Allkeria Duong Quang
"em ơi, về nhà của chúng ta thôi." năm đó, có một kim kwanghee từ seoul lặn lội trở về busan lúc nửa đêm, chỉ vì tiếng khóc của một đứa trẻ cách mình một cái màn hình. đến nơi, hắn nhìn thấy em đứng cô độc bên vệ đường với đôi vai gầy run rẩy vì nức nở, hai hàng nước mắt dính đầy, ướt đẫm trên đôi gò má ửng đỏ của em. sự hiện diện của kim kwanghee khi ấy tựa như một tia sáng soi chiếu, xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực đang len lỏi trong đầu em. rồi hắn bảo bọc minseok trong cái ôm thật chặt, mặc kệ lệ buồn của em có thầm nhuần vào chiếc áo của mình, thì vòng tay vẫn không muốn rời khỏi cơ thể người nhỏ.minseok thút thít với hắn, bảo rằng, "em và hyukkyu hyung chia tay rồi."anh ấy nói, vì tình yêu của minseok lớn quá, sợ bản thân sẽ không mang đến cho em hạnh phúc đủ đầy, sợ rằng em sẽ chịu thiệt thòi khi tiếp tục ở cạnh nhau.đúng là một lời nói dối thảm hại.kwanghee biết, hắn nên an ủi em, nhưng trong khoảnh khắc ấy, thâm tâm chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết khi biết bản thân vẫn còn cơ hội. những xúc cảm bị chôn vùi bao nhiêu năm nhìn em bên người khác, phải gánh phận làm một kẻ ngoài cuộc đã được phủi đi sạch sẽ lớp bụi dày ủ đặc. khiến con tim hắn lại hân hoan, và khoé môi không dừng vẽ lên nét cong hạnh phúc.những khát vọng thầm kín bấy lâu tràn ra nơi đầu lưỡi. kwanghee suýt thì tỏ tình với minseok, ngay sau khi em vừa kết thúc một mối tình chưa đầy năm tiếng. nếu như em không thổ lộ những lời tựa như dao kiếm, bổ nát mọi hy vọng của kwanghee."nhưng anh ơi, em sẽ dùng sự chân thành để khiến anh ấy suy nghĩ lại, em sẽ chờ hyukkyu hyung."kwanghee bật cười đến nỗi thành tiếng.đột ngột hắn cũng nhớ ra, luôn có một người đứng từ xa trông ngóng về phía em, từ xuân xanh đến đông lạnh, em cũng chưa từng hồi đáp lại kẻ khốn cùng ấy, dẫu chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.người tới trước, kẻ tới sau, chỉ cách nhau một tuần lại có thể khác biệt quá mức đến thế sao? cùng một cái nắm tay, nhưng em chỉ bày tỏ bộ dạng yêu mị cho anh ấy xem. cùng là một cái nhìn, nhưng tồn đọng trong đôi mắt em, nắng ánh rực rỡ hay bể tình tha thiết, đều chỉ dành cho người ấy — người anh lớn họ kim, nhưng sẽ chẳng bao giờ có chữ kwanghee ở phía sau.có phải là vì hắn luôn ví von em là mặt trời nhỏ, thế nên đường tới tim em cũng thật xa xôi không?để đến hiện tại,đã từ không thể thành biệt li.khi nhìn em với thân thể úa tàn nhuốm đầy cánh hồng rơi vãi. hắn mới nhận ra rằng, mảnh tình của hắn đã chết từ lâu, chết thật rồi. trong hắn và trong em.kwanghee đặt người ngồi xuống cạnh minseok, giương cái nhìn trìu mến đến đứa trẻ im lặng như pho tượng trên giường bệnh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo có gắn một chiếc kim bướm vào da thịt mỏng manh của em, làm hắn không khỏi xót xa. "em bảo em không thích mùi khử trùng của bệnh viện nên anh mang hoa đến này, minseok có thấy chúng đẹp không?"một bó hoa linh lan tinh khôi, nhỏ nhắn và thuần khiết, hệt như chính em. minseok mỉm cười, bụi sao trong mắt vẫn thẳm sâu vô ngần, nhưng giờ đây, còn chứa đựng cả những bão tuyết cuộn trào. "em chỉ nói vu vơ thôi mà, dù sao vẫn cảm ơn kwang hyung ạ."kwanghee không đáp, lặng người nhìn em nhỏ đê mê với hương hoa ngào ngạt, minseok giữ vững nụ cười xinh rạng nắng mai hồng, thể hiện em đang rất hạnh phúc. nếu là hắn trước đây, lúc nào cũng cảm thấy nhộn nhạo cả tim gan, tình nguyện dâng tặng em hết tất thảy những gì mình có, nhưng hiện tại, chỉ thấy lòng mình trĩu nặng lo âu, bán tính bán nghi rằng,liệu cảm xúc trong em có thực sự giống như những gì em đang phô bày cho hắn xem hay không?minseok cảm nhận được cái nhìn chằm chằm, thường trực dõi theo không rời từ anh lớn, nhưng chẳng hề thấy khó chịu gì, thẳng thắn hỏi bằng sự ngây ngô quen thuộc, luôn khiến kwanghee yêu chiều. "anh có gì muốn nói với em sao?"kim kwanghee chưng hửng, không biết nên nói gì. đúng hơn là vì có quá nhiều điều hắn muốn nói, nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, và nói bao nhiêu mới diễn tả được hết trọn những nỗi niềm của mình dành cho em. hắn hướng mắt về phía cửa sổ, đồng nhịp với những cành phong rơi lả