All Neko Minh Em
tiếp
____________
----------tiếng cười vang vọng căn phòng nhỏ, duy khánh bất ngờ ngước lên, nó thấy trường sơn cười lớn, từng mạch máu trên trán anh nổi hẳn lên. trường sơn cứ cười như thế, đến khi mặt em bắt đầu đỏ bừng lên, tiếng cười càng lúc càng như nghẹn lại."a..anh"bùi công nam chạy tới cạnh giường, cậu dùng hai tay giữ chặt gương mặt trường sơn, gằn giọng mà nói lớn"neko, anh phải bình tĩnh, em biết rằng rất khó, nhưng anh phải bình tĩnh"1 phút...2 phút...5 phút...trường sơn dần bình tĩnh lại, tiếng cười dần bé rồi ngưng hẳn, nhịp thở đã đều lại, nam thấy khánh khóc mãi, sợ nó ảnh hưởng tâm lý trường sơn, cậu ôm lấy nó, dỗ dành rồi đưa nó ra ngoài, để lại trường sơn trong phòng một mình. cậu nghĩ có lẽ bây giờ là lúc trường sơn cần sự yên tĩnh.căn phòng trắng xóa, không một tiếng động, không gian im lặng đến nỗi trường sơn có thể nghe rõ tiếng nhỏ giọt của dây truyền nước biển, một nỗi cô đơn quạnh quẽ đến rợn người.trường sơn cứ thế mà nhìn chằm chằm lên trần phòng bệnh...hôm ấy với em - bầu trời vỡ tan tànhtrường sơn đau lắm, nhưng nỗi đau ấy không bộc phát ra ngoài, khác với em tưởng tượng, khoảnh khắc em vụt mất sơn thạch, ngỡ tưởng mình sẽ kêu khóc inh ỏi, sẽ gào lên như muốn xé toạc mảnh mây đen đang bao phủ bầu trời kia để kiếm tìm lại anh, kiếm tìm chút hơi ấm cuối cùng của cuộc đời mình. sơn không khóc, không có bất cứ một giọt nước nào rơi ra từ mắt em từ đầu đến cuối. tim em đã nhói lên vài lần, nhưng cũng chẳng đáng là bao, nỗi khốn khổ trong tâm can xích chân cảm xúc của em, mặc cho nó đang xáo động mãnh liệt.trường sơn không chấp nhận, sự thật về việc người yêu em đã chết, mọi thứ như dội vào đầu em một xô nước lạnh, tất cả dây thần kinh thu thập thông tin trong người đông cứng cả, cũng đúng thôi, tin sốc thế cơ mà, kêu phải chấp nhận trong giây lát như thế làm sao em chịu nổi?nước mắt em vẫn rơi, nhưng không ai thấy, vì những giọt long lanh kia không tràn ra ngoài, trường sơn chọn cho chúng chảy ngược vào trong, rơi rớt lên trái tim đang đập liên hồi của em, từng giọt hôi hổi, lách tách khiến em khó chịu, rồi lại nóng bừng lên, râm ran đau đớn.đau.
