Vol .2
_Day 2_ ' Rầm!! 'Trên sân thượng của trường sơ trung tại ngôi trường liên cấp nổi tiếng khắp Ma Giới . Thật vui lòng biết bao khi thấy đám học sinh vui vẻ chơi đùa với nhau sau khoảng thời gian học dài đẳng đẳng. Hokawa và bạn của cậu ta đang tham gia một cuộc thi rất thú vị. Luật chơi và đồ chuẩn bị rất đơn giảnĐồ chuẩn bị:- Một Isagi Yoichi nguyên vẹn - mới tan học- Tờ giấy in bảng hồng tâm- Một đôi giày đính đầy đinhCách chơi :Dán tờ giấy in bảng hồng tâm lên IsagiMỗi người có một đôi giày dính đinh, đạp vào hồng tâm để ghi điểm. Người nào trúng hồng tâm trước sẽ được bao ăn. Luật chơi đơn giản, cả người chơi lẫn ban giám khảo đều vui- Yosh! Trúng hồng tâm rồi! - Một gã cơ bắp hí hửng, nhảy cẫng lên ăn mừng với thằng bạn thân của mình- Giỏi giỏi! - Hokawa hào hứng vỗ tay tán thưởng tên cơ bắp kia. Tên quần chúng vui vẻ dí mạnh mũi giày vào hồng tâm rồi rút ra một cách thô bạo. Vệt máu nhỏ dính trên đầu đinhCậu được Hokawa chuẩn bị một vị trí đất địa. Hai tay bầm tím bị cột chặt vào lan can sân thượng. Món ăn xế chiều của cậu là món " giẻ lau bảng ", nó ngon tới mức Hokawa muốn nhét tuột xuống dạ dày cậu mà chẳng yêu cầu cậu nhai hay nuốt. Những vết xước do bạn Hokawa vô tình đạp nhầm làm xước chiếc áo đồng phục sơ mi, nham nhở như một chiếc giẻ lau nhà- Tao chán rồi, đi thôi - Hokawa tặc lưỡi, đút tay vài túi quần rồi vỗ lên trên vai đám bạn của nó, lắc lư người đi xuống sân thượng. Đám bạn của nó chẳng khác gì thú theo đuôi chủ, ngúng nguẩy làm theo bất kì điều gì mà Hokawa nói, bỏ mặc vì giám khảo duy nhất ở lại, lạnh lùng hơn khi thậm chí còn chẳng hóa giải phép thuậtCậu nhổ bữa ăn xế chiều kia ra, dùng hết sức phá vỡ phép thuật của tên kia. Ngồi tựa vào lan can sân thượng, mồ hôi nhễ nhại, cậu dứt khoát xé đi tờ giấy đính trên áo. Sự đau đớn, tê tái truyền tới khiến cậu chẳng biết phải làm gì hơn ngoài việc cắn răng chịu đựng_ " Phải cố......chẳng thể để bọn kia phán tán ảnh của Yuki được " _ ..................................____Day 14 ___Từ hôm ấy chẳng ai thèm nói chuyện với cậu nữa, mà vốn dĩ từ đầu cũng có ai chịu nói cùng đâu. Shidou sao? Gã ta cũng có khá khẩm hơn Hokawa là bao đâu mà nói chuyện cùng? Tiền bối Bachira à? Cậu nhìn thấy bóng dáng của gã là chạy thục mạng, né như né tà thì nói chuyện kiểu gì? Còn đứa em gái? Nói chuyện với nó để nó bị như cậu à? Không, cậu thương nó lắmTệ thật, cậu đỡ lỡ tự cô lập mình với trường rồi, lại lần nữa cô độc rồi|| Tiết nấu ăn _ 10 giờ 45 phút sáng ||- Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ - Hokawa ngân nga bài hát chúc mừng sinh nhật, cả lớp cũng hòa theo mà hát, tay cũng chẳng quên vỗ theo nhịp Một chiếc " bánh sinh nhật " nguyên liệu mới mẻ, được làm một cách tỉ mỉ mà chẳng quên công thức. 1 Isagi sạch sẽ, sáng không bị đổ nước