LoveTruyen.Me

Akakuro Fic You Are My Life

Sau giờ nghỉ giải lao tại trường sơ trung Teiko thì các học sinh phải quay lại với những tiết học tiếp theo, GoM nhanh chóng đi về lớp của mình để điểm danh. 

"Các em lấy sách trang 27 ra. Hôm nay chúng ta học bài mới." Cô giáo dạy môn Sử cầm viên phấn lên và viết trên bảng tất cả những gì liên quan đến tiết học ngày hôm nay đầy đủ một cách cẩn thận. 

"Vâng." 

Các học sinh lớp 1A ai ai cũng chăm chú nghe cô giảng bài, gió thổi xào xạt làm các lá cây xanh biếc lay động, không gian căn phòng thật yên tĩnh chỉ nghe tiếng của giáo viên dạy Sử giảng bài và một vài học sinh trao đổi bài với nhau. 

 "Các em hãy bắt cặp với nhau để trả lời câu hỏi trong sách giáo khoa lát nữa cô sẽ hỏi. Cô đi xuống thư viện một chút rồi sẽ quay lại ngay, các em hãy nhớ giữ trật tự." 

"Vâng." 

Akashi quay sang nhìn Kuroko, không ngờ chưa đến nửa tiết học Sử thì cậu đã ngủ mất rồi, Kuroko thường thì không thích những tiết học Sử. Cơ bản đã là một người rất mờ nhạt, rất ít bạn và mọi người trong lớp hoặc kể cả giáo viên cũng không để ý đến sự hiện diện của cậu nên Kuroko có thể ngủ mà không lo giáo viên phát hiện. 

"Kuroko..." Akashi vỗ nhẹ vai của Kuroko, xoa xoa đầu của cậu "Nếu cậu ngủ như thế không chừng sẽ cảm lạnh mất. Cậu nên nghĩ đến sức khoẻ của mình."

Kuroko quay sang bên phải nhìn Akashi, đôi mắt khép lại trông có vẻ mệt mỏi, đôi môi mỏng như cánh hoa Anh Đào, áo của thiếu niên băng lam để lộ phần cổ có làn da trắng mịn, khẽ nói nhỏ "Cho tớ ngủ... một chút nữa thôi... Akashi-kun.." 

"Kuroko..." 

Kuroko ngẩng đầu lên nhìn tất cả bài tập Sử trước mặt cậu một cách chán nản rồi thở dài "Vâng. Tớ hiểu rồi."

"Đây là bài tập Sử Kuroko cần phải làm." 

"Tớ nghĩ mình không làm hết nổi bài tập Sử này đâu..." Đối với môn Sử thì cậu thật không có hứng thú một chút nào cả, thật sự là không có. 

"Tớ và cậu cùng làm chung, như thế sẽ nhanh hơn."

"Vâng."

Akashi và Kuroko nhanh chóng hoàn thành bài tập Sử, khoảng 15 phút sau thì họ đã làm xong hết tất cả. Akashi cẩn thận kiểm tra lại từng đáp án, nhìn người kia "Cậu không nghe cô giảng mà vẫn có thể làm bài sao?" rồi bật cười

"Chỉ là tớ cảm thấy buồn ngủ, mặc dù tớ không biết nguyên nhân là do đâu, nhưng đây đã là thói quen của tớ rồi." Kuroko nhìn Akashi bằng poker face "Mà chẳng lẽ nó trông buồn cười lắm sao Akashi-kun?"

"Không. Tôi chỉ đùa thôi..." Akashi cười nhẹ

"Thật sự thì tớ nghĩ cậu không giỏi nói đùa đâu Akashi-kun." 

"Tôi cũng nghĩ như thế a.."

"Các em đã làm xong bài tập chưa?" Cô giáo Sử bước vào phòng học, trên tay cô cầm theo vài cuốn sách mượn từ thư viện

"Vâng." 