----------
_____________trường sơn được bác sĩ cho về nhà theo dõi, căn nhà mà em và anh từng chung sống, nhưng hiện tại chỉ còn lại một mình em. việt-cậu trợ lý lâu năm chọn ở lại để chăm sóc em. căn nhà vẫn như thế, tất cả vẫn vậy, dù chẳng gì xê dịch nhưng lại có một sự thay đổi lớn... nằm trên giường, ngó nghiêng xung quanh, trường sơn hít một hơi thật sâu, em cảm nhận được mùi nước hoa vốn có, mùi ga gối, mùi quần áo, chúng vất vưởng nơi cánh mũi, xộc vào tâm trí em mang theo hoài niệm, nỗi nhung nhớ quá khứ êm đẹp. nhưng lạ lùng, căn phòng chẳng còn mùi cơ thể thân thuộc, sự ấm áp cũng tan dần...va ánh nhìn vào tấm ảnh trên tủ đầu giường, tấm ảnh em và thạch chụp kỉ niệm 4 năm yêu nhau, môi chạm môi, em lúc ấy đã nhìn ra cả viễn cảnh vài chục năm sau, khi em và anh đã già, ta sẽ hạnh phúc đến thế nào, vậy mà giờ anh ở đâu? anh ở đâu trên trần gian này? anh đang nơi nào mà hình bóng anh cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí em thế? em sẽ phải đi đâu để tìm anh đây? anh ơi?tràn.trường sơn bắt đầu khóc, nước mắt em ứa ra, lăn dài từ khóe mắt xuống tai rồi xuống gối, âm thanh xung quanh không còn rõ ràng, tai em ù đi, tiếng nức nở vang lên liên hồi. mắt em vẫn dán chặt vào tấm ảnh, dù tất cả đã nhòe đi, em vẫn nhớ lắm, nhớ hình ảnh của sơn thạch, nhớ dáng dấp em yêu. vừa khóc, em vừa không ngừng nhắc tên anh, em hy vọng, em đặt một niềm tin không căn cứ rằng chỉ cần em gọi tên thạch, anh sẽ về, sẽ lại ôm em và dỗ dành như anh đã từng.nghe tiếng khóc, việt mở cửa phòng, nó thấy một mảng gối đã ướt đẫm, thấy cơ thể trường sơn run lên, việt thấy một trái tim hoang tàn, và nó thấy nguyên nhân của sự vỡ vụn ấy.nhẹ nhàng vào trong, nó đưa tay úp tấm ảnh xuống, rồi ngồi xuống nắm lấy tay trường sơn, mong rằng anh nó biết được nó đang cố gắng xoa dịu, nhưng không, trường sơn đã chẳng còn cảm nhận được gì, em cứ nức nở mãi thôi.
..tỉnh?giật mình bật dậy, căn phòng tối lập lòe ánh sáng màu vàng nhạt từ đèn ngủ trên đầu giường, tấm chăn mỏng phủ lên người, mồ hôi chảy đầm đìa, thấm ướt cả lưng áo em. trường sơn vừa mơ thấy gì đó, một thứ gì đáng sợ lắm, tăm tối lắm, khốn khổ lắm...trường sơn vô thức quay đầu sang bên cạnh, em thấy anh, thấy sơn thạch nằm cạnh mình.trường sơn hoảng, em hoảng một khi thấy sơn thạch, hoảng mười khi nhận ra mình đang ngồi thẳng lưng trên giường. trường sơn nghi ngờ thực tại, bàn tay run rẩy của em đưa tới, chạm vào góc mặt thanh tao của người đang chìm trong mơ mộng.anh tỉnh giấc, đôi mắt hé ra, đón lấy ánh sáng lấp lòa vàng ngả của căn phòng. sơn thạch cảm nhận được điều gì đau khổ, điều gì ẩm ướt trên da thịt mình. anh bật dậy ôm lấy trường sơn khi nhận ra giọt nước mắt em lăn dài trên má, rơi rớt lên vai anh."anh đây, anh đây..""hức..h..hức...""anh đây rồi, không sao đâu...""hức..a...anh.đ..đi đâu vậy?..hức..""anh không đi đâu, không đi"em nức nở, tựa vào vai anh mà lộ rõ sự yếu đuối, đôi tay buông thõng, khóe mắt ứa nước, em như òa lên đau đớn, khốn khổ với cái nhức nhối trong mình.rơi.
