LoveTruyen.Me

Akatsuki Naruto Bong Toi Che Lap Anh Mat Troi

09

Có phải tình tiết truyện tôi đang để tiến triển hơi nhanh không? Có cần tôi chậm lại không? Mấy bồ?

- Ôi trời. Sao lại tối tăm thế này? Tại sao không mở đèn lên? - Bà Tsunade bước vào phòng bệnh nhìn xung quanh nơi tối om này và dừng mắt tại cái đầu màu vàng đang từ từ ngồi dậy phía kia. Ánh mắt đột nhiên trở lên dịu hơn nãy nhiều.

- Mấy cái đèn hỏng hết trơn rồi. Chúng nó vừa chập chờn rồi tắt lịm luôn - Naruto nhìn về hướng bà Tsunade cất giọng vui vẻ.

Nghe Naruto nói đến đó, bà cũng đã phần nào hiểu được tình hình hiện tại nên cũng im lặng và không nói gì thêm về vấn đề này nữa.

- Shizune, mau chuẩn bị phòng mới rồi đưa Naruto sang phòng đó. Một phòng sạch nhất và có đầy đủ ánh sáng! - Bà quay sang cô trợ lí đương đứng cạnh mình cất giọng kiên quyết - Naruto giờ đang là bệnh nhân của chúng ta, vậy mà các ngươi xem mình đang đối xử với bệnh nhân của mình như thế nào đi! Coi còn xứng mặt làm y nhẫn không?

- N- nhưng Tsunade-sama--

- Nhanh!!

- D- dạ!

- Bà không phải làm thế đâu mà. Vả lại, không phải là nếu không có bóng đèn hay ánh sáng thì chúng ta sẽ dễ chìm vào giấc ngủ hơn sao? "Hơn nữa, tôi cũng đã quen với việc không có ánh sáng ở quanh rồi" - Tất nhiên, vế trong ngoặc kép Naruto hẳn không nói ra. Cậu vẫn vui vẻ với nét mặt là một cậu bé hồn nhiên như cũ. Cậu vẫn ngây ngô và vô tư trong mắt bà Tsunade đang đứng kia. Và... giọng cậu vẫn ấm áp và tạo cảm giác an toàn như lúc ấy:

"Những kẻ như chúng không cần đến Hokage làng Lá phải ra tay. Bà cứ thong thả đi uống trà đi..."

Bà Tsunade bỗng nhiên thấy khóe mắt mình hơi cay cay. Bà nhìn mái tóc vàng ấy vẫn còn đang ở đó. Nhóc ta vẫn chưa chết. Nhóc ấy vẫn còn sống. Ý chí của bà vẫn còn sống...

- Thật tốt quá. Ngươi vẫn ổn, Naruto...

- Tất nhiên là phải ổn rồi. Tôi đã nói. Lúc nào còn chưa trở thành Hokage thì tôi sẽ không thể chết mà! Hì hì - Naruto cười tươi và chỉ tay vào trán. Khí thế vẫn hừng hực.

- Vậy... ngươi đã sống như thế nào? Hẳn đã rất khó khăn nhỉ? Ta muốn nghe chuyện từ ngươi - Bà Tsunade lúc này mới gặng hỏi chuyện từ cậu. Bà tiến đến giường bệnh, kéo chiếc ghế gỗ ở đó ra để ngồi cạnh giường cậu. Lắng nghe lời cậu nói cho thật rõ.

- Thì... tôi đơn giản là vẫn sống. Tất cả chỉ có vậy...

Nhìn nét mặt Naruto chợt hơi trùng xuống sau câu nói, bà bỗng thấy thật khổ thẹn. Hẳn, thằng bé đã trải qua một quãng thời gian khó khăn khi bị đám Akatsuki kia mang đi. Vậy mà chúng ta lại không thể tìm ra và đến bên thằng bé rồi cứu nó về. Cuối cùng lại vẫn là để nó tự làm tất cả. Tsunade không hỏi cậu nữa, bà nhẹ nhàng xoa đầu Naruto, ánh mắt dịu xuống cố gắng trở lên dịu dàng nhất để cố an ủi cậu khỏi tủi thân.

- Thật tốt vì ngươi vẫn sống. Ta vui lắm. Cảm ơn ngươi, Naruto...

.
.
.
.
.
.
.
.

Theo lệnh của Hokage-sama, Naruto đã được chuyển đến phòng bệnh mới. Nơi có đủ các trang thiết bị tốt nhất. Có bóng đèn sáng, giường chắc chắn và đệm không bám bụi.

