LoveTruyen.Me

Akakise La Tinh Yeu Hay La Thuong Hai

Lần đầu tiên tôi gặp cậu, cậu chỉ là một chàng trai vụng về, tóc tai bù xù, và mùi hôi cơ thể khó chịu nằm trước cửa phòng tôi.

Lúc đầu tôi khá là bực nhưng gọi hoài cậu ta không dậy nên đành phải kéo cậu ta vào phòng. Tôi thay cậu ta tắm, rồi lấy đồ cho cậu ta mặc may là nó vừa, tôi sờ trán cậu nó khá nóng có vẻ cậu bị sốt. Tôi không suy nghĩ chạy ra tiệm thuốc mua thuốc giảm sốt.

Cả ngày hôm đó tôi ở nhà chăm sóc cậu ta, giường cũng nhường tôi trải niệm nằm bên dưới, tôi vốn không phải kẻ lương thiện gì chưa từng quan tâm đến việc người ta vậy mà bây giờ đang phải lo cho người mình không biết là ai. Tôi bị gì rồi sao...?

Ngày hôm sau, tôi thức dậy thì thấy cậu ta đã tỉnh và đang ôm tôi như cái gối ôm.

"Cậu cứu tôi đấy." Cậu ta nhìn tôi rồi cười tươi, tôi đẩy cậu ra khỏi mình đứng dậy bước vào phòng tắm.

Tôi nghĩ là mình đã xong nhiệm vụ. Nói với cậu ta là "Vì cậu gây cản trở đường đi nên mới lôi cậu vào chứ là bình thường thì tôi đã bỏ mặc cậu chết hay sống." Nếu là người khác thì khi tôi nói thế cũng sẽ ngượng mà rời đi, vậy mà...... "Không sao, tôi không quan tâm, cậu chính là người cứu mạng tôi, chỉ cần vậy là được." Có vẻ là kem chống nhục không có tác dụng với cậu ta.

Akashi là tên cậu, tôi nghĩ là mình đã nghe được cái tên này ở đâu đó cố nhớ không ra khó quá bỏ qua.

Lúc tan ca tôi sẽ vào cửa hàng tiện dụng mua đồ ăn đóng hộp về mà ăn đó là lúc chưa gặp Akashi, còn bây giờ thì không cần ăn đồ đóng hộp Akashi đã nấu sẵn tôi chỉ cần về ăn.

Có lúc tôi hỏi về gia đình của cậu nhưng cậu không nói tôi cũng không hỏi nữa.

"Kise, nếu một ngày nào đó tôi đột nhiên biến mất thì cậu sẽ như thế nào?"

"Như thường."

"Thật là không sao?"

"Ờ, như bình thường."

Akashi thường hay cằn nhằn khi tôi về trễ, khi tôi nhìn lại đồng hồ thì chỉ mới 8h kém 15', cậu ta khó chịu vì cái gì.

Tôi là người mẫu nên thời gian rãnh cũng đếm trên đầu ngón tay vì thế tôi thường vắng nhà, Akashi cũng biết điều này nên việc cằn nhằn nhắc nhở tôi về sớm càng tăng không có biểu hiện giảm.

"Kise, tôi biết là cậu vì công việc nên thường về trễ nhưng ít nhất cậu cũng phải tranh thủ về nhà sớm một chút chứ."

"Kise, cậu sao không chịu ăn uống gì cả để bây giờ bệnh nằm yên trên giường mới chịu."

"Kise, tôi từ hôm nay sẽ là quản lý của cậu, giúp đỡ nhau nhé..."

"Kise..."

"Kise..."

Từ khi nào mà Akashi đã trở thành một phần trong cuộc của tôi.

Tôi đã từng nói với Akashi là không có cậu ta tôi vẫn sống được và nó vẫn như như thế.

***

Một ngày kia Akashi biến mất như cậu ta đã từng nói, tôi..... không biết phải làm gì ngoài trừ im lặng mà chấp nhận.

Tôi sẽ ghé lại cửa hàng tiện dụng mua đồ ăn đóng hộp ăn, tôi sẽ lại giờ giấc không ổn định mà đi sớm về muộn, tôi sẽ lại sống một cuộc sống bình thường như trước. Thấy không, tôi vẫn như trước không hơn không kém.

Một tháng sau tôi nhìn thấy Akashi xuất hiện trên tivi.

Akashi, Akashi Seijuro. Tôi cứ cười, cứ cười, tôi cười. Cứ như thế sẽ có một người nữa đi qua đời tôi, tôi cũng sẽ quên đi những người đó không cần thiết để nhớ.