chợt tất cả lặng thinh...bàn tay thạch không còn xoa lưng em, vai anh không còn cử động theo nhịp thở, trường sơn thấy lưng mình lạnh dần...em và anh cùng ngã, ta ngã thêm một lần, ngã vào hố đen của đời, của kiếp duyên nghiệt ngã. chiếc giường êm ả trắng muốt rơi xuống, nước mắt em thì vẫn cứ tuôn, qua lớp sương mỏng, em thấy người yêu mình, anh lặng im, đôi mắt nhắm nghiền, làn da anh tái nhợt không chút sắc, trường sơn không còn cảm nhận được tim anh đập, không còn thấy hơi ấm của sơn thạch.tất cả chỉ còn một khoảng tăm tối, em rơi tự do, giống như lúc em và anh nơi vách đá, nhưng lạ, chỉ có mình em thôi, còn anh đâu rồi?thân thể em chạm đất, u tối đón lấy trường sơn, nhấn chìm em vào đó, em muốn vùng vẫy nhưng chẳng được, cả người bị xích chặt trong đó, nhìn hình ảnh người con trai em yêu dần tan biến..."anh! anh ơi!!!"lần nữa tỉnh giấc, vẫn trên giường, vẫn tấm lưng ướt đẫm, nhưng bên cạnh không phải sơn thạch, là việt, nó đang luống cuống cố gọi em dậy, nó thấy lo lắng khi trường sơn cứ rên rỉ mãi, nó nghe em gọi tên sơn thạch thật nhiều, sợ anh thấy gì đó không tốt.em vẫn còn chút hoài nghi thực tại, liệu đây có phải giấc mơ lần nữa? nhưng khoảnh khắc trường sơn thấy tấm di ảnh trên tường, sự nghi ngờ bị xóa tan, đây chính là thực tại, và em mất sơn thạch rồi.-------và như thế, ngày qua ngày, trường sơn cứ duy trì một trạng thái duy nhất-khóc. em luôn đau đớn, một thân thể tàn tạ, một tâm hồn xây xước, kiệt quệ. em nhớ thạch, em thương anh ấy, thương thứ tình cảm dang dở không kết cục này của mình.trường sơn tuyệt vọng, cả bầu trời của em bé nhỏ vậy thôi mà, sao em còn chẳng giữ được? như một đứa trẻ con bị cướp đi con gấu ghiền đồng hành cùng mình từ bé, em cứ mếu máo, nức nở, con ngươi đỏ rực lên màu máu, màu nỗi yêu, nỗi thương đứt đoạn trong lòng.trường sơn mắc kẹt ở giữa bể đời, em sống để làm gì? sống trong cái khốn khổ nhầy nhụa như thế thì sống làm gì? nhưng cũng chẳng kháng cự được, người khác có khi chọn tự kết liễu, nhưng em thì làm được không? một người bại liệt toàn thân thì có thể tự tử được không?anh đến với em vào ngày lập thu, khi đất trời dịu dàng nhất, khi ta quấn lấy nhau thật êm ái dưới bóng lá thu vàng sẫm.em đã ngỡ tình ta sẽ cứ đẹp như thế, sẽ luôn là một làn gió thoảng, se se mát lạnh nhắc em nhớ bên cạnh mình có anh, có một cuộc tình thật ấm áp.rồi em mất anh vào ngày thu tàn, đông đến quăng cho em nỗi cô đơn tủi nhục, mùa đông khiến mọi thứ xung quanh em úa tàn, trường sơn cũng thấy dường như mình yếu đuối hơn vào những ngày lạnh cóng, ảm đạm màu cô đơn đó, rồi ai sẽ ở lại trong cái đông tàn tạ ấy với em?trường sơn sống không bằng chết, em tồn tại với một thể xác nhũn nhẽo, một tinh thần méo mó cùng trái tim nát bấy vẫn cứ đập liên hồi. một khắc nó đập, là một khắc em nhớ anh, và nỗi nhớ ấy sẽ lớn dần lên trong em, cắm rễ vào trái tim khô cằn, lấy chất dinh dưỡng từ những kí ức.và đến một ngày thu nào đó, khi lồng ngực em đã thôi không phập phồng nữa, trong tim em tồn tại một cây đại thụ, nó mang dáng dấp của anh, của người em yêu, của cuộc tình úa tàn màu lá rụng này.