cống vào người, 5 quả trứng, 500ml sữa tươi, 5 gram đường và rất nhiều bột mì- À quên còn phải thắp nến sinh nhật nữa chứ nhỉ? - Cậu ta cầm theo cây nến pháo sinh nhật, đặt trước mặt cậu, ngọn lửa hồng xuất hiện trên đôi bàn tay thon thả của Hokawa- Chúc mừng sinh nhật các bạn tháng 12 nhé! - Hokawa vui vẻ cười một nụ cười tỏa nắng. Tiếng vỗ tay vang lên một lần nữa rồi đến tiếng pháo. Chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào hòa cùng mùi thịt cháy .....................................____ Day 23 _____Hôm nay là một ngày hơi tồi tệ, trước khi đi đến lớp thì một dòng nước bẩn từ đâu đổ thẳng lên người cậu, tệ chẳng phải do người cậu bẩn, cậu thấy tệ vì đã lỡ để mọi người nhìn thấy vết bỏng loang lở ở phía mắt trái, phần da xung quanh nhăn nhúm lại, chưa kịp lành nên phần thịt vẫn bị lộ rõ bên ngoàiChỉ biết cúi đầu nhìn đất, chẳng dám ngước mặt lên nhìn vào những khuôn mặt đầy sự vô cảm và lạnh lùng ấy
_ " Thật quái dị " _ Cầm chiếc băng bịt một bên trong tay, cậu nhẹ nhàng đeo lên, che đi bên mắt mù loà chẳng thể nhìn thấy ánh sáng ____Day 34_____Hôm nay là một ngày lạnh giá, cái lạnh tê tái khiến ai cũng mặc hai ba lớp áo dày cộm. Cậu thì không. Tháng Giêng dù vẫn có ngày lạnh nhưng người ta vẫn chăm chỉ phơi muối, áp dụng bài học, hôm nay cậu mặc độc chiếc áo sơ mi, trói cùng gốc cây sau lớp học nguyên một ngày._" Không sao....ít nhất hôm nay mình vẫn hiểu được kiến thức " __" Không tốn tiền học phí đâu.....không phải tiếc, cũng không phải buồn " _ Cậu tự an ủi bản thân, kìm nén cơn ấm ức xuống để không bật khóc. Có kẻ điên nào tự nhận mình điên đâu? Có yếu đuối, có hèn nhát thì cũng phải tỏ ra mình ổn, mình mạnh mẽ để không khiến người mình yêu thương lo lắng________Day 46 ________Hokawa quả là một người bạn tốt, cậu ta hôm nay đã giúp cậu giặt sạch cặp. Thậm chí cậu ta còn tạo điều kiện giúp cậu có cái cớ mua sách vở mới cơ_" Chết tiệt! Sách vở của mình ướt hết rồi! Cả ví tiền nữa! " _ Cậu sắn ống quần áo lên, lọ mọ tìm sách vở dưới tháp nước nhỏ của trường. Nếu mất sách vở, tiền mua lại rất tốn kém. Nếu mất ví, tháng này cậu và đứa em gái sẽ nhịn đói, thậm chí sẽ bị nhà trường cho nghỉ ở nhà nếu đóng học phí trễ ngày_ " Giấy tờ đăng kí học bổng của mình đầu rồi chứ!? Cả sấp giấy của cửa hàng tiện lợi nữa " _ Cậu vẫn cố gắng vớt từng thứ lên, dù trời đã gần chuyển tối, bảo vệ sắp thả chó vào trường để kiểm tra an ninh , cậu vẫn tìmTìm làm gì nữa? Ví tiền thì bị Hokawa lấy mất, Sách vở vớt lên cũng hỏng cả, giấy tờ đăng kí học bổng thấm nước cũng làm nó nham nhở rồi rách, sấp giấy của cửa hàng tiện lợi cũng chịu chung số phận. Không có sách vở, không có tiền, không kịp thời gian làm giấy tờ đăng kí học bổng, bị quản lí cửa hàng tiện lời mắng. Hokawa quả là người bị tốt _ " Đồ điên! " _______Day 51________Bôi keo dính lên ghế______Day 57________Đổ keo và thức ăn lên đầu ______Day 64______Phá nát tủ giày ______Day 69 ______Bỏ thuốc lá vào rượu và bắt uống sạch................................................................