Một thời gian sau đó tình cờ tôi gặp lại Akashi, nhém nữa là tôi quên mất người này. Cậu ta rất biết cách gây chú ý, bước đến chỗ tôi.

"Nếu được tôi muốn mời cậu đây một bữa, có được không?"

"Thật hân hạnh.... nhưng tôi phải từ chối, tôi không có thời gian."

"Cậu bận cái gì?"

"Anh không cần biết."

Không dễ dàng, cậu ta không dễ dàng. Chỉ cần cậu ta mở miệng nói rồi cười nhẹ tôi được về sớm và tôi phải đi dùng bữa với cậu. Akashi khi đó sẽ bắt tôi làm việc xong hết mới được về, a....tôi lại quên Akashi "này" không phải là Akashi "đó".

***

Sau bữa ăn Akashi đề nghị đưa tôi đến nhà cậu chơi một chút nhưng tôi từ chối vì ngày mai còn phải đi làm sớm thay cho ngày hôm nay.

"Ngày mai cậu được nghỉ, không cần phải về nhà."

Rồi liền bảo tài xế lái xe về nhà cậu ta.

Xe dừng trước ngôi biệt thự sang trọng, tôi không ngạc nhiên cho mấy vì đây đâu phải lần đầu tôi thấy. Akashi định là sẽ cho xe chạy vào đến bên trong, nhưng tôi nói muốn đi bộ vào vậy là tôi đi bộ cùng Akashi.

Từ lúc đi ăn cho đến lúc đi bộ tôi vẫn chưa nói một câu nào chỉ toàn là Akashi nói. Cậu ta không khó chịu vì tôi không chịu nói là được.

"Kise, khi không có tôi có vẻ cậu vẫn ổn."

"....."

"Tôi rất thích khoảng thời gian khi đó..."

"....."

".... nên Kise, cậu muốn có lại khoảng thời gian đó không?"

"....Không."

Akashi quay lại nhìn tôi, ánh đèn như tối lại, tôi không thấy rõ biểu cảm của cậu.

"Tại sao?"

"​Cậu biết rõ mà, tôi không muốn, một chút cũng không muốn."

".... cậu ghét tôi đến thế---"

"Tôi không ghét cậu...." tôi cắt ngang lời Akashi "Tôi không có bất cứ cảm giác gì với cậu, không ghét, không thích,... Tôi nghĩ nếu tôi không gặp lại cậu thì tôi chắc cũng đã quên cậu rồi."

"Ha....cậu không khác một chút nào vẫn nghĩ gì nói đó không quan tâm lời nói có làm người khác bị tổn thương."

Akashi cười, nụ cười từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy nó mang một vẻ đáng sợ kì lạ, tôi cảm thấy có chút run khi nhìn thấy nụ cười đó.

Không nói nữa chúng tôi tiếp tục đi, một lúc sau tới biệt thự có người đứng chờ sẵn ở đó. Những người đó cúi chào Akashi khi họ thấy tôi vẻ mặt ngạc nhiên của họ làm cho tôi có chút tò mò, tại sao lại có vẻ mặt đó họ cứ làm như Akashi chưa từng dẫn bạn về nhà chơi vậy.

Akashi bảo tôi cứ lên phòng cậu ta ngồi đợi một lát sẽ lên sau.

"Không phải khách thường được tiếp ở phòng khách sao?" tôi hỏi Akashi, cậu ta nói là bây giờ có người đang ở đó không thể dẫn tôi vào được nên mới bảo tôi lên phòng cậu chờ. Tôi cũng nghe đi theo người hầu đến phòng cậu, phòng của cậu ta còn lớn hơn cả nhà của tôi đương nhiên cậu ta là con nhà giàu phòng lớn là chuyện thường thôi có gì phải lạ.

Tôi nhìn đồng hồ đã là 11h 26' tối lúc này tôi mà muốn về Akashi sẽ lại biểu tôi ngủ ở đây vì đã trễ rồi, thay vì là đợi cậu ta nói tôi tự động ở lại sẽ được hơn Akashi cũng nhắc nhở gì làm cho tôi nghĩ mình đúng cậu muốn tối ở lại đây ngủ.

Nói về việc ngủ tôi sẽ ngủ chung với Akashi chứ không phải là phòng dành cho khách lí do "Vì hôm nay có khách đột ngột cho nên không kịp dọn dẹp cậu cứ ngủ ở đây đi, tôi không ngại." Cậu ta không ngại tôi cũng đâu thể từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me