LoveTruyen.Me

Alljin Noi Doi Lam Tim Tan Nat

Thứ Jin đáng có được, là một cuộc sống ấm yên mà anh ấy luôn hướng đến, không phải hiện tại.

Đại diện cho sáu người, NamJoon đi lên nói chuyện với anh, nhưng đã được một lúc rồi mà cánh cửa vẫn đóng chặt. Vài ngón tay cậu cong lên để gõ cửa, gõ nhẹ , gõ liên tục.

"Hyung... Mở cửa cho em đi."

Nữa người bên trái cậu áp sát cánh cửa, nét mặt bình thản .

" Nếu anh không mở, thì em sẽ tự vào đó."

" Anh thật sự không mở đúng không?"

Đáp lại cậu vẫn là sự im lặng đến khó chịu. Buông thõng tay xuống, cậu đăm đăm nhìn vào cánh cửa, cứ như xuyên qua nó nhìn thấy được anh vậy.

" Em biết mật khẩu cửa của anh, nhưng em sẽ không vào nếu anh không cho phép."

Ngậm ngừng một lác, cậu rốt cuộc đi vào chuyện chính.

" Hyung.... Đáng lí ra em phải gọi anh như này."

" Là bọn em sai, bọn em không nên nói chuyện với anh như vậy. Nhưng nó hoàn toàn không có ý xúc phạm gì anh đâu. Bọn em sẽ không như vậy nữa, anh thứ lỗi việc này cho bọn em nhé?

Anh luôn yêu thương chúng em mà .?"

" Anh đừng giận nữa, hãy vui vẻ cùng mọi người như cách anh đã từng. Mọi người đều đã biết lỗi rồi. "

Ngồi trong phòng , Jin bình tĩnh lắng nghe những gì mà cậu nói, lòng vui vẻ. Anh đang trải nghiệm cảm giác được cưng chiều. Mặc dù lũ nhóc sai thật, nhưng lần này anh thật sự đã cố làm giận một chút. Trước đây, anh sẽ không quá để tâm như giờ.

Bước xuống giường, môi nở một nụ cười, nhẹ nhàng tiến về phía cửa, đã đến lúc có thể tha thứ rồi !!.

" Hyung ah...."

NamJoon lại nói gì đây?

" Bọn em chỉ muốn anh được vui vẻ."

Anh cũng muốn mấy đứa được vui vẻ !!

" Thế nên bọn em sẽ dừng lại."

Bàn tay nắm khoá của anh cứng đờ.

" Anh hiểu rõ tình cảm của bọn em không phải vậy sao ?"

"Em biết nó khiến anh không thoải mái, anh lại không nở tổn thương một ai, nên đến bây giờ vẫn chỉ biết trốn tránh . Nhưng bọn em lại dựa vào tình thương đó, muốn giữ anh ở bên mình. Còn bướng bỉnh cho rằng một ngày nào đó anh cũng sẽ rung động."

" Em xin lỗi. "

"Em đã nghĩ nhiều rồi. "

"Vì chúng ta không giống nhau ."

Ngăn tiếng nức nở phát ra cổ họng, NamJoon cúi gầm mặt, nước mắt ướt nhoè mi. Hít sâu một hơi, cậu nấc lên
:
" Anh đã đi đến giới hạn rồi ,có đúng không? "

" Không thể thấu hiểu được nữa, không bao dung được nữa, không chịu được những cử chỉ ngày càng thân mật được nữa."

"Anh chỉ cần nói ra thôi."

"Dù sau này có ra sao, bọn em tuyệt đối không khiến anh phải phiền lòng nữa..

Anh có thể xem đây là một giấc mơ mà?"

"Chúng ta không thể nào trở về như trước, nhưng ít ra anh sẽ được hạnh phúc. Bọn em trân trọng anh, trân trọng những hạnh phúc mà anh muốn có."

" Ngày mai gặp nhau, hi vọng sẽ thấy anh mỉm cười."

" !Về cái bánh kia, ngon lắm ạ !"

Ngoảnh mặt xoay người đi, NamJoon cảm thấy cả thế giới như đổ vỡ, cậu chẳng còn cảm thấy nhịp đập của trái tim mình nữa. Tuy biết sẽ đau , nhưng thực sự nói ra, nổi đau như nhân lên ngàn vạn lần. Đau đến không thở được.

Mối tình này, chưa bao giờ bắt đầu , ngay bây giờ lại kết thúc .

Không phải. Rõ ràng nó bắt đầu trong tim cậu, từ rất lâu rất lâu rồi.

