LoveTruyen.Me

Allkage Be Beta Xinh Dep

"Kageyama, ở lại mấy phút nhé."

Cậu Beta cứng người khi nghe thấy tiếng Daichi. Đôi mắt xanh biển quay lại nhìn anh. Suga và Daichi đang đứng ngay cạnh bức tường ngoài cửa phòng thay đồ dành cho Beta, nụ cười dịu dàng hiện trên mặt họ. Đáng lẽ cậu phải thấy an tâm hơn, nhưng cảm giác mình sắp bị cằn nhằn vì gây chuyện vẫn tồn tại trong lòng cậu.

Buổi tập hôm nay... khá thú vị.

Tobio không biết tại sao, nhưng cả đội có vẻ không trong trạng thái ổn định lắm. Có quá nhiều lỗi trong lúc tập và sự mất tập trung thể hiện rõ ràng qua hành động của họ. Mọi người đều trông không tỉnh táo và chậm chạp hơn bình thường. Ai cũng bị Huấn luyện viên quạt cho ít nhất một trận. Và giờ Tobio mới nghĩ lại, hình như có mỗi cậu thấy buổi hôm nay diễn ra êm đẹp.

Một loại bệnh gì đó chăng? Tobio hi vọng là không phải. Cậu ghét bị ốm, và nhỡ buổi tập chỉ gây trở ngại đến tiến độ của bọn họ thôi.

Tobio bước đến chỗ đàn anh của cậu. Cả Daichi và Suga đều trở nên hồi hộp khi cậu tiến lại gần. Tobio nhíu mày, cảm thấy lúng túng. Cậu có mùi tệ lắm sao? Cậu vừa mới tắm xong, mái tóc ẩm còn hơi ệp xuống trên đầu cậu.

"Có chuyện gì ạ?" Tobio hỏi. Tim cậu đập bình bịch.

Suga bước lên trước, nhẹ nhàng vươn tới nắm lấy cánh tay Tobio. Cái chạm rất dịu dàng, ở gần thế này khiến cậu có thể ngửi thấy tin tức tố Omega thoang thoảng. Mùi ngòn ngọt của hoa tử đinh hương quện với vanilla ấm áp phảng phất nơi đầu mũi. Tobio nghĩ hình như cậu gặp mùi thơm này ở đâu đó, cảm giác này giống như khi cậu vừa đi qua một hiệu bánh mới mở. Thơm lựng, nhưng không khiến cậu thấy bứt rứt như một số Alpha.

"Em không mang Miếng Dán nữa," Suga nói.

Tobio gật đầu, vai nhún nhẹ. "Em dùng hết rồi. Để em mua thêm nhé?"

"Không."

Hai người Alpha và Omega đồng thời trả lời nhanh đến mức làm Tobio giật nảy.

"Oh," Tobio mấp máy. Cổ cậu bắt đầu đỏ lên, nhưng Tobio không biết tại sao.

Daichi tiến lại phía bên cạnh Tobio. Người anh Alpha ngả người về phía trước, chầm chậm nâng tay chạm vào làn da nóng rực của Tobio. Ngón tay anh xoa nhẹ lên chỗ tuyến mùi hương nơi cổ cậu, tưởng như hờ hững nhưng đầy cẩn trọng. Sự tiếp xúc này khiến toàn thân Tobio ngay lập tức run lên. Cậu kiềm tiếng hừ hừ gần như thoát khỏi miệng, hơi ấm như cơn sóng bất ngờ tràn xuống khắp xương sống cậu Beta nhỏ.

Đôi mắt xanh biển bối rối mở to nhìn Daichi. Cơ thể cậu như được mách bảo, Tobio nghiêng đầu để lộ rõ phần cổ cho Alpha thủ lĩnh Nhóm có thể tiếp cận dễ hơn nếu như anh có nhu cầu. Phản ứng của Tobio diễn ra tự nhiên, gần như ngay lập tức đến chính cậu cũng không nhận ra.

Tuy nhiên, điều đó lại làm Daichi hài lòng. Đàn anh Alpha mỉm cười trìu mến với cậu khiến cảm giác hồi hộp trong người cậu tệ thêm một bậc. Hoặc đỡ hơn. Tobio không chắc lắm.

Những ngón tay Suga mân mê dọc theo cánh tay cậu Beta. Mùi vanilla trở nên đậm hơn, cậu tự hỏi, tại sao lại thế. Có lẽ đó là đặc trưng của Omega mà Tobio không biết hay gì chăng.

"Bọn anh thích mùi của em." Suga vừa cười khúc khích vừa vỗ về Tobio. Ngón tay thanh mảnh của anh vuốt tới vai cậu, bóp nhẹ.

"'Bọn anh'?" Tobio hỏi.

