LoveTruyen.Me

Allkook Tieu Thien Than Em Thuoc Quyen So Huu Cua Bon Anh Hoan

Khi David về đến nhà liền thấy Jungkook đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế, trước mặt là ba tách trà đầy ắp đã nguội ngắt từ lâu. Dường như cậu chẳng hề mảy may bận tâm đến gã, hồn lại thả trôi về nơi nào rồi.

- Justin.

David bước qua, đập nhẹ lên vai cậu.

- A? _ Jungkook giật mình _ David, anh về rồi hả? Từ bao giờ vậy, sao không gọi em một tiếng?

- Mới về thôi, nhìn thấy chú đang ngồi đờ người ra đấy nên không gọi.

Jungkook khẽ " Ồ " một tiếng rồi lại tiếp tục trầm mặc.

- Sao đột nhiên lại im lặng rồi?

David đi qua ngồi xuống bên cạnh, tay chống lên thành ghế, nghiêng đầu hỏi. Jungkook trong bất kì trường hợp nào cũng đều luôn tỉnh táo, rất ít khi thấy cậu thất thần như vậy. Trong lòng David " lộp bộp " mấy tiếng, không phải đã có chuyện xảy ra rồi đi?

Jungkook mím môi, một lúc sau mới chậm rãi nói.

- David, em gặp Baekhyun rồi.

- Baekhyun?

David nhắc lại, " À! " một tiếng. Byun Baekhyun, Jungkook từng nhắc đến người này rồi. Gã suy nghĩ một hồi, cái đầu với chỉ số IQ không thấp nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

- Hai người nói cái gì rồi?

- Một vài chuyện cần thiết, và...

Jungkook xòe lòng bàn tay.

- Cậu ấy đưa em cái này.

David nhìn chằm chằm chiếc USB nho nhỏ nằm gọn trong tay Jungkook, thở dài, đưa tay vò tóc cậu.

- Đồ ngốc, người ta đã đưa rồi mà còn không mở ra xem?

- Nhưng... _ Jungkook thoáng ngập ngừng _ Em sợ...

- Sợ cái gì chứ? _ David phì cười _ Cũng đâu phải phim kinh dị hay gì, mà chú còn lâu mới sợ mấy thứ phản khoa học ấy, không phải sao?

- David...

Jungkook bất đắc dĩ nhìn gã. Người này sao cứ thích giả hồ đồ như thế...

- Đùa thôi. _ David lấy hai tay đỡ gáy, ngả người ra sau _ Xem đi, anh thật lòng khuyên chú. Tốt xấu gì cũng phải đối mặt, chú trốn tránh hoài cũng không phải cách. Hạnh phúc thì tốt, còn không, cũng là sớm chấm dứt, đau một lần rồi thôi.

- Anh... cũng đã từng như vậy sao?

Lần này đến lượt David im lặng. Tình thân... có thể coi là một loại tình yêu không? Khoảnh khắc ấy, cả đời này gã cũng không muốn nhớ lại. Thân thể nhỏ gầy nằm giữa vũng máu, làn da trắng nhợt trên nền đỏ rực, cùng với nụ cười yếu ớt... Cho đến tận lúc qua đời, em trai của gã vẫn luôn cười, vẫn thuần khiết tựa như một thiên sứ không cách nào vấy bẩn...

- Justin... _ David mỉm cười _ Nếu không trải qua đau khổ, chúng ta sẽ không có cách nào trưởng thành.

Mất đi người thân duy nhất còn tồn tại làm gã đau đớn, nhưng cũng khiến gã biết làm sao để sống cho tốt.

- Một ngày em sẽ nhận ra, trên đời này, còn rất nhiều chuyện khiến em bận lòng, còn rất nhiều chuyện làm tim em đau đớn. Em không thể chối bỏ chúng, nhưng em có quyền lựa chọn tiếp nhận chúng ra sao. Nhớ những thứ muốn nhớ, quên những gì đáng quên, sau này nhìn lại, em sẽ cảm thấy không còn gì để hối tiếc.

Bước qua nỗi đau, tiếp tục đi về phía trước, đem kí ức ấy khảm sâu vào tâm hồn, vĩnh viễn ghi nhớ những tươi đẹp đã có.

- Với tất cả sự chân thành, anh thật lòng... mong em hạnh phúc.

- David...

Mắt Jungkook đã lấp lánh ánh lệ, giọng nói không tự chủ mà có thêm vài phần nghẹn ngào.

- Đừng khóc, khó coi lắm. _ David vỗ vai cậu _ Đi xem đi, rồi quyết định bản thân nên làm thế nào.

Jungkook gật đầu, bước vào phòng. Đem laptop lấy ra, chậm rãi xem từng chút một.

Năm phút... Mười lăm phút... Ba mươi phút...

Cứ như vậy mà xem, cho đến khi David gõ cửa.

- Justin, em có sa...

" Rầm! " một tiếng, cửa bật mở, David may mắn không bị đập trúng.

Gã nhanh chóng giữ lại con người đang kích động, mày nhăn mi nhíu mà nói:

- Bình tĩnh lại đã, em...

Im bặt. David hoàn toàn im bặt.

Trên mặt Jungkook bây giờ vương đầy nước mắt. Không ai biết rốt cuộc cậu đã khóc bao lâu, chỉ cảm thấy rất đau lòng, giống như trái tim bị ai đó cào xé.

- David... David...

Jungkook hoảng hốt gọi, bám chặt lấy tay gã như chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Từng ấy năm sống trên đời, ngoại trừ lần bà nội mất, cũng chỉ khóc thương tâm như vậy có lúc này thôi.

- Phải làm sao... Em phải làm sao bây giờ... Em muốn trở về, em nhất định phải trở về...