______________con xin lỗi tía má 😞
____________
----------tiếng cười vang vọng căn phòng nhỏ, duy khánh bất ngờ ngước lên, nó thấy trường sơn cười lớn, từng mạch máu trên trán anh nổi hẳn lên. trường sơn cứ cười như thế, đến khi mặt em bắt đầu đỏ bừng lên, tiếng cười càng lúc càng như nghẹn lại."a..anh"bùi công nam chạy tới cạnh giường, cậu dùng hai tay giữ chặt gương mặt trường sơn, gằn giọng mà nói lớn"neko, anh phải bình tĩnh, em biết rằng rất khó, nhưng anh phải bình tĩnh"1 phút...2 phút...5 phút...trường sơn dần bình tĩnh lại, tiếng cười dần bé rồi ngưng hẳn, nhịp thở đã đều lại, nam thấy khánh khóc mãi, sợ nó ảnh hưởng tâm lý trường sơn, cậu ôm lấy nó, dỗ dành rồi đưa nó ra ngoài, để lại trường sơn trong phòng một mình. cậu nghĩ có lẽ bây giờ là lúc trường sơn cần sự yên tĩnh.căn phòng trắng xóa, không một tiếng động, không gian im lặng đến nỗi trường sơn có thể nghe rõ tiếng nhỏ giọt của dây truyền nước biển, một nỗi cô đơn quạnh quẽ đến rợn người.trường sơn cứ thế mà nhìn chằm chằm lên trần phòng bệnh...hôm ấy với em - bầu trời vỡ tan tànhtrường sơn đau lắm, nhưng nỗi đau ấy không bộc phát ra ngoài, khác với em tưởng tượng, khoảnh khắc em vụt mất sơn thạch, ngỡ tưởng mình sẽ kêu khóc inh ỏi, sẽ gào lên như muốn xé toạc mảnh mây đen đang bao phủ bầu trời kia để kiếm tìm lại anh, kiếm tìm chút hơi ấm cuối cùng của cuộc đời mình. sơn không khóc, không có bất cứ một giọt nước nào rơi ra từ mắt em từ đầu đến cuối. tim em đã nhói lên vài lần, nhưng cũng chẳng đáng là bao, nỗi khốn khổ trong tâm can xích chân cảm xúc của em, mặc cho nó đang xáo động mãnh liệt.trường sơn không chấp nhận, sự thật về việc người yêu em đã chết, mọi thứ như dội vào đầu em một xô nước lạnh, tất cả dây thần kinh thu thập thông tin trong người đông cứng cả, cũng đúng thôi, tin sốc thế cơ mà, kêu phải chấp nhận trong giây lát như thế làm sao em chịu nổi?nước mắt em vẫn rơi, nhưng không ai thấy, vì những giọt long lanh kia không tràn ra ngoài, trường sơn chọn cho chúng chảy ngược vào trong, rơi rớt lên trái tim đang đập liên hồi của em, từng giọt hôi hổi, lách tách khiến em khó chịu, rồi lại nóng bừng lên, râm ran đau đớn.đau.