Tiết Sử nhanh chóng kết thúc, rồi tiết tiếp theo là tiết văn, là tiết học mà Kuroko rất thích bởi vì môn Văn là sở trường của cậu. Cậu không chỉ có một niềm đam mê đối với bóng rổ mà còn có cả môn Văn, tiết học này cậu rất chú tâm vào bài giảng. 

Nhìn Kuroko đang tập trung vào bài học, Akashi mỉm cười nhẹ "Thật là nhìn Kuroko mỗi khi nghiêm túc cũng thật đáng yêu a..."

------------------------------

"Kurokocchi thật sướng quá đi! Cậu có thể ngủ gật thoải mái mà không lo giáo viên phát hiện..." Kise ngồi thở dài nhìn Kuroko, Kuroko không  quan tâm hay đáp lại người kia, cậu nhanh chóng thu dọn đồ để đi về. 

"Cậu thật sự phũ quá đấy Kurokocchi..."" 

"Chút nữa tớ sẽ đi Maji Burger, các cậu có đi chung không?" Kuroko vẫn nhìn mọi người bằng poker face

"Tớ sẽ tham gia." Akashi đáp lại

"Tớ đi! Tớ nhất định sẽ đi." Người thiếu niên kia tóc vàng nhìn người thiếu niên băng lam với ánh mắt cún con

"Oy! Cho tôi tham gia nữa." 

"Hôm nay tớ rãnh nên tớ sẽ đi." Murasakibara vừa nói vừa ăn cái bánh chocolate

"Sao cũng được nanodayo." Midorima đẩy gọng kính lên

"Vậy chúng ta đi thôi." Và thế là bọn GoM cùng nhau đi tới cửa hàng đồ ăn nhanh Maji Burger cùng nhau trên đường về 

Kuroko và Momoighi đi tới quầy tính tiền gọi món ăn nhanh, còn lại thì họ đi qua phía bàn ăn gần cửa sổ ngồi đợi hai người họ. 

"Tớ có chuyện cần nói với các cậu! Gần tới sinh nhật của Tetsuya rồi. Các cậu có muốn tham gia không?" Akashi cười nhẹ "Tớ muốn làm Tetsuya bất ngờ."

" Sinh nhật Kurokocchi sao? Chắc chắn tớ sẽ tham gia." 

"Tớ sẽ làm bánh kem sinh nhật cho Kuro-chin vậy." 

"Nếu Akashi đã nói thế thì tớ tham gia..... Không phải vì Kuroko đâu nanodayo." Người thiếu niên tóc xanh lá đẩy gọng kính lên ( Akako: Tsundere :> )

"Vậy thì chắc Satsuki cũng tham gia nên tớ đi." 

"Các cậu nhớ là hãy giữ bí mật với Tetsuya. Còn cậu Daiki hãy nói với Satsuki chuyện này. Tớ sẽ cùng Satsuki lên kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật của Tetsuya." Người thiếu niên tóc đỏ cười nhẹ "Buổi tối khi về các cậu lên Face tạo nhóm để bàn kế hoạch."

"Os! Chúng ta sẽ làm cho ngày sinh nhật của Kurokocchi thật là náo nhiệt!" Người thiếu niên tóc vàng đứng dậy và nói to

"Có chuyện gì vậy?" Mọi người giật mình khi nghe giọng nói của Kuroko, chỉ trừ mỗi Akashi ra vì Akashi đã quen với việc này

"Chúng tớ chỉ đang bàn về bài tập cô giao về thôi. Không có gì đâu." Người thiếu niên tóc đỏ nhìn người kia và mỉm cười dịu dàng

"Vậy sao? Tớ cứ tưởng chuyện gì quan trọng mà Kise-kun hét toáng cả lên." Kuroko và Momoi đặt các món ăn xuống bàn rồi ngồi thưởng thức ly sữa lắc mà cậu yêu thích nhất

Mọi người trong GoM trừ Kuroko ra đều quay qua nhìn Kise.... 

