All X Trac Duc Than Dmql Dong Nhan
.
Phục kích xuyên suốt gần một tháng ở trấn Thanh Thuỷ, cuối cùng Tập yêu ti cũng bắt được con thuỷ quái đầu tiên.Thuỷ quái vô cùng hung tợn, trong lúc đám người Triệu Viễn Chu vây bắt nó, hắn lơ là bất cẩn bị nó cào xước một đường trước ngực, vết thương không quá sâu nhưng lại chứa độc tố ăn mòn rất kì dị, tới mức đại yêu quái như hắn dù vận yêu lực chữa trị thế nhưng tối đến vẫn bị cảm giác đau buốt nhức nhối truyền tới làm cho nhíu mày khó chịu."Viễn Chu ca ca, huynh mau uống hết bát dược này rồi đắp ít thuốc lên vết thương, nếu nó vẫn không có tác dụng đệ sẽ tìm phương thuốc khác."Bạch Cửu tuy là đứa ít tuổi nhất ở Tập yêu ti nhưng lại tinh thông y thuật, thế nhưng đối với vết thương do thuỷ quái gây ra cũng khiến cậu khá chật vật, qua nhiều ngày như vậy rồi nó vẫn còn hở toang hoác chưa khép miệng hay khô mài, cậu muốn giúp lãnh sự nên đêm nào cũng mày mò đến tận khuya, tới nay đã ba ngày không được ngủ đủ giấc.Đại yêu nhìn đôi mắt thâm quầng của Bạch Cửu, vỗ vai nhắc nhở cậu nên về nghỉ ngơi."Tiểu Cửu, đừng lo, ta thấy nó đang dần bình phục, đệ cứ về nghỉ ngơi đi, sức khoẻ vẫn quan trọng nhất, không cần quá sức.""Vâng."Bạch Cửu ngoan ngoãn gật đầu, đặt khay dược lên bàn rồi rời đi.Còn lại một mình, Triệu Viễn Chu nhìn chén dược đen ngòm một lúc mới chịu nâng bát uống sạch, sau đó định lên giường tĩnh toạ chữa thương nhưng bị cảm giác bết dính đau nhức trước ngực làm cho khó chịu, bèn mở vạt áo tự mình kiểm tra thương thế.Hắn chậm chạp gỡ bỏ lớp băng gạc đã thấm đầy máu dịch lẫn lộn từ miệng vết thương đổi sang băng gạc mới, nhưng đang làm nửa chừng cửa gỗ lại đột ngột vang lên tiếng gõ rất nhẹ."Viễn Chu ca ca...ngươi đã ngủ chưa?"Triệu Viễn Chu nghe thấy đó là giọng của tiểu nhân ngư, gương mặt lập tức hiện lên vẻ cao hứng khó nhịn, rất nhanh lên tiếng đáp lời."A Thần cứ vào đi, ta vẫn chưa ngủ."Trác Dực Thần thời gian qua ở cạnh Triệu Viễn Chu được hắn truyền yêu lực thúc đẩy quá trình tu luyện nên đuôi đã hoá thành đôi chân có thể di chuyển tự nhiên trên mặt đất, cả vây tai lam ngọc lẫn vây nằm giữa những ngón tay cũng tiêu biến, hoá thành bộ dáng của một thiếu niên người phàm.Tuy nhiên vừa mới đi lại được trên cạn không lâu, nên là tay chân y vẫn còn lóng ngóng, đôi lúc đi đứng loạng choạng hai chân vấp vào nhau tuỳ thời có thể té ngã bất cứ lúc nào, vậy nên Triệu Viễn Chu mới dặn dò y nên tập đi lại nhiều hơn để thành thạo dùng chân di chuyển như con người.Mỹ nhân ngư rất ngoan, chỉ cần Triệu Viễn Chu không ra ngoài truy bắt yêu vật thì y sẽ lẽo đẽo chạy tới phòng hắn hỏi han, lần này nghe đại yêu bắt được thuỷ quái vốn muốn tới chúc mừng ấy vậy mà lại nghe tin hắn bị thương, nhất thời không nghĩ ra bản thân có thể làm gì để giúp đỡ hắn đành mò mẫm xuống bếp học làm sủi cảo, cuối cùng mất cả một buổi tối mới nấu xong, cả người đầy mùi khói vụng về gõ cửa phòng hắn.