Jungkook liên tục lặp đi lặp lại một câu.

Tại sao lại không biết sớm hơn?

Tại sao lại ép bản thân chờ đợi lâu như thế?

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Cảm giác đau đớn cùng hạnh phúc lấp đầy tâm hồn trống rỗng, nhất thời chẳng cách nào thở được, nghẹn ngào như có cả ngàn điều muốn nói.

" Dù có thế nào... Con cũng nhất định không từ bỏ em ấy. "

Một câu. Chỉ một câu thôi, cũng cho thấy hết thảy những đè nén nhớ nhung, cho thấy kiên định ngang tàng, cho thấy mọi thứ... đều là xứng đáng.

- Justin, đừng gấp, chúng ta từ từ tìm cách.

- David, làm ơn! _ Ánh mắt Jungkook mang theo nài nỉ van lơn _ Em muốn về! Em phải trở về! Bỏ hết mọi thứ cũng được, xin anh, giúp em trở về!

David thật sự cũng rất bất đắc dĩ. Không phải không muốn giúp, nhưng gã có thể làm được gì?

- Justin, em đừng gấp, để anh...

Chuông điện thoại đột nhiên vang một tiếng, đánh gãy không khí gấp gáp nãy giờ. Có tin nhắn.

Jungkook ngẩn người, thật lâu sau mới run rẩy lấy điện thoại từ trong túi.

" Số XXX phố YYY. Phải hạnh phúc nhé, Kookie yêu dấu của mình. "

Người gửi là Byun Baekhyun. 

Jungkook chỉ kịp đọc lướt qua, không suy nghĩ gì đã chạy đi, David muốn giữ cũng không kịp.

Gã thở dài. Thôi, người trẻ tuổi tự có phúc của bọn họ, gã chỉ cần đứng nhìn là được.

Jungkook chạy, bước chân vội vã, chẳng bận tâm đến sự khô rát nơi cổ họng cùng cảm giác lồng ngực muốn nổ tung. Trong đầu cậu lúc này chỉ có một suy nghĩ: Nếu không nhanh lên, bản thân nhất định sẽ hối tiếc.

Địa chỉ Baekhyun gửi đến là của một quán coffee nhỏ nằm ở một góc khuất, ấm cúng và tinh tế.

Jungkook chạy đến, nhưng rồi lại chần chừ không vào. Đi vào rồi, thì nên làm cái gì?

Cứ đứng như vậy, cho đến khi cậu nhân viên bê một thùng carton ra ngoài, nhìn thấy cậu và mỉm cười.

- Xin chào, quý khách có muốn dùng một tách coffee không?

Jungkook dường như chẳng còn cảm nhận được điều gì, nhàn nhạt gật đầu.

Không gian quán khiến người ta có cảm giác như ở nhà, mùi thơm nồng của coffee hòa quyện cùng hương bơ sữa béo ngậy trong không khí.

Jungkook mơ hồ ngồi xuống, gọi một ly Cappuccino nóng. Thật ngon, chỉ tiếc, người thưởng thức lại chẳng có tâm trạng.

Nhìn quanh một hồi, lòng lại nảy ra một dấu chấm hỏi. Baekhyun gửi địa chỉ này là có ý gì? Chỉ là một quán coffee bình thường, có gì đặc biệt hay sao?

Huống hồ, người muốn gặp, cũng không cách nào nhìn thấy...

- Xin lỗi, làm phiền quý khách một chút.

Cậu nhân viên khi nãy bước đến, đặt lên bàn một chiếc điện thoại.

- Có người muốn chuyển lời cho quý khách.

Jungkook nghi hoặc, nhưng cũng ấn nút " Nghe " đang nhấp nháy trên màn hình.

" Đột ngột bỏ đi như vậy, Jeon Jungkook, em cũng thật nhẫn tâm đấy. "

Jungkook sững sờ. 

Giọng nói này, quen thuộc đến không cách nào hơn.

Namjoon...

" Thật là, em khiến bọn anh mệt mỏi như thế, nhất định phải đền bù nha! "

Taehyung...

" Muốn mãi mãi giữ em ở một chỗ ghê, khiến em không cách nào chạy trốn được nữa. "

Hoseok...

" Vui chơi đủ rồi, em đã muốn quay lại hay chưa? "

Seokjin...

" Sẽ không có lần sau, đừng tùy tiện như thế nữa... có được không? "

Yoongi...

" Nhóc con chết tiệt, việc chạy trốn, muốn nghĩ cũng không được nghĩ! "

Jimin...

" Tiểu thiên thần, nhớ lấy, em, thuộc quyền sở hữu của bọn anh! "

Jeon Jungkook rưng rưng, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi.

Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?

Đủ rồi! Sự cô đơn ấy, chịu đựng đã quá đủ rồi!

Bằng mọi giá phải trở về, dù có phải đánh đổi tất cả, cũng nhất định phải trở về!

- Đợi em, làm ơn, đợi em... _ Jungkook thì thào _ Xin hãy đợi em, thêm một chút nữa thôi...

- Đợi cái gì nữa, không phải ở đây rồi sao? 

Jungkook ngây người, rồi lập tức quay đầu.

Vẫn là dáng hình ấy, vẫn là thanh âm ấy, so với trong trí nhớ chẳng thay đổi chút nào, vĩnh viễn đẹp đẽ như thế.

- Không cần đợi nữa, một chút cũng không cần.

- Chúng ta, trở về thôi.

Jeon Jungkook lúc ấy, bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.

. . . . .End chap 31. . . . .


~CHÍNH VĂN HOÀN~

P/s: Ớ đừng vội, còn ngoại truyện =))))



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me