______Day 97______Vu khống lấy cắp đồ thể dục của bạn nữ______Day 108 ______Đặt xác con mèo vào ngăn bàn______Day 114 ______Bỏ đinh vào giày ______Day 118______Nhổ một chiếc răng nanh, không tiêm thuốc tê
_ " Thật quái dị " _ Cầm chiếc băng bịt một bên trong tay, cậu nhẹ nhàng đeo lên, che đi bên mắt mù loà chẳng thể nhìn thấy ánh sáng ____Day 34_____Hôm nay là một ngày lạnh giá, cái lạnh tê tái khiến ai cũng mặc hai ba lớp áo dày cộm. Cậu thì không. Tháng Giêng dù vẫn có ngày lạnh nhưng người ta vẫn chăm chỉ phơi muối, áp dụng bài học, hôm nay cậu mặc độc chiếc áo sơ mi, trói cùng gốc cây sau lớp học nguyên một ngày._" Không sao....ít nhất hôm nay mình vẫn hiểu được kiến thức " __" Không tốn tiền học phí đâu.....không phải tiếc, cũng không phải buồn " _ Cậu tự an ủi bản thân, kìm nén cơn ấm ức xuống để không bật khóc. Có kẻ điên nào tự nhận mình điên đâu? Có yếu đuối, có hèn nhát thì cũng phải tỏ ra mình ổn, mình mạnh mẽ để không khiến người mình yêu thương lo lắng________Day 46 ________Hokawa quả là một người bạn tốt, cậu ta hôm nay đã giúp cậu giặt sạch cặp. Thậm chí cậu ta còn tạo điều kiện giúp cậu có cái cớ mua sách vở mới cơ_" Chết tiệt! Sách vở của mình ướt hết rồi! Cả ví tiền nữa! " _ Cậu sắn ống quần áo lên, lọ mọ tìm sách vở dưới tháp nước nhỏ của trường. Nếu mất sách vở, tiền mua lại rất tốn kém. Nếu mất ví, tháng này cậu và đứa em gái sẽ nhịn đói, thậm chí sẽ bị nhà trường cho nghỉ ở nhà nếu đóng học phí trễ ngày_ " Giấy tờ đăng kí học bổng của mình đầu rồi chứ!? Cả sấp giấy của cửa hàng tiện lợi nữa " _ Cậu vẫn cố gắng vớt từng thứ lên, dù trời đã gần chuyển tối, bảo vệ sắp thả chó vào trường để kiểm tra an ninh , cậu vẫn tìmTìm làm gì nữa? Ví tiền thì bị Hokawa lấy mất, Sách vở vớt lên cũng hỏng cả, giấy tờ đăng kí học bổng thấm nước cũng làm nó nham nhở rồi rách, sấp giấy của cửa hàng tiện lợi cũng chịu chung số phận. Không có sách vở, không có tiền, không kịp thời gian làm giấy tờ đăng kí học bổng, bị quản lí cửa hàng tiện lời mắng. Hokawa quả là người bị tốt _ " Đồ điên! " _______Day 51________Bôi keo dính lên ghế______Day 57________Đổ keo và thức ăn lên đầu ______Day 64______Phá nát tủ giày ______Day 69 ______Bỏ thuốc lá vào rượu và bắt uống sạch................................................................______Day 97______Vu khống lấy cắp đồ thể dục của bạn nữ______Day 108 ______Đặt xác con mèo vào ngăn bàn______Day 114 ______Bỏ đinh vào giày ______Day 118______Nhổ một chiếc răng nanh, không tiêm thuốc tê
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me