Cũng may là hắn chưa ngủ, chứ nếu không y đã tốn công vô ích rồi."Ta mang đồ ăn đêm đến cho ngươi."Triệu Viễn Chu nhìn bát sủi cảo nghi ngút khói trong khay, mỗi viên đều được Trác Dực Thần tận lực nắn nót vô cùng tròn trịa mập mạp, thầm nghĩ rằng tiểu nhân ngư hẳn là bỏ không ít tâm tư vào đó, như vậy tạm khép lại vạt áo vui vẻ đón lấy bát sủi cảo một mạch muốn ăn ngay."Từ từ đã, còn rất nóng. Viễn Chu ca ca vẫn đang bị thương...hay là để ta...thổi nguội giúp ngươi."Trác Dực Thần càng nói càng lí nhí, đợi Triệu Viễn Chu gật đầu mới dám múc một muỗng sủi cảo nóng hổi đưa lên miệng thổi thổi.Đại yêu nhìn dáng vẻ lóng nga lóng ngóng của mỹ nhân ngư không hiểu sao tim như có thứ gì đó cọ qua, ngứa không chịu nỗi. Môi mỏng thiếu niên hết chu chu thổi thổi trong khi gò má thì phồng lên như một cái bánh bột nếp mềm mềm, Triệu Viễn Chu thầm cảm thán ở trong lòng một ngàn lần về sự xinh đẹp này của Trác Dực Thần, hắn đắm chìm ngắm nhìn y tới nỗi muỗng sủi cảo đã kề ngay trước miệng mà hắn cũng không để ý, tiểu nhân ngư phải đành lên tiếng nhắc nhở hắn."Aaaa..."Trác Dực Thần làm động tác há miệng như dỗ hài tử ăn, điều đó làm cho Triệu Viễn Chu buồn cười mà hoàn hồn, bấy giờ mới chịu há miệng một ngụm cắn lấy sủi cảo."Ngon lắm. Cám ơn ngươi, A Thần.""Vậy...vậy ăn nhiều một chút."Triệu Viễn Chu thề rằng đó là bát sủi cảo ngon nhất từ trước đến nay hắn từng được ăn qua, đến cả đầu bếp thượng hạng như Anh Lỗi của Tập yêu ti cũng không thể sánh bằng.Bát sủi cảo cứ vậy rất nhanh thấy đáy, Triệu Viễn Chu ăn tới bụng no căng, còn mãn nguyện ợ một cái.Trác Dực Thần muốn cười nhưng lại sợ đại yêu ngượng ngùng nên không dám cười lớn, chỉ thấy đuôi mắt y cong thành một đường bán nguyệt vô cùng ưu mỹ, xinh đẹp khiến người khác ngẩn ngơ.Tiểu nhân ngư dọn dẹp bát sủi cảo rỗng không sang một bên, giờ mới nhìn kĩ vết thương thoáng ẩn hiện dưới lớp trung y đang khép hờ của Triệu Viễn Chu, kinh hãi mà che miệng."Viễn Chu ca ca...vết thương của ngươi...""À, không sao, doạ sợ ngươi rồi, ta đang định thay băng gạt mới đây. Độc tố trong người lũ thuỷ quái đúng là không đùa được."
Triệu Viễn Chu không ngần ngại kéo mở vạt áo lộ ra cơ ngực săn chắc điểm lên ba vết cào rách toạt da thịt, mặc dù ban nãy đã lau rửa qua một lần nhưng mới đó đã muốn rỉ ra chút máu tươi ươn ướt, hắn cầm lên khăn ấm toan muốn chấm vào lại bị Trác Dực Thần ngăn cản.
"Hay là để ta thử xem, có thể sẽ giúp được ngươi."