Hôm nay vẫn vậy, Naruto ngồi trên giường im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ nơi hai con chim đang rụi đầu nhỏ của chúng vào nhau rồi rỉa lông cho nhau trông thật tình tứ.

"Mày còn không bằng một con chim. Đồ kém cỏi!"

Lại một lần nữa, Naruto lại tự so sánh bản thân mình với mấy con chim một lần nữa. Nghe có vẻ tệ hại quá! Chả ai lại đi so sánh thân là con người, loài sinh vật thượng đẳng, với mấy con chim, loài sinh vật hạ đẳng đó cả. Chắc ngoại trừ Naruto ra thì còn mấy tên tâm thần sẽ làm điều ngu ngốc đó.

Lúc này, Naruto thật chẳng muốn ai đến thăm mình. Cậu chỉ muốn được yên tĩnh để suy tính bước tiếp theo cho kế hoạch. Thế nhưng đám người đó cứ ra vào nơi đây như nhà mình. Và thậm trí còn chẳng dè chừng liếc cậu một cái. Cậu thật sự mệt mỏi khi cứ phải mang cho mình cái mặt nạ làm kẻ ngu ngốc cam chịu trong suốt thời gian này. Bọn chúng nên biết ơn khi cậu đang có một vai diễn quan trọng. Hơn là biết ơn việc cậu đang bất lực nằm trên giường để bọn chúng tùy ý truyền dịch hòa thuốc độc đó vào cơ thể.

Cậu sẽ không chết vì mấy thứ nhảm nhí đó đâu nên các người nên bỏ cuộc sớm đi. Làm mấy thứ nhảm nhí như vậy đúng là...

Vài phút trước, Sakura đã tới đây. Một mình với giỏ trái cây rất to. Lạy chúa. Cậu ghét rau củ quả!

- Naruto..

Sakura khẽ gọi tên cậu. Giọng nặng trĩu và nghe thật xúc động.

- A. Sakura-chan? Cậu tới đây có gì không? - Naruto quay qua hớn hở khi gặp lại Sakura. Nhưng Sakura lại không như thế. Cô mím chặt môi như sắp khóc đến nơi vậy. Chẳng quan tâm gì nữa cô chạy nhanh đến chỗ Naruto rồi ôm chầm lấy cậu thật chặt.

- Cái tên ngốc này! Sao cậu lại có thể bỏ đi suốt một năm thế chứ? Cậu có biết mọi người đã lo lắng cho cậu lắm không? Naruto ngốc! - Sakura khóc rồi. Cô ôm lấy cậu và thút thít rất nhỏ. Nhỏ đến mức gần như không nghe được gì hết nhưng những giọt nước mặt đang rơi xuống và đọng lại trên áo Naruto đã cho cậu biết rằng, cô đang khóc. Cậu khẽ đáp lại cái ôm của cô, vòng tay lên và nhẹ ôm lấy cô vỗ về. Sau ánh mắt lại lạnh lẽo liếc đi nơi khác.

"Tất cả mọi người mong tôi về ư?"

Và hẳn, Sakura sẽ không bao giờ biết được về sự tồn tại của ánh mắt trên gương mặt ấm áp ấy vừa rồi đã lạnh lẽo khát máu đến nhường nào.

- Nào nào. Sakura chan cứ làm như mình sắp chết đến nơi ý. Nếu mà mình có chết thì cũng chỉ là do cậu ôm mình quá chặt thôi, Sakura-chan!

- M- mình sẽ ôm chặt hơn. Không cho cậu đi nữa. Đồ ngốc! - Sakura nói là làm. Và sau đó Naruto thấy như xương mình đang kêu lên răng rắc. Ôi. Cậu đoán mình tới giới hạn rồi.

- S- Sakura chan... cậu ôm chặt quá... - Naruto khó khăn thều thào. Cậu cần phải bảo toàn mạng sống cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.

- Hừ! - Sakura cuối cùng cũng chịu buông tha cho cậu. Cô thả cậu ra sau đó gương mặt vừa trách móc vừa tội lỗi.

- Cậu muốn ăn chút gì chứ?

- Ramen! Mình muốn ăn ramen. Mình muốn ăn Ichiraku ramen~

Naruto lắc lư người qua lại và gương mặt mỉm cười rạng rỡ.

- Huầy. Không được. Cậu đang phải dưỡng sức nên không được ăn đồ không có dinh dưỡng như ramen - Sakura chống hông, hai mắt nhắm lại, cô hơi nhăn mặt. Giọng cô có chút bất lực nhưng vẫn thật cưng chiều - Mình sẽ gọt hoa quả cho cậu ăn!