Cậu đã yêu anh ấy. Yêu từ khi còn chưa nhận thức được chính mình.

Sau lần này cậu muốn nhẹ nhàng đối diện với anh lắm, nhưng điều đó hoàn toàn không thể.

" Em... Bây giờ phải làm sao đây." Môi cậu mấp máy.

Cánh cửa bật mở, bóng người vút nhanh đến chỗ NamJoon, đặt một tay lên vai cậu, ngay khi cậu vừa xoay đầu lại, anh dùng lực đấm một cái vào mặt người kia. Cậu sững sờ.

Xách cổ áo NamJoon lên, đôi mắt dằn tia máu, anh nghiến răng :

" Ngu xuẩn. Cậu cho rằng mình là ai? Cậu hiểu anh hơn chính mình sao?"

Anh xiết chặt nắm tay, kéo cậu kế sát bên mình, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một gang tay. Nhìn rõ ràng khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, cơn giận bỗng dưng biến mất, lòng anh đau xót khôn cùng.

Cứ mãi dây dưa, anh quên mất rằng, lũ nhỏ cũng biết mệt mỏi.

Anh vừa chỉ bắt đầu, còn bọn nó đã từ lúc nào chứ ?

Từ những ngày xưa cũ, từ những giọng mặt trẻ thơ non nớt..

Lại còn đánh nó? Anh có tư cách sao?

NamJoon vốn đã nhắm mắt chờ đợi cú đấm tiếp theo. Cậu không hiểu vì sao anh lại nổi giận, nhưng cậu chẳng muốn phản kháng.

Nếu thể, xem như đây là kết thúc, thì sao cũng được.

Chỉ vài giây sau đó, cổ áo bỗng được buông lỏng, tiếng bước chân dội trên nền nhà.

Hé mắt nhìn, chạm đến bóng lưng cô tịch đối diện, anh đang chậm chạp bước đi .

" Được rồi, vậy thì kết thúc đi."
Giọng anh bình thản.

Vội vàng chắn ngang trước mặt anh, cậu biết ngay có gì không ổn mà.

"Hyung...." Cả giọng nói hay cõi lòng NamJoon đều đang run rẩy, cậu đưa bàn tay lên mặt anh, vụng về lau đi những giọt lệ nóng hổi.

Sao anh lại khóc?

" Anh thích mấy đứa, anh lỡ thích mấy đứa rồi...."

Cả bọn ngơ ngác đứng một góc.

Anh ấy vừa nói gì cơ.?

(Chỗ này là ý kiến cá nhân nhé : mình nghĩ nếu thật sự rơi vào tình huống này thì anh sẽ không hành động như vậy I , hẳn là không để cho namjoon nói hết mà mở cửa phòng nghiêm mặt bảo cậu vào trong hai người sẽ có một cuộc trò chuyện và anh sẽ nói về tình cảm của mình một cách rất là tinh tế . Túm quần lại mình cảm thấy mình không đủ khả năng để viết về sự tinh tế của anh ấy nên mình viết một cách rất là thô lỗ nhưng lại khá là có lý hihi "

Giang rộng tay ôm lấy anh vào lòng, cậu xoa nhẹ tấm lưng kia vỗ về :

" Ngoan. Đừng khóc nữa. Em sai rồi. Em không dừng lại nữa có được không? Đừng khóc nữa mà. "

Người trong lòng vẫn còn thút thít, cậu cảm thấy vai mình đau nhói.

Ảnh lại cắn người nữa rồi. Lần này là cắn thật chứ không có giỡn.

" Nói ra những lời lúc nãy, chút đau đớn này có đáng gì đâu. Anh muốn cho em thấy đây không phải là mơ phải không?. "

" A ui đau !!"

Né tránh ngón tay của Taehyung, NamJoon nhíu mày :

" Em nhẹ nhàng một chút đi."

Nhìn đến khuôn mặt sưng phù một bên của NamJoon, Taehyung không nhịn được bật cười :

" May là ảnh chỉ đấm có một bên, thử nghĩ cả hai bên mặt đều sưng phù thế này xem. Haha".

" Đừng chọc nó nữa, không phải nó chịu thì là em đấy. " YoonGi mang đến thêm vài quả trứng luộc, đưa cho HoSeok ngồi kế bên bóc vỏ.

Ba người ngước nhìn nhau, bật cười ha hả.

NamJoon : "...."

" Em không ngờ phương án này lại có hiệu quả như vậy?

" Không có phương án gì cả. Anh ấy cũng có tình cảm với chúng ta !! "

" Ố là la. :V"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me