Triệu Viễn Chu thoáng sững sờ, hắn không biết rằng tiểu nhân ngư còn biết y thuật chữa trị, nhưng mà khi vào phòng không thấy Trác Dực Thần mang theo cao thuốc hay bất kì thứ gì, không lẽ định dùng yêu lực của bản thân giúp hắn trị thương.
"Thật ra ta đã thử dùng yêu lực làm khép miệng vết cào này nhưng chung quy vẫn là không có tác dụng, A Thần không cần...hả..."
Triệu Viễn Chu đang nói đột nhiên im bặt, hắn trân mình cúi mặt nhìn Trác Dực Thần chồm đến gần đem mặt như muốn chôn gọn trong lồng ngực mình, dường như là đang quan sát thật kĩ vết thương dữ tợn kia, sau đó lắp bắp nói một câu.
"Viễn Chu ca ca, ta...sẽ hơi thất lễ với ngươi một chút."
Thiếu niên thẹn thùng đỏ bừng mặt nhỏ, trong lúc nói chuyện vô tình làm hơi nóng phả ra tẩm lên miệng vết thương, sau đó rụt rè chống tay lên khuôn ngực hắn, giây sau Triệu Viễn Chu cả người lập tức căng thẳng tới mức hơi run lên, vết thương đau nhức bất chợt truyền tới cảm giác ướt át lành lạnh vô cùng dễ chịu.
"A Thần? Ngươi..."
Triệu Viễn Chu hơi hốt hoảng khi thấy tiểu nhân ngư đang vươn lưỡi liếm vết thương trước ngực mình, nơi đó sao có thể để y dùng lưỡi liếm, bẩn vô cùng, chưa kể còn có thể lưu lại kịch độc, hắn sợ Trác Dực Thần sẽ bị trúng độc nên nâng tay bắt lấy vai y muốn đẩy ra, lại vì cảm giác thoải mái mà chiếc lưỡi phấn nộn mềm mụp của y làm cho đình trệ.
"Nước bọt của tộc ta nghe bảo có thể giúp chữa lành vết thương, chỉ là trước giờ ta chỉ hay tự liếm thương thế chính mình, chưa...chưa từng làm như vậy với người khác nên cũng không chắc chắn lắm."
Trác Dực Thần ngưng một chút, ngước mắt nhìn đại yêu như muốn giải thích cho việc làm quá phận của mình, sau đó nhận thấy Triệu Viễn Chu không bài xích đẩy mình ra nữa mới lần nữa liếm đến.
Gần...gần quá...
Hắn trái ngược được tiểu nhân ngư quan tâm tới mức hạ mình làm điều này chỉ để giúp mình trị thương thì nội tâm vui sướng không tả nỗi, thành thực để cho y chăm sóc những vết cào rướm máu thuỷ quái để lại, thậm chí ở trong bụng còn âm thầm cảm ơn bọn chúng, nhờ vậy mà hắn mới được chiêm ngưỡng Trác Dực Thần ở cự li gần đến thế này.
Gần tới mức đại yêu nhìn rõ được từng sợi lông mi đen nhánh đang run run theo từng cái chớp mắt của thiếu niên, thấp hơn là cái lưỡi đỏ rực cứ phun ra nuốt vào không ngừng nhấm nháp liếm đi vài vệt máu trên miệng vết xước, điều này khiến hắn đột nhiên hốt hoảng, mặt già đỏ lên, đáng giận hơn là cứ vậy không ngăn được sinh ra ý nghĩ muốn khi dễ mỹ nhân ngư đang không chút phòng bị trong ngực mình.
"Khụ...chắc...chắc là ổn rồi, ngươi đừng liếm nữa, bẩn."
Triệu Viễn Chu ho khan, muốn che đậy đi dục niệm bất chính đang cuồn cuộn như thuỷ triều dâng lên, Trác Dực Thần thấy vết thương lúc này đã thấm đẫm dịch vị trong suốt của mình cũng chịu ngừng liếm, kéo ra khoảng cách với hắn.
"??!!!"