Nghe nói xong Naruto thất vọng trông thấy. Cậu xị mặt xuống u ám.

- Thế mà Sakura chan còn hỏi mình muốn ăn gì. Rõ ràng là cậu tự quyết mà... haiz. Sakura-chan chẳng thay đổi gì hết cả - Naruto thở dài buồn bã - Cậu không thể chiều mình một chút được sao? Sakura chan?

- Không được là không được! Là bệnh nhân thì không có quyền chống đối lại bác sĩ đâu, Naruto! - Sakura vẫn nhìn Naruto cương quyết, mặc cho cậu có đang làm nũng như thế nào thì câu trả lời vẫn là không.

Một lúc sau, ánh mắt cô dịu xuống và trở lên ân cần hơn. Cô nhìn Naruto, đưa đĩa táo vừa được bản thân gọt vỏ và cắt miếng vừa ăn đến trước cậu.

- Khi nào cậu khỏi bệnh, chúng ta sẽ cùng đi ăn ramen!

- Hả? Thật sao? Sakura chan nói thật chứ? - Naruto nhận lấy đĩa táo. Phấn khích hỏi lại và hai mắt như đang phát sáng lên.

- Như vậy là chúng ta đi hẹn hò công khai đúng không? Mình và Sakura-chan cùng đi hẹn hò. Cùng đi ăn ramen! - Naruto lấy một miếng táo bỏ lên miệng ăn ngon lành và nhún nhảy lắc lư đầy vui vẻ mong chờ.

- Đ- đồ ngốc. Đ- đó không phải... hẹn hò...

Sakura ấp úng và giọng nhỏ dần xuống khi nói ra cụm từ "hẹn hò". Mặt cô đỏ bừng và tim đập nhanh hơn rất nhiều.

- Ểh. Sakura-chan đỏ mặt kìa. Cậu bị ốm à? - Naruto vuốt tóc Sakura lên, để tay vào trán cô rồi lại đưa lên trán mình để so sánh nhiệt độ - Đúng nè. Mặt cậu đỏ và nóng hơn bình thường đó. Sakura-chan ổn chứ? Cậu muốn ăn chút hoa quả không? - Naruto cắm một miếng táo vào dĩa rồi đưa tới Sakura.

- K- không có... mình vẫn ổn và... cậu không cần quá quan tâm đâu...

- Thật không đó. Sakura-chan hôm nay lạ quá. Cứ như Sakura chan đang giấu mình cái gì vậy! - Naruto vẫn vô tư, cậu đưa miếng táo mà lẽ ra mình đang định dành cho Sakura lên ăn ngon lành. Xong lại cảm thán.

- Đúng là táo Sakura chan mang tới. Mùi vị khác biệt hẳn luôn!

Sakura mặt càng đỏ hơn nữa. Cô nghĩ mình sắp bốc hỏa đến nơi rồi. Sao tên này vừa mới mất tích một khoảng thời gian rõ lâu. Đến lúc về đã 1 câu thính 2 câu lại thính rồi? Chưa bao giờ Sakura cảm thấy bản thân có cảm giác mãnh liệt đến mức này. Tay chân cô cứ mủn rủn hết ra, mặt thì đỏ bừng, tim còn đập nhanh nữa chứ. Cô bị làm sao vậy? Không phải tại vì tên ngốc đang ngồi lắc lư kia làm ra đâu đấy chứ!

- Đ- đồ ngốc. Mình có việc nên đi... trước. Thật mừng vì cậu đã trở về!

Rầm!

Sakura chạy vội đi rồi kéo rầm cửa vào.

- Cậu ấy sao vậy? - Naruto nhìn theo bóng Sakura đã rời đi lại vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì. Có phải Sakura ghét cậu rồi không? À. Vốn dĩ đã ghét rồi mà. Cậu quên mất luôn đấy. Tại cô ấy diễn thật quá mà...

Naruto cứ ngồi đó và ăn ngon lành đĩa táo trên tay. Vẫn với suy nghĩ mọi thứ Sakura vừa làm với mình tất cả chỉ là giả tạo, là diễn xuất không hơn. Nhưng... rõ ràng, toàn bộ mọi thứ vừa rồi. Chỉ có một mình cậu đang diễn.

Bởi nỗi đau trong quá khứ quá lớn. Nó như đã thành bóng ma khiến Naruto chẳng còn tin tưởng vào bất cứ ai nữa. Kể cả cô gái mang mái tóc hồng ấy. Với cậu bây giờ. Tất cả mọi thứ xung quanh chỉ là diễn xuất không hơn.

.
.
.

Hinata, tớ nên làm gì tiếp theo đây?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me