"Cậu hay lắm Ryouta may là Tetsuya không để ý đấy."  Vâng! Bạn chỉ cần vài phút là có thể dễ dàng đoán ra được người này là Akashi Seijuurou

"Cảm thấy ớn lạnh quá! Sao ai cũng nhìn mình vậy?" Kise khẽ rùng mình

Bọn GoM cùng nhau thưởng thức món ăn tại quán Maji Burger rồi đi về. Khi vừa về thì họ nhanh chóng bàn kế hoạch về buổi tiệc sinh nhật bất ngờ dành riêng cho Kuroko, cả bọn GoM đều rất mong chờ tới ngày mai. 

"Kuroko." 

"Vâng? Có chuyện gì sao Akashi-kun?"

"Ngày mai cậu có thể giúp tớ làm việc này được không?"

"Hmm.. Akashi-kun nói đi."

"Kuroko có thể giúp tớ mua khăn choàng màu xanh nhạt và màu đỏ được không? Do thời tiết lạnh nên tớ cần một cái khăn choàng để giữ ấm, vì tớ không có thời gian nên không đi mua được. Tớ sẽ gửi lại số tiền cho cậu."

"Vâng. Tớ hiểu rồi."

"Ngủ ngon Tetsuya."

"Ngủ ngon Akashi-kun."

"Akashi-kun nhờ mình mua đồ sao?" Người thiếu niên băng lam tắt máy "Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhờ mình mua thứ gì đó?" 

Đâu đó tại dinh thự nhà Akashi, người thiếu niên tóc đỏ cười thích thú "Tôi sẽ cho em một bất ngờ."

Cứ thế thời gian trôi, đêm xuống rồi bình minh lại lên như bao ngày nào, tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên bây giờ là 8h30, người thiếu niên băng lam thức dậy sớm để đi mua đồ cho nam nhân tóc đỏ, cậu làm vệ sinh cá nhân, ăn bánh mì sandwich, rồi cậu cầm theo điện thoại, khóa cửa cẩn thận rồi ra khỏi nhà.

"Hôm nay trời lạnh quá." Một thân hình nhỏ bé với mái tóc băng lam đang đi trên con đường dài đông đúc người. "Vì hôm nay là chủ nhật nên ai cũng đi chơi nhỉ?" Cậu đi qua đám đông một cách dễ dàng vì cậu rất mờ nhạt... không ai để ý đến cậu

"Akashi-kun nói là mình phải đi tìm cửa hàng tên là Mizuki ở đường Keiko? Lần đầu mình nghe tên đường này. Đành phải hỏi mọi người xung quanh thôi." Người thiếu niên băng lam thở dài rồi đi qua một quán ăn nhanh, cậu vào trong rồi hỏi một nhân viên bán hàng

"Anou... Xin lỗi đã làm phiền chị. Chị có biết đường Keiko nằm ở đâu không a?"

"À.. là đường đó sao? Chị chỉ biết là đi thẳng rồi quẹo trái ở tiệm sách rồi cứ đi thẳng tới một tiệm bánh ngọt. Cho chị xin lỗi nha chị chỉ biết nhiêu đó thôi có gì thì em cứ hỏi những người gần đó nhé." 

"Em cảm ơn chị, phiền chị có thể cho em một ly Vanila Shakes được không?"

"Vâng."

"Của em đây. Cảm ơn quý khách ạ."

Thế là Kuroko lại phải đi thêm một quãng đường dài nữa. Cậu tiếp tục đi.Cậu đã đến trước cửa tiệm bánh ngọt, cậu nhìn xung quanh thì thấy một bà lão đang cần người giúp bà qua đường, cậu là một người tốt nên không thể nào mà không giúp được. Cậu đi về phía bà lão đó.

"Để cháu giúp bà sang đường ạ." Người thiếu niên băng lam mỉm cười nhìn bà lão

"A.. Cảm ơn cháu nhiều." Bà lão mỉm cười lại với cậu, rồi cậu đưa bà lão sang bên đường, trước khi bà đi thì cậu hỏi

"Bà có biết đường Keiko nằm ở đâu không ạ?"

"Cháu cứ đi thẳng một chút rồi quẹo phải, sẽ thấy một chú bán tiệm tạp hóa, chú ấy sẽ chỉ đường cho cháu."

