negavhiếu | nói chuyện một lát.
Đặng Thành An - em
Trần Minh Hiếu - anh---Sau khi kết thúc màn chia sẻ đẫm nước mắt, nước mũi của "Kim Phút Kim Giờ", ai ai cũng xúc động vô cùng. Không rưng rưng nước mắt thì cũng chảy nước mũi tè le, vị trí top 1 cho hành động này không ai khác ngoài em Đặng Thanh An rồi, kế tiếp, chắc chắn rồi, Trần Minh Hiếu. Cắt máy để giải lao 30 phút sẵn tiện chuẩn bị sân khấu cho đội tiếp theo, suốt dọc quãng đường đi vào chỗ tập trung cho đội, Thành An không thể nào kiềm nổi nước mắt, lã chã rơi mãi còn Minh Hiếu thì cứ sụt sịt lau nước mắt liên tục. Đến khi vào chỗ ngồi, bé Kiều - anh Xái dỗ mãi mà An không dứt được mà cúi mặt xuống thút thít như gái mới lớn bị từ chối tình cảm vậy, còn Minh Hiếu cũng không không khấm khá gì mấy, Khang cứ vuốt ve lưng mãi. Sau vài phút gì đấy, khi nước mắt đã tạm đình công, anh ngước mặt lên nói vài tiếng với Khang."Tao ổn mà ba", Minh Hiếu nói. Sau đấy thủ thỉ vào tai của cậu bạn:" Mày qua dỗ thằng An đi. Nó khóc dữ hơn tao nữa kìa" Người được nhắc trong cuộc trò chuyện trên - Thành An, bây giờ cũng đã ngừng khóc nhưng vẫn khịt mũi vài cái, cố gắng bình tĩnh lại để xíu còn lên hình cho đẹp trai... thêm đó em cũng có chuyện cần làm với cái người họ Trần kia. Em đứng phất dậy làm bé Kiều lẫn anh Xái có chút giựt mình, hùng hồn đi lại rồi đứng trước mặt anh Hiếu mà nói."Nói chuyện một lát đi Hiếu", An vội cầm lấy vạt áo của anh mà kéo đi. Làm Minh Hiếu ngáo ngơ không kịp làm gì, chỉ mới ú ớ vài tiếng đã bị lôi đi như đồ vật rồi. Người chứng kiến một loạt hành động kia cũng phải gọi là "gì vậy trời", nhìn theo cặp đôi đũa lệch kia rời đi. Chắc chắn, trong lòng những người vừa chứng kiến đều đang đặt rất nhiều dấm chấm hỏi, kể cả Minh Hiếu, người đang bị lôi đi cũng ngớ cả người. Suốt dọc đường bị người kia dẫn đi, anh có hỏi An chứ mà em chả chịu hó hé câu nào mới hay chứ.""Thằng này nó làm thinh với mình à??", anh ngẫmEm kéo Hiếu vào phòng make up, không quên khóa cả cửa. Tất nhiên, phòng vắng tanh, chỉ có An và Hiếu thôi. Đến lúc này, An cũng chả chịu nói tiếng nào làm anh Hiếu nào đấy cũng trở nên hơi quạu quạu rồi, nhăn mặt nói."Rồi mày kéo tao vô đây làm gì vậy An?"Mãi đến câu hỏi này, An câm như hến cuối cùng cũng chịu mở miệng nói đồng thời kéo anh vào chỗ ngồi còn em thì đứng trước mặt anh. "Anh ngồi đây đi""Được rồi, tao ngồi. Nhưng phải trả lời, sao tự nhiên lại kéo tao vào đây chứ?" Nãy giờ ai nhìn vào An, cũng tưởng rằng em đang bình thản lắm nhưng không. Em run thấy mẹ luôn đấy, em cũng tự hỏi sao mình kéo Hiếu vào đây vậy nhỉ...? À nhớ rồi, em có chuyện cực kì quan trọng cần nói với Minh Hiếu. "Hiếu" "Nói luôn", từ nãy đến giờ Hiếu có chút hoang mang thật nhưng giờ cũng tập trung ngồi nhìn cái người đối diện rồi."Em thích Hiếu"""An ơi, mày điên rồi, mày khùng rồi. Mày mới chơi thuốc à? Chơi bao nhiêu kí vậy hả?? Alo An ơi nghe rõ trả lời?! Mày vừa làm cái gì vậy An!?"", đây là nội tâm của nhỏ An. Ủa mà, sao thấy Minh Hiếu im re vậy? Không động tĩnh luôn..."Nghe khó tin nhưng mà em thích Hiếu. Em là 1 lòng thích Hiếu, không mồm đêu bốc phét. Em có thêm trăm cái mạng hay nốc 100 chai rượu cũng không giỡn kiểu này với anh đâu Hiếu, em hoàn toàn nghiêm túc. Nhìn mặt em nè Hiếu, anh đừng có im re vậy được không? Em sợ anh tắt thở đến nơi luôn á... nhưng mà em thiệt sự thích Hiếu mà, không phải kiểu anh em mến thương gì hết á. Em thích kiểu tình cảm cơ, thích Hiếu nhất luôn đấy Hiếu ơi", em An tuông ra 1 tràn, câu từ lóng nga lóng ngóng... thật sự rất giống gái mới lớn. Đã thế, mặt còn mếu máu như ai mới giựt đồ chơi vậy. Minh Hiếu nghe thì xúc động