫn còn đang ngủ nhưng tại sao lại khóc.

Dụng cụ tiến vào sâu chạm vào điểm nút bên trong, nơi này làm thế nào mà phát triển đến như vậy? Thông qua camera nhỏ có thể thấy rõ ràng toàn bộ cơ quan của giống cái đã hình thành bên trong. Lần trước không hề có, dụng cụ chạm vào điểm nút quan trọng bên trong đã khiến Tư Mã Ý giật mình tỉnh giấc. Tôn Sách đã lường trước, tránh cho việc Tư Mã Ý quấy nên đã chộp lấy cổ tay của cậu mà giữ lại.

Tư Mã Ý hoảng hốt khi nhìn thân dưới mình trống trãi, bên trong còn có thứ gì đó lạnh lẽo liên tục di chuyển "Đừng mà.... Mau rút ra đi.... Ư hư... Tôi sợ quá"
"Không sao, không sao. Tôi chỉ kiểm tra giúp cậu thôi, không có gì đâu, cậu yên tâm" Chu Du cố gắng kiểm tra thật kỹ bởi đây không phải chuyện đơn giản.

Tôn Sách nhìn sắc mặt của Tư Mã Ý cũng bắt đầu thấy khó chịu nên đã nói Chu Du nhanh chóng rút ra. Hai bên tay vừa được buông thõng thì Tư Mã Ý đã quấn mền chạy vọt ra khỏi phòng, báo hại Tôn Sách phải đuổi theo kéo trở về.

 Chu Du tạm thời nhốt Tư Mã Ý lại trong phòng, đưa cho cậu vài món đồ chơi để cậu tự xử lý. "Chúng tôi ở bên ngoài chờ cậu, có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi".

Tư Mã Ý là lần đầu nhìn thấy mấy món đồ chơi này nhưng dường như bản năng thèm khát giống đực đã cho cậu kiến thức, tự biết mà dùng chúng đút vào bên trong. Cảm giác được lấp đầy trong thoáng chống khiến cậu rùng mình giật giật mấy cái.

Tự thân mình nhún lên nhún xuống đến khi bắn ra thì thôi, nhưng có lẽ cơn phát tình này mạnh hơn cậu nghĩ. Cho dù cậu có bắn ra 2 3 lần đi nữa thì vẫn không thể giải toả được, lưng đã mỏi nhừ ra. Trong sự bất lực thì cậu chỉ biết khóc, cậu không hiểu tại sao bản thân lại như vậy.

Hình ảnh Mã Siêu nhảy lên trong đầu cậu khiến cậu sực nhớ ra gì đó, trong vô thức gọi tên anh "Mã Siêu...hức....Mã Siêu". Có lẽ vì quá mệt nên cậu ngã người ra giường, ngực vô tình cấn vào nút điều khiển trên remote, cậu nào biết đó là remote điều khiển dương vật giả. Món đồ chơi thúc sâu vào trong làm cậu bắn vội.

Cảm giác sung sướng đến tê dại nhưng lại đầy sự trống trãi không gì có thể lắp đầy được vừa khiến người ta vừa sướng vừa khổ. Bên dưới co giật hồi lâu thì bắn ra nhưng chỉ thấy toàn nước, cậu với tay ra sau lấy ra rồi ngất xỉu lần nữa. 



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me