"Cháu cảm ơn bà ạ." Chào bà lão ấy rồi cậu chạy đi mất

"Lâu lắm rồi ta mới được thấy một thiếu niên tốt bụng như thế...." Bà lão mỉm cười rồi đi tiếp

Còn cậu, Kuroko đi thêm một quãng đường nữa, rồi cậu đến chỗ tập hóa như lời bà lão nói, rồi người bán hàng chỉ đường cho cậu, cậu tiếp tục đi. 

"A.. Gần tới rồi. Mình phải nhanh lên bây giờ đã 10h rồi." Người thiếu niên băng lam cố gắng chạy thật nhanh nhưng rồi cậu nghe tiếng khóc của con nít. Cậu dừng chân tại một công viên gần đó.

"Em bị lạc đường sao?" Cậu nhìn cô bé có mái tóc bạch kim đang khóc với vẻ mặt lo lắng

"Em..... thấy chú mèo đáng yêu quá nên em đuổi theo nên... em.. em lạc rồi...." Cô bé khóc nức nở và chạy tới ôm cậu

"Anh sẽ giúp em tìm lại nhà. Nhà em ở đâu? Anh nhất định sẽ giúp em, đừng lo." Cậu mỉm cười dịu dàng rồi xoa đầu cô bé tóc bạch kim

"Nhà em ở đường Keiko ạ." 

"Trùng hợp thật đấy. Anh cũng đang đi đến đó."

"Thật sao? Vậy anh giúp em nha!" Đôi mắt màu đen của cô bé kia sáng hẳn lên

"Vậy chúng ta đi thôi." 

"Vâng."

"Onii~chan đang cầm ly nước gì vậy ạ?" Cô bé nghiêng đầu thắc mắc nhìn Kuroko

"Là Vanila Shakes. Em có muốn uống thử không?" Cậu đưa ly sữa lắc cho cô bé

"Anh cho em ly sữa lắc này sao?"

"Phải."

"Cảm ơn Onii~chan nhiều lắm." Rồi cậu đi cùng với cô bé đến đường Keiko. 

Không hiểu sao lại có một sự trùng hợp nhỉ, điều này cậu cũng không hề nghĩ tới, cô bé này là con của chủ tiệm mà cậu đang tìm. 

"Con về rồi!" Cô bé tóc bạch kim chạy tới ôm mẹ và ba của mình

"Hmm... Mizuki-chan! Mẹ đã dặn bao nhiêu lần là đừng đi lung tung rồi mà." Mẹ của cô bé ôm lấy cô bé rồi nhìn Kuroko

"Cháu chào cô." Cậu cúi đầu chào lễ phép 

"Hai bác cảm ơn cháu nhiều lắm." Ba của cô bé cười rồi xoa đầu cô bé

"Không có gì đâu ạ. Ở đây có bán mẫu hàng khăn choàng này không ạ?" Cậu lấy chiếc điện thoại ra rồi đưa cho hai người đó

"Cháu vào trong cửa hàng đi."

"Vâng."

"Có phải cháu lấy hai loại màu này đúng không a?"

"Dạ. Bao nhiêu tiền vậy cô?"

"Thôi. Chúng tôi không lấy tiền đâu. Cháu đã giúp con của hai bác nên cháu cứ nhận hai cái khăn choàng này đi." Mẹ của cô bé mỉm cười rồi đưa cậu

"Nhưng mà..." Kuroko ngập ngùng bối rối không biết phải xử sự sao cho đúng

"Em tặng anh hai cái khăn choàng này đấy." Cô bé mỉm cười tinh nghịch nhìn Kuroko

"Vậy thì anh không thể từ chối rồi nhỉ. Cảm ơn hai bác ạ." 

"Anh mua cho ai vậy anh? Người quan trọng đối với anh sao? Người yêu của anh sao?" Nghe tới câu nói này của cô bé, mặt cậu bỗng nhiên xuất hiện vào vệt đỏ, cậu im lặng. 

"Không... không phải.. Chỉ là thanh mai trúc mã của anh thôi!" 