----------
_____________trường sơn được bác sĩ cho về nhà theo dõi, căn nhà mà em và anh từng chung sống, nhưng hiện tại chỉ còn lại một mình em. việt-cậu trợ lý lâu năm chọn ở lại để chăm sóc em. căn nhà vẫn như thế, tất cả vẫn vậy, dù chẳng gì xê dịch nhưng lại có một sự thay đổi lớn... nằm trên giường, ngó nghiêng xung quanh, trường sơn hít một hơi thật sâu, em cảm nhận được mùi nước hoa vốn có, mùi ga gối, mùi quần áo, chúng vất vưởng nơi cánh mũi, xộc vào tâm trí em mang theo hoài niệm, nỗi nhung nhớ quá khứ êm đẹp. nhưng lạ lùng, căn phòng chẳng còn mùi cơ thể thân thuộc, sự ấm áp cũng tan dần...va ánh nhìn vào tấm ảnh trên tủ đầu giường, tấm ảnh em và thạch chụp kỉ niệm 4 năm yêu nhau, môi chạm môi, em lúc ấy đã nhìn ra cả viễn cảnh vài chục năm sau, khi em và anh đã già, ta sẽ hạnh phúc đến thế nào, vậy mà giờ anh ở đâu? anh ở đâu trên trần gian này? anh đang nơi nào mà hình bóng anh cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí em thế? em sẽ phải đi đâu để tìm anh đây? anh ơi?tràn.trường sơn bắt đầu khóc, nước mắt em ứa ra, lăn dài từ khóe mắt xuống tai rồi xuống gối, âm thanh xung quanh không còn rõ ràng, tai em ù đi, tiếng nức nở vang lên liên hồi. mắt em vẫn dán chặt vào tấm ảnh, dù tất cả đã nhòe đi, em vẫn nhớ lắm, nhớ hình ảnh của sơn thạch, nhớ dáng dấp em yêu. vừa khóc, em vừa không ngừng nhắc tên anh, em hy vọng, em đặt một niềm tin không căn cứ rằng chỉ cần em gọi tên thạch, anh sẽ về, sẽ lại ôm em và dỗ dành như anh đã từng.nghe tiếng khóc, việt mở cửa phòng, nó thấy một mảng gối đã ướt đẫm, thấy cơ thể trường sơn run lên, việt thấy một trái tim hoang tàn, và nó thấy nguyên nhân của sự vỡ vụn ấy.nhẹ nhàng vào trong, nó đưa tay úp tấm ảnh xuống, rồi ngồi xuống nắm lấy tay trường sơn, mong rằng anh nó biết được nó đang cố gắng xoa dịu, nhưng không, trường sơn đã chẳng còn cảm nhận được gì, em cứ nức nở mãi thôi.
..tỉnh?giật mình bật dậy, căn phòng tối lập lòe ánh sáng màu vàng nhạt từ đèn ngủ trên đầu giường, tấm chăn mỏng phủ lên người, mồ hôi chảy đầm đìa, thấm ướt cả lưng áo em. trường sơn vừa mơ thấy gì đó, một thứ gì đáng sợ lắm, tăm tối lắm, khốn khổ lắm...trường sơn vô thức quay đầu sang bên cạnh, em thấy anh, thấy sơn thạch nằm cạnh mình.trường sơn hoảng, em hoảng một khi thấy sơn thạch, hoảng mười khi nhận ra mình đang ngồi thẳng lưng trên giường. trường sơn nghi ngờ thực tại, bàn tay run rẩy của em đưa tới, chạm vào góc mặt thanh tao của người đang chìm trong mơ mộng.anh tỉnh giấc, đôi mắt hé ra, đón lấy ánh sáng lấp lòa vàng ngả của căn phòng. sơn thạch cảm nhận được điều gì đau khổ, điều gì ẩm ướt trên da thịt mình. anh bật dậy ôm lấy trường sơn khi nhận ra giọt nước mắt em lăn dài trên má, rơi rớt lên vai anh."anh đây, anh đây..""hức..h..hức...""anh đây rồi, không sao đâu...""hức..a...anh.đ..đi đâu vậy?..hức..""anh không đi đâu, không đi"em nức nở, tựa vào vai anh mà lộ rõ sự yếu đuối, đôi tay buông thõng, khóe mắt ứa nước, em như òa lên đau đớn, khốn khổ với cái nhức nhối trong mình.rơi.