tả, ngập trời thu dịu dàng đang về buổi chiều tà,sắc màu đỏ thẫm tựa như hôm đó, phủ đầy trên cơ thể gầy gò của minseok."anh chỉ đang nghĩ, bản thân thế mà lại không nhận ra được hết những gì em đang chịu đựng." kwanghee ngừng lại, khẽ cười, gục đầu xuống khi hơi thở dường như run lên.người bên cạnh em lâu nhất chính là hắn.thế mà mọi chuyện về em, đều phải là kẻ biết sau cùng. lại còn khờ khạo chạy đôn chạy đáo theo sau dọn dẹp tàn cuộc giúp người ta, thay họ ôm em vào lòng dỗ dành, khuyên nhủ em cách để tiếp tục mối quan hệ, dẫu biết rõ họ làm tổn thương người hắn yêu nhiều như thế nào.nhưng chịu thôi, vì kim kwanghee đâu phải là người được em chọn.để rồi bây giờ phải cay đắng, ân hận nhìn lại. hóa ra những điều bản thân đã làm, đều là gián tiếp giết chết em.minseok rũ hờ mi mắt, để mặc hạt nắng chưa tan nhẹ nhàng hôn lên, soi tỏ từng đường thanh tú trên gương mặt bình thản của mình. em cất giọng, dày đặc sự suy nhược của một người vừa thoát khỏi cửa tử trong tích tắc, nhưng lại rành mạch và nhẹ tênh, tựa như nốt vang trong của khúc thánh ca chốn điện thờ cũ kỹ."là do em tự lừa gạt chính mình quá hay thôi."phải, tất cả những điều u uất này đều là vì em vẫn luôn lăn tăn, mãi đứng trong biển lửa của tình mộng, nhớ thương da diết về những dáng hình xa xôi, không thể chạm tới, để bị cuộc đời xâu xé, đem cho em những mặn đắng cay lòng. đều là vì em chấp nhận dành trọn nửa đời thanh xuân, lênh đênh giữa bến bờ lạc lối.minseok quay đầu nhìn về phía kwanghee, ráng chiều đổ lên tấm lưng nhỏ, nụ cười trên môi em đằm thắm, rực rỡ, "anh biết không, chẳng một ngày nào là em không muốn chết cả."em cúi mặt xuống, thở nhẹ nhàng, giống như ngồi trước cha xứ mà xưng tội. "mỗi lần em gọi đến cho anh, là muốn gửi lời cuối cùng rồi tự vẫn, nhưng rồi anh lại hỏi 'minseok đang cần anh sao? hôm nay của em thế nào? em đang làm gì? đang ở đâu?' và em lại phải dừng lại." minseok làm sao mà không hiểu rõ được chứ.tình yêu của kim kwanghee dành cho em chân thật đến vậy cơ mà. một cảm giác an toàn và rất mực nuông chiều, chỉ dành cho riêng em.nhưng vì hiểu rõ đến như thế, nên em mới không biết phải làm sao, vì bản thân nhận ra điều này trễ quá, vết tích trầy xước lưu đầy cả con tim rồi, và em chẳng muốn phải kéo giữ một con người đang ở ngoài ánh sáng, phải vào đáy vực bi thảm của cuộc đời mình.trái tim kim kwanghee quặn thắt, đập lên từng hồi xúc cảm, thu hết dáng vẻ của người thương nhỏ vào tầm mắt ôn hòa. "vậy... em có thể vì anh mà sống tiếp không?"minseok lặng nhìn hắn, đau đáu, tầm nhìn hơi mờ nhạt, chỉ còn đong đầy những đốm đèn trên trần nhà bao lấy. em lắc đầu, thì thầm, tan vào không gian. "em mệt rồi, đi tiếp chẳng nổi đâu anh."kim kwanghee không chấp nhận dễ dàng, khoé mắt hắn rưng lệ, cúi đầu vào đùi em. "nếu mệt quá thì mình có thể nghỉ ngơi một lát, không ai bắt ép minseok của anh gồng mình lên cả, vì anh không cho phép. hơn nữa, nếu em cần thôi, minseok à, chỉ cần em muốn, anh có thể cõng em đi suốt cuộc đời này, đưa em đến tương lai tươi đẹp."chỉ cần em quay đầu nhìn về phía anh thôi.minseok đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt người lớn, quệt đi dòng lệ ướt mi hắn, em mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng xinh, toả nắng như mặt trời."em muốn chết, chỉ vì bản thân em thôi."kim kwanghee hụt hẫng, tuyệt vọng. hắn che mặt, muốn giấu đi đôi mắt đỏ ngầu nhưng nước mắt lại rỉ trào xuyên qua những ngón tay đang đè nén.mộng vàng tan vỡ thật rồi.
.
dù sao cậu có thừa khả năng để tìm ra địa chỉ nhà em bất cứ lúc nào cơ mà.
vờn một chút như thế này, vẫn vui hơn.
"đi thôi, đứng đó làm gì?"
sanghyeok xoay người bỏ đi trước.
anh suy tư, lúc này mới chợt nhớ ra, từng có khoảng thời gian lee minhyung khen ngợi về một người bạn cùng lớp, mặc dù thằng nhóc này chẳng bao giờ để ai vào mắt mình.
nhưng với những gì anh chứng kiến, nhất là biểu hiện của minseok, khiến anh phải ngẫm lại.
nụ cười hôm đó của lee minhyung vốn không phải là thích thú vì tìm được một người hợp ý để làm bạn tâm giao.
mà đúng hơn là cảm thấy hài lòng khi tìm được một miếng mồi thơm ngon, có thể tuỳ thuộc tâm trạng mà vui đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me