"Hì hì..." Cô bé cười tinh nghịch

"Anh xin lỗi nhưng anh phải đi rồi tạm biệt em!" 

"Tạm biệt onii~chan!!" Cô bé vẫy tay chào tạm biệt cậu

"May là về đây lúc 5h30. Không thì trễ mất. Akashi-kun sao không nhờ người nào đó đi mua nhỉ?" Cậu thở dài rồi bước xuống chiếc xe taxi

Cuối cùng Kuroko cũng tới đúng giờ, trước mặt cậu hiện tại là dinh thự của nhà Akashi.  Cậu bước vào nhà, nhìn xung quanh rồi đi thẳng tới phòng khách của nhà Akashi, căn phòng khách thật tối cậu không nhìn thấy gì nhưng rồi đèn được bật lên. 

"Chúc mừng sinh nhật!" 

'"Mọi người?..." Kuroko hết sức ngạc nhiên khi thấy mọi người đều tập trung đầy đủ tới đây

"Sinh nhật vui vẻ! Kuroko." Akashi xoa đầu Kuroko rồi cười ôn nhu

"Mọi người biết sinh nhật tớ sao?" Nước mắt của cậu bỗng rơi xuống, cậu thật sự là đang rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi không thể bày tỏ được cảm xúc của mình

"Bọn này đã cất công chuẩn bị đó nha! Tất nhiên là vì Kurokocchi rồi!" Kise cầm một món quà ra đưa cho Kuroko

"Sinh nhật vui vẻ Tetsu." 

"Tetsu-kun sinh nhật vui vẻ nha." 

"Bánh kem cho Kuro-chin." Murasakibara lấy bánh kem vani tự làm của mình ra, đặt lên bàn tiệc sinh nhật hôm nay của cậu

"Đây... là vật may mắn hôm nay của cậu! Một con gấu bông!" Midorima đẩy gọng kính lên, mặt có hơi đỏ một chút vì hơi ngại. 

"Akashicchi không tặng quà cho Kurokocchi sao?" 

"Tôi đã tặng cậu ấy rồi đấy." Nam nhân tóc đỏ cười ma mị rồi bước tới chỗ của người kia

"Khăn choàng này là món quà tớ tặng Kuroko đấy chứ!?" 

"Nhưng tớ là người mua..." 

"Tớ làm như thế là để cậu không phát hiện bí mật tổ chức tiệc bất ngờ của Kuroko đấy. Cậu biết rõ mà nhỉ?" Akashi thì thầm bên tai cậu

"Tớ có cảm giác như Akashicchi đang định độc chiếm Kurokocchi...." 

Kính của Midorima đã bị nứt....

"Chắc vậy?" Anh mỉm cười thích thú

"Akashi-kun..."

"Tắt đèn đi Kise." 

"Ok!"

"Happy birthday to you! Happy birthday to you!..... Happy birthday to you!" Bọn GoM cùng đồng thanh hát bài hát, thiếu niên băng lam quay sang mỉm cười. Cậu nhắm mắt lại, rồi thổi nến. 

"Tetsuya này..."

"Chuyện gì vậy Akashi-kun?" 

Vị ngọt của kem vani nhanh chóng lan khắp đầu lưỡi cậu. Kuroko ngạc nhiên, đó là điều tất nhiên rồi, đột ngột bị cưỡng hôn mà ai chẳng ngạc nhiên. Người kia chẳng thèm để ý vẻ bối rối của cậu, tiếp tục tận hưởng vị ngọt của đôi môi mềm mại kia. Đã thế lại còn mặt dày hôn cậu giữa chốn đông người nữa chứ. Từ sự giao nhau giữa hai cánh môi, Akashi tiến sâu hơn, lưỡi anh thích thú cuốn lấy cái lưỡi rụt rè kia mà trêu chọc, thiếu niên băng lam nhắm tịt mắt lại vì ngượng, khuôn mặt đỏ lên hẳn vì thiếu không khí nhưng nam nhân tóc đỏ kia vẫn không chịu buông tha. Anh thấy người kia mệt sắp ngất nên mới chịu dừng lại. 