"Uh-huh. Cả đội luôn ấy chứ. Đúng không, Daichi?"

Tiếng hừ trầm thấp phát ra từ cổ họng đội trưởng Karasuno đã trả lời thay anh. Tay Daichi vẫn đặt trên người Tobio, và người cậu đang nóng lên một cách khó hiểu.

"Anh sẽ phải nói chuyện nghiêm túc với họ nếu họ không chịu sốc lại tinh thần vào ngày mai."

Tobio nhăn nhó, hơi quay sang để đối diện Daichi. "Bọn họ bị sao vậy ạ? Họ bị ốm sao?"

Suga cười thầm và ngả người vào Tobio. Cằm của Omega tóc đen xám tựa gần vào đầu vai và cổ cậu. Tay anh vòng qua eo cậu, và Tobio nghĩ mình đơ ra mất mấy giây.

"Họ chỉ đang ngáo ngơ tí thôi. Nhưng Daichi sẽ chấn chỉnh lại ngay khi cần thiết, em đừng lo." Suga rúc mặt vào vai Tobio và hít một hơi sâu. Chàng trai Beta thề là cậu cảm thấy người Suga như tan chảy bên cạnh cậu, tay thì siết chặt hơn cái ôm nhưng toàn thân anh thì như mềm nhũn ra luôn rồi.

"Anh biết lí do mà." Daichi lẩm bẩm. Anh vẫn đang mơn trớn quanh cổ Tobio. Sức nặng từ bàn tay anh tạo cảm giác vững vàng, cũng không tệ chút nào. Cậu Beta chìm sâu hơn vào sự ấm áp này, cậu cố gắng khiến mắt mình không híp lại.

Tobio chưa bao giờ làm hành động gần gũi với Nhóm của cậu ở Kitagawa. Một nửa số họ chưa phát triển và việc đánh hơi, gắn kết các thành viên trong nhóm hay tiếp xúc gần là không cần thiết. Còn bây giờ, sự thích thú trong cậu đang tăng lên không ngừng.

Nó rất dễ chịu. Làm Tobio thấy bay bổng, nhưng không đến mức chuếnh choáng như Alpha hay Omega. Hinata từng kể rằng, việc này khiến cậu thấy như được đắm mình trong hương thơm của sự vỗ về, hơi ấm và sự thoải mái vô bờ.

"Bọn anh chưa quen với mùi của em." Người anh Alpha lại gần Tobio. "Nó có cảm giác mời gọi khó cưỡng. Anh hiểu tại sao đến giờ vẫn em luôn phải mang Miếng Dán trên người. Mấy tên Kitagawa sẽ làm thịt em mất."

Tobio hoàn toàn ngạc nhiên. Cậu nhìn anh lom lom, nhưng ánh mắt không có một tia ác ý, chỉ có sự lúng túng chẳng biết nói gì.

"Nghe không hợp lí chút nào," cậu hé miệng. "Chỉ là mùi của Beta thôi mà."

Tobio không rõ mùi của mình như thế nào. Nhưng nó không thể nào khiến người ta liên tưởng đến cả vườn hoa như mùi hương của Suga, hay cảm thấy như được bao quanh bởi sự ấm nóng của mùi xạ hương, say trong hơi whisky của Daichi được.

Daichi nhướn mày, nhưng ý cười trên mặt anh vẫn còn đó. "Tin anh đi, Kageyama, không phải 'chỉ là' đâu. Em không thấy cách mọi người phản ứng xung quanh em trong buổi tập hôm nay à?"

Cảm giác tội lỗi lạnh buốt lan đến từng mạch máu của Tobio. Mũi chân cậu lúng túng nện xuống đất, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. "Hôm nay... là tại em ạ?"

Vòng tay của Suga lại thít chặt hơn nữa. Người anh Omega nhanh chóng dụi mặt vào hõm cổ Tobio, miệng anh phát ra tiếng ru ru mềm mại làm tai cậu thấy ngưa ngứa.

"Không. Kageyama thân yêu, không phải vậy. Em không làm gì sai cả." Suga thủ thỉ.

Sự yêu chiều của các anh khiến tim Tobio thắt lại. Cậu cảm thấy được mặt mình đang đỏ đến mức nào, môi cậu cứ mấp máy không ngừng mà chẳng thốt ra được từ gì. Thái độ như này (bảo bọc quá mức) là bản năng của các Omega trong Nhóm, nhưng cậu chưa từng tự trải qua bao giờ.

Ánh mắt của Daichi dịu đi. Anh đưa tay ôm lấy má cậu bé, cố định tầm nhìn của cậu vào một mình anh.

"Chuyện này đội nào cũng xảy ra một vài lần. Họ sẽ quen thôi."