Ngay lúc đó lòng bàn tay lại vô tình lướt qua đùi đại yêu, cơ hồ chạm phải một thứ gì cưng cứng đang gồ lên, hơi nóng kinh người toả ra từ nó cách một lớp trung y lẫn quần lụa mà Trác Dực Thần vẫn cảm nhận được, tức thì khiến mỹ nhân ngư giật mình như bị bỏng gấp gáp thu tay.
Thiếu niên cứ nghệch mặt ra một lúc lâu nhìn chằm chằm nơi đó, sau mới chậm chạp phản ứng lại được kia là Triệu Viễn Chu bị hắn liếm tới cứng, chỉ hận không thể tự phế bỏ bàn tay ngu ngốc của mình, mặt đỏ bừng bừng nhảy xuống khỏi giường rồi xoay người chạy đi.
"Ta...ta buồn ngủ, Viễn Chu ca ca tự mình...tự mình băng bó vết thương đi a."
Ra tới cửa chân lại díu vào nhau suýt nữa thì ngã làm cho Triệu Viễn Chu vừa buồn cười vừa sốt ruột, hắn nhìn Trác Dực Thần xấu hổ bỏ chạy cửa cũng không khép mới đi lại đóng cửa, sau đó nhìn xuống vị huynh đệ đã trướng lên đòi hỏi được an ủi của mình bất giác thở dài.
"Thật tình, sống lâu như vậy rồi nhưng mình lại là lần đầu cương mất kiểm soát như vậy..."
Tiểu nhân ngư của hắn da mặt mỏng, khi nãy e là cũng bị doạ sợ một phen kinh hồn bạt vía, nhưng mà nhớ tới dáng vẻ lúng túng xấu hổ trên gương mặt ngây thơ cấm dục đó của y lại khiến cho đại yêu quái đã lâu không màn ái tình hay sắc dục như hắn đầu óc dâng lên tạp niệm trở nên hứng tình, đỉnh hạ thân đang gồ lên trào ra một chút bạch dịch thấm ướt vạt áo.
Triệu Viễn Chu quay lại ngồi trên giường, thất thần hồi tưởng lại ban nãy Trác Dực Thần vùi mặt trong ngực mình không ngừng vươn lưỡi liếm lộng, nướt bọt ươn ướt phủ trên các vết cào hãy còn chưa khô, hắn thở hắt ra một ngụm khí nóng, tay lôi kéo cự vật đã đứng sừng sững như một cái trụ trời bên trong quần ngủ ra bên ngoài, quyết định tự mình dùng tay tuốt lên xuống.
"Ưm...A Thần..."
Đại yêu không ngờ được một màn vừa thủ dâm vừa gọi tên tiểu nhân ngư này của hắn toàn bộ đều bị Trác Dực Thần nấp ngoài cửa thu vào trong tai, y cắn chặt ống tay áo của mình nín thở nghe trong phòng liên tục truyền ra từng trận thở dốc nặng nề, qua một lúc tiếng rên rỉ của Triệu Viễn Chu càng trở nên trầm đục gấp gáp vang lên không ngừng, cuối cùng tới cực hạn mà gằn lên một tiếng, kêu tên tiểu nhân ngư rồi thoả mãn bắn tinh.
Triệu Viễn Chu nhìn lòng bàn tay dính nhớp bạch trọc chính mình, dục vọng phát tiết xong cũng đã phần nào được hạ xuống, hắn lau dọn một chút rồi băng lại vết thương trước ngực, cảm nhận nơi đó đã không còn đau đớn quá nhiều như trước, mi tâm giãn ra vô cùng thư thái sau đó nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ sâu.
Thiếu niên nấp bên ngoài giống như thu được kết quả mà mình mong muốn, khoé môi khẽ cong lên, chớp mắt liền biến mất trong đêm tối.
.
Mời ce đoán tình tiết tiếp đi, tui thích nghe lắm =)))))))))))))
Tui thề là ban đầu định viết gọn gàng thôi, nhưng mà có mấy bà cứ vẽ plot cho tui, cái tui cũng lung lay ý chí vl🤣
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me