chợt tất cả lặng thinh...bàn tay thạch không còn xoa lưng em, vai anh không còn cử động theo nhịp thở, trường sơn thấy lưng mình lạnh dần...em và anh cùng ngã, ta ngã thêm một lần, ngã vào hố đen của đời, của kiếp duyên nghiệt ngã. chiếc giường êm ả trắng muốt rơi xuống, nước mắt em thì vẫn cứ tuôn, qua lớp sương mỏng, em thấy người yêu mình, anh lặng im, đôi mắt nhắm nghiền, làn da anh tái nhợt không chút sắc, trường sơn không còn cảm nhận được tim anh đập, không còn thấy hơi ấm của sơn thạch.tất cả chỉ còn một khoảng tăm tối, em rơi tự do, giống như lúc em và anh nơi vách đá, nhưng lạ, chỉ có mình em thôi, còn anh đâu rồi?thân thể em chạm đất, u tối đón lấy trường sơn, nhấn chìm em vào đó, em muốn vùng vẫy nhưng chẳng được, cả người bị xích chặt trong đó, nhìn hình ảnh người con trai em yêu dần tan biến..."anh! anh ơi!!!"lần nữa tỉnh giấc, vẫn trên giường, vẫn tấm lưng ướt đẫm, nhưng bên cạnh không phải sơn thạch, là việt, nó đang luống cuống cố gọi em dậy, nó thấy lo lắng khi trường sơn cứ rên rỉ mãi, nó nghe em gọi tên sơn thạch thật nhiều, sợ anh thấy gì đó không tốt.em vẫn còn chút hoài nghi thực tại, liệu đây có phải giấc mơ lần nữa? nhưng khoảnh khắc trường sơn thấy tấm di ảnh trên tường, sự nghi ngờ bị xóa tan, đây chính là thực tại, và em mất sơn thạch rồi.-------và như thế, ngày qua ngày, trường sơn cứ duy trì một trạng thái duy nhất-khóc. em luôn đau đớn, một thân thể tàn tạ, một tâm hồn xây xước, kiệt quệ. em nhớ thạch, em thương anh ấy, thương thứ tình cảm dang dở không kết cục này của mình.trường sơn tuyệt vọng, cả bầu trời của em bé nhỏ vậy thôi mà, sao em còn chẳng giữ được? như một đứa trẻ con bị cướp đi con gấu ghiền đồng hành cùng mình từ bé, em cứ mếu máo, nức nở, con ngươi đỏ rực lên màu máu, màu nỗi yêu, nỗi thương đứt đoạn trong lòng.trường sơn mắc kẹt ở giữa bể đời, em sống để làm gì? sống trong cái khốn khổ nhầy nhụa như thế thì sống làm gì? nhưng cũng chẳng kháng cự được, người khác có khi chọn tự kết liễu, nhưng em thì làm được không? một người bại liệt toàn thân thì có thể tự tử được không?anh đến với em vào ngày lập thu, khi đất trời dịu dàng nhất, khi ta quấn lấy nhau thật êm ái dưới bóng lá thu vàng sẫm.em đã ngỡ tình ta sẽ cứ đẹp như thế, sẽ luôn là một làn gió thoảng, se se mát lạnh nhắc em nhớ bên cạnh mình có anh, có một cuộc tình thật ấm áp.rồi em mất anh vào ngày thu tàn, đông đến quăng cho em nỗi cô đơn tủi nhục, mùa đông khiến mọi thứ xung quanh em úa tàn, trường sơn cũng thấy dường như mình yếu đuối hơn vào những ngày lạnh cóng, ảm đạm màu cô đơn đó, rồi ai sẽ ở lại trong cái đông tàn tạ ấy với em?trường sơn sống không bằng chết, em tồn tại với một thể xác nhũn nhẽo, một tinh thần méo mó cùng trái tim nát bấy vẫn cứ đập liên hồi. một khắc nó đập, là một khắc em nhớ anh, và nỗi nhớ ấy sẽ lớn dần lên trong em, cắm rễ vào trái tim khô cằn, lấy chất dinh dưỡng từ những kí ức.và đến một ngày thu nào đó, khi lồng ngực em đã thôi không phập phồng nữa, trong tim em tồn tại một cây đại thụ, nó mang dáng dấp của anh, của người em yêu, của cuộc tình úa tàn màu lá rụng này.
-end-
-----------______________con xin lỗi tía má 😞
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me