Tobio vẫn bán tín bán nghi. Không sao, Daichi và Suga biết chuyện này không phải ngày một ngày hai mà xong được.

"Giờ thì em không dùng Miếng Dán, tức là em cũng muốn gắn kết với Nhóm thêm nữa đúng không?"

Cậu Beta nhỏ vô thức cắn môi, nhưng ánh mắt cậu vẫn hướng về phía anh không rời. "Em có, nhưng em không... không biết làm thế nào."

Câu thừa nhận nghe hơi kì, nhưng nó kéo theo sự nhẹ nhõm rõ ràng từ phía đối diện. Nếu có ai đó mà Tobio có thể giãi bày về chuyện này, đó nên là Alpha và Omega thủ lĩnh của Nhóm, đúng không? Cậu di chuyển, tiếp xúc với tay Daichi nhiều hơn một chút, đôi đồng tử xanh biếc nhìn sang bên cạnh.

"Mỗi lần em nghe thấy việc đánh hơi hay gắn kết Nhóm, trong đó chỉ toàn Alpha và Omega. Em không nghĩ Beta cũng có thể tham gia vào vòng tròn đó." Giọng của Tobio mang sự tủi thân thấy rõ, cậu cũng chẳng nhận ra. "Không một ai nhắc gì tới Beta cả."

Suga hằm hè.

Tiếng kêu bực dọc của Suga làm Tobio nổi da gà, nó không hợp với anh một chút nào. Hoặc ít nhất là so với tưởng tượng của cậu.

Daichi không nói gì, nhưng môi anh mím lại vẻ khó chịu.

"Ở Sơ trung họ chỉ dạy được đến thế thôi," Anh càu nhàu, đảo mắt một vòng.

"Kageyama, tất nhiền là Beta cũng tham gia vào Gắn kết Nhóm rồi." Suga thơm vào má Tobio cái chóc. Tobio cố kìm tiếng thút thít trong cổ họng, cậu khó khăn nuốt xuống, nhưng vẫn tỏ ra thoải mái với cử chỉ thân mật của Suga.

"Ừ đúng là trường hợp đó khá hiếm, nhưng không có nghĩa là không có! Bọn anh cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ rơi em. Bọn họ dạy em cái gì vậy? Em là một phần của Nhóm, Kageyama. Em là Beta của chúng ta."

Tobio nghe như nuốt lấy từng lời của Suga, một phần sâu trong lòng cậu như được bao bọc bởi hơi ấm dịu dàng. Môi cậu run run, cậu phải ngoảnh mặt đi tránh ánh mắt của hai người họ, trước khi cậu có khả năng làm gì đó ngốc ngếch.

Cậu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nhưng khoé miệng Tobio cong thành một nụ cười nhỏ, khó thấy.

Beta không thể kiểm soát mùi hương theo ý muốn, nhưng cơ thể của họ thì vẫn phản ứng tự nhiên. Hình như tin tức tố của cậu nồng hơn so với hồi nãy, vì cả Daichi và Suga đều đột nhiên thở dốc.

Suga gần như dụi đầu rên rỉ trên vai cậu. Daichi thì nựng má cậu bằng cả hai tay anh. Tobio chưa kịp nhận ra điều gì thì đã cảm thấy một làn môi ấm đặt lên trán. Giọng Daichi lầm bầm điều an ủi và Tobio cảm thấy tim cậu đang đập rộn ràng trong ngực.

"Ôi Kageyama," Daichi thốt lên. "Em chắc chắn sẽ hoà nhập nhanh thôi. Em thuộc về nơi này, em hiểu chứ?"

Làm sao cậu có thể nói không được với ánh mắt như thế.

Tobio ngượng nghịu gật đầu. Da cậu nóng bừng và nhạy cảm hơn bao giờ hết. Nhưng, bằng cách nào đó, cậu vẫn đỡ hơn so với hai người thủ lĩnh Nhóm. Như thể họ muốn gần gũi, chạm vào cậu thật nhiều, bao nhiêu cũng không đủ.

Đến cuối họ vẫn phải tách ra và hai người đồng ý để cậu về nhà, Tobio vẫn cảm thấy những cái hôn hay nắm tay quyến luyến của các anh trên da thịt.

Mặt cậu bốc cháy luôn. Chân tay thì mềm oặt. Và cậu không nghĩ mình không thể đi đứng hẳn hoi được trên đường đến nhà. Tất cả chỉ do một chút động chạm sao?

Mùi vanilla và whiskey vẫn còn vương lại trên người cậu đến hết ngày hôm đó.

Nếu chỉ với Daichi và Suga đã như thế này (mãnh liệt, vồn vã, tuyệt vời), Tobio không tưởng tượng được cậu sẽ thấy thế nào với cả đội đây.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me