thật, gương mặt khi nãy đỏ vì nước mắt bây giờ lại phải đỏ như quả cà chua nhờ pha tỏ tình lắp bắp và đầy vụng về này của em An nhà ta. Khi em im lặng, anh liền tiếp lời..."An-" Thì khứa An lại chen vào mồm anh nói tiếp. "Em muốn nói ra hết vì em nghĩ... em sợ, không phải lúc này thì không thì không còn lúc khác để em nói nữa. Hiếu không chấp nhận tình cảm của em cũng được, em hiểu mà. Em đơn giản là bày tỏ chứ không có mưu cầu mối quan hệ gì. Chỉ là, sau chuyện này 2 anh em mình vẫn bình thường được không?" Nói An không sợ là nói dóc, nói An không biết trước kết quả cũng là nói dóc luôn. Kiểu gì, Trần Minh Hiếu cũng từ chối em thôi... vậy mà cũng chịu khó bày tỏ, chịu khó thích người ta mấy năm trời. Nhưng thứ em An sợ nhất, chắc chắn vẫn là sợ Hiếu và em không còn như trước kia. Sợ Hiếu sẻ lảng mặt em... "Làm người yêu nhau rồi mà vẫn là anh em bình thường được hả mày? Nói gì mà tao chả hiểu gì thế?" "...?""Hả? Dạ?? Ủa???" An hé, ẻm ngáo ra luôn. Mở tròn mắt, mồm cũng ú ớ không rõ... còn tưởng tai mình nghe nhầm hay não mình nó see tình quá nên hóa mù mà nhầm ý người kia nói. "Hiếu nói gì vậy? Nói lại cho em nghe với!", An như mất đà, loạng choạng mà vịnh chặt vào vai của Hiếu bấu vào. "Lời của đội trường Trần quý lắm mày ạ, khó nói lại lần hai", Minh Hiếu biết Thành An nghe rồi nhưng mà hình như là hơi rối. Nắm bắt thời cơ, phải trêu thôi. "Gì vậy?! Nói lại cho em nghe đi mà!!", An lặp lại một lần nữa, mắt bắt đầu đỏ... Minh Hiếu thấy vậy cũng khiếp vía."Mày định khóc đấy à An?!", anh hoảng, tay lớ ngớ muốn lao đi nước mắt của người đối diện mình. An chịu không nỗi với Hiếu nữa rồi... chỉ biết trêu em thôi, sụp xuống, mặt bị chôn vào đùi của Hiếu luôn rồi. Thút thít, cố gắng nói vài từ không rõ "nhận dạng""Huhu em nhích nhiếu nhắm", nhìn em nhỏ đang dụi mặt vào quần mình vừa khóc vừa nói thế, anh không ngừng vỗ về đủ kiểu nhưng vẫn là không nhịn được cười."Là em thích Hiếu lắm... đã khóc còn áp mặt vào đùi tao thế này... mà bày đặt nói à?", Hiếu vuốt vuốt lưng em, vỗ về không thôi."Được rồi, mày đừng khóc nữa. Sắp hết giờ giải lao rồi... tao cũng thích mày, được chưa?", Hiếu cũng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn hửng lên tóc của An. Em cảm nhận được nụ hôn đó một cách rõ ràng, mắt long lanh nhìn Hiếu (của em). Ngước mặt lên, là khuôn mặt điển trai CỦA NGƯỜI YÊU EM, TRẦN MINH HIẾU."Em xin lỗi Hiếu" "Vụ gì?" Xin lỗi nhe, người đẹp như vậy, bây giờ không hôn thì cũng uổng lắm. Chụt Chụt Và chụt.--- Tại phòng chờ của đội, 3 con người kia vẫn đang trông cái cặp đôi đũa lệch đầy nước mắt và nước mũi kia. Sau khi chờ 1 thời gian thì Hiếu và An cũng quay trở lại... nhưng hình như mỏ của cả 2 người có hơi sưng thì phải. ""Khoan đã, mặt của Hiếu thì đỏ bừng còn thằng An thì nhìn có vẻ vui lắm thì phải..."", Bảo Khang suy nghĩ một hồi cũng thấy nghi nghi rồi."Hiểu gòi, hiểu gòi", bé Kiều không nghĩ trong đầu mà nói thẳng ra song nhìn An - Hiếu láo liên như dò xét.Anh Xái... ảnh đơ cái người ảnh ra luôn.---
Bảo Khang
Cấm mày làm bạn tao buồn nhe thằng kia!
Thành An
Ủa biết hả... có lẹ quá không vậy?
Bảo Khang
Mày xà nẹo thằng Hiếu cỡ đó, mù cũng thấy được nữa?
Thành An
hihi
Trộm vía anh Hiếu ngủ ngoan không gáy mày ạ
Tao muốn ngoạm đầu ảnh quá
Dễ thương ghê
???
CẤM MÀY ĐỤNG VÀO THẰNG HIẾU NHE NHỎ KIA!
---
Chia sẻ 1 tí cái idea này từ lúc con vieon nó đăng cảnh 2 bạn Hiếu và An khóc là t đã nghĩ ra rùi hjhj, viết chưa chỉnh chu lắm. Viết để sau này có cái để đọc thôi kaka=)))))) 1 phần vì lỡ nói hôm nay có negavhiếu nên viết vội cho giữ đúng lời đã nói ạk
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me