"A... Akashi-kun.. cậu.." Cậu ngượng chín cả mặt vội lấy tay che môi, nói lắp bắp

"Sao vậy, Tetsuya không thích sao?" Người kia chẳng có vẻ gì là hối lỗi mà còn cười rạng rỡ nữa chứ "Cảm ơn." 

"Kính của tớ.. nứt nữa rồi. Tớ sẽ đi mua cái mới vào ngày mai..." Midorima tháo mắt kính xuống

"Kurokocchi!!!" Kise thì nhảy vào ôm Kuroko

"Đẹp lắm Akashi!" trong lúc hai người họ hôn nhau thì Momoi đã chụp vài tấm và đăng lên mạng. Hiện giờ đã 100K like 50K comment 30K lượt chia sẻ và họ còn có cả một câu lạc bộ

"Hể????" Kise hét toáng lên

Kuroko im lặng không nói một lời, bởi bây giờ cậu còn rất sốc về nụ hôn ban nãy "Cảm giác này thật khó tả.."

Bữa tiệc lại náo nhiệt lại bình thường nhờ sự có mặt của các bạn trong lớp vừa mới tới dinh thự nhà Akashi. Còn cậu? Kuroko ngồi một mình lấy gối úp vào mặt.... Cậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy nam nhân tóc đỏ đang ngồi nhìn mình, cậu nhìn lại người kia, người kia nở một nụ cười đầy ma mị, cậu đỏ mặt, tim đập nhanh nên cậu tiếp tục úp mặt xuống gối không dám ngẩng đầu lên.... 

"Gương mặt xấu hổ này chỉ được phép cho tôi nhìn thấy thôi!" Anh cười ma mị

Rồi bữa tiệc cũng có kết thúc của nó... Các học sinh trong lớp về hết, bọn GoM cũng về nhà.... Chỉ còn hai người là Akashi và Kuroko.....

"Tớ về đây!" Cậu định chay đi mất thì bị người kia giữ lại

"Khoan đi đã Kuroko" Người kia nắm tay cậu

"V... Vâng?"  

"Choàng cái này cho ấm." Akashi lấy khăn choàng màu đỏ choàng cho cậu

"Nhớ là mỗi khi nhìn khăn choàng màu đỏ này em chỉ được phép nhớ về mình tôi. Tôi sẽ mang cái màu xanh vì tôi chỉ luôn nhớ về em Kuroko nhỉ?" Akashi phà hơi thở nóng của mình vào tai của người kia làm đối phương mặt càng thêm đỏ

"V... Vâng."  Kuroko nhanh chóng chạy đi mất. Akashi nhìn dáng vẻ bối rối kia và mỉm cười thích thú trước hành động vô cùng  đáng yêu của Kuroko. 

"Ai đó! Ra mặt đi!" Anh nói với giọng lạnh lùng

"Quả nhiên đúng là Emperor! Cuối cùng ta cũng biết được danh tính của ngươi!" Một người đàn ông với thân hình cao to cười một cách quái dị "Sẽ ra sao nếu ta tung ra những thông tin này nhỉ?"

"Tck! Phiền phức!" Anh lấy một cây súng được giấu ở dưới chân của mình và bắn vào đầu của người đàn ông kia

"Ta mà phục tùng ngươi? Nực cười! Ta là Tuyệt Đối! Ngươi không có tư cách để nhìn thẳng vào mắt của ta!" Đôi mắt dị sắc xuất hiện khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh một cách đáng sợ.  Rồi cậu vẫy tay ra hiệu cho những người gác cổng nhanh chóng dọn cái xác của người đàn ông đó

"Vâng!"

--------------------------------------------------------

noel25yui 

Cảm ơn bạn đã góp ý cho mình nhé! Dạo này bận nên không đăng chap thường xuyên được! Thành thật xin lỗi các đọc giả nhiều. 

Mong các bạn sẽ ủng hộ các chương tiếp theo của Akako <3. 











Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me