LoveTruyen.Me

Allkook Tieu Thien Than Em Thuoc Quyen So Huu Cua Bon Anh Hoan

Jungkook hiện tại đang vô cùng bực mình, bước đi trên hành lang mà như chỉ chực nghiền nát mặt đất bên dưới. Đến giờ ăn trưa cũng không yên, rốt cuộc cậu đã gây nên tội lỗi tày đình gì à? Người ta nói " Trời đánh tránh miếng ăn ", để tôi yên ổn ăn một bữa thì mấy người chết hay sao chứ?

- Aishh, thật là đáng hận mà!

Hét lên như để giải tỏa hết nỗi lòng, Jungkook đưa tay mở cửa. Ngay lúc đó...

" Ào! " 

Chiếc xô nhựa chứa đầy nước bẩn bất ngờ dội xuống, toàn bộ trút lên người Jungkook. Cậu sững người, mặc cho toàn thân ướt nhẹp. Cả lớp cười rộ lên, không giấu được trong đó cảm giác thỏa mãn đầy thích thú. Cái lạnh cũng mùi hôi khó chịu từ làn nước kéo Jungkook khỏi không gian mông lung, trở về với thực tại. Ném cho bọn họ cái nhìn đầy khinh bỉ, cậu nghiến răng. Các người...

- Là ai làm chuyện này?

Tiếng nói phát ra từ phía sau. Jungkook quay người, đối diện là gương mặt đang sa sầm lại của Jimin. Không gian đột nhiên im bặt, không ai dám ho he dù chỉ một âm thanh nhỏ nhất.

" Soạt! " 

Như mọi khi, vẫn là Seokjin chu đáo. Anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình choàng lên người Jungkook, cất giọng đều đều: 

- Để như vậy dễ bị cảm lạnh lắm. Taehyung, mày đưa Jungkook xuống phòng y tế, rồi kiếm cho em ấy bộ đồ khác để thay đi.

- Nhưng tao...

Taehyung định phản đối, nhưng chỉ biết im lặng làm theo khi nhìn thấy biểu hiện lạnh băng của Seokjin. Thôi được rồi, lần này không tham gia nữa.

- Đi nào nhóc con, tôi đưa em xuống phòng y tế.

Jungkook không nói, chỉ mặc cho Taehyung toàn ý điều khiển. Khi hai người bọn họ khuất bóng, lúc bấy giờ mới là giây phút căng thẳng thực sự.

- Vừa xuống tới nơi đã gặp phải cảnh này, các người coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai sao?

Seokjin gằn giọng, dùng ánh mắt tra hỏi từng học viên một. Đám người này, thật sự chán sống rồi sao?

- Đừng nhiều lời với bọn họ. Là kẻ nào làm, mau nói ra! Mẹ kiếp, cả lũ các người lúc trước cười to lắm cơ mà, giờ sao lại câm như hến thế này?

Jimin nổi giận, chiếc ghế gần đó bị một cước đá bay, gãy thành hai phần. Toàn bộ học viên lớp A1 mồ hôi lạnh chảy dài. Cho đến bây giờ, làm như vậy với Jeon Jungkook, có lẽ là quyết định ngu ngốc và đáng hối hận nhất cuộc đời bọn họ.

- Là... là...

Một nữ sinh run rẩy lên tiếng.

- Mau nói! _ Jimin mất dần kiên nhẫn.

- Là... Kang Yeonmi.

- Kang Yeonmi? 

Jimin hỏi lại, liền nhận được cái gật đầu liên tiếp của nữ sinh kia. Chưa kịp làm gì, đã nghe Hoseok hoảng hốt: 

- Yoongi, bình tĩnh lại, đừng manh động.

Còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, Jimin đã bị kéo đi với tốc độ ánh sáng. Seokjin nhanh chóng đuổi theo, vừa chạy vừa ca thán: 

- Con mẹ nó, lần này thì nguy rồi. Vừa đuổi được thằng hỏa thần kia đi xong, giờ lại đến Yoongi. Chỉ mong nó đừng có dại dột, thằng đấy mà điên lên thì chẳng ai ngăn nổi nó mất...

. . . . .

" Rầm! "

Cánh cửa lớp B1 bị mở ra không hề thương tiếc. Seokjin thở gấp, bước vào mà trong lòng chỉ cầu mong chưa có chuyện gì xảy ra. Bốn người còn lại đi theo, nhìn thấy bộ dạng này của anh cũng chỉ lặng thinh không nói. Lúc này, không phải thời gian để đùa giỡn.

- Có gì muốn nói? 

Chất giọng như người say rượu bất chợt vang lên. Yoongi ngồi vắt chéo chân trên bàn, mắt không thèm liếc nhìn người đang ngồi bệt dưới đất lấy một cái.

- Anh Yoon... Yoongi, Yeonmi cậu ấy... 

Một nữ sinh định lên tiếng giải vây, bắt gặp ánh nhìn chết người kia tay chân liền rụng rời, xém chút nữa thì ngã quỵ, không dám ho he lấy nửa lời. Yeonmi run lập cập, giọng đứt quãng: 

- Em... Jungkook cậu ta... cậu ta muốn... muốn quyến rũ các anh, nên... nên em mới...

- Cho nên cô mới làm cái trò hèn hạ đó?

Jimin nghiến răng, trong mắt đã hằn lên vài tia máu đỏ. Trên đời này, anh ghét nhất là loại người hèn hạ, chỉ biết dùng những trò hạ lưu để hãm hại người khác. Những kẻ như vậy, nên chết hết đi cho rồi.

- Jimin, bình tĩnh lại đã. Mày không thể làm ầm lên được, sắp vào giờ học rồi.

Hoseok khuyên nhủ. Tuy rằng bọn họ đều rất tức giận, nhưng làm gì cũng phải có nguyên tắc, không thể vì nông nổi mà lại gây chuyện.

- Buông ra. Loại người như cô ta, không đáng được tồn tại trên cái thế giới này.

- Ahhhh!!!!!

Hoseok chưa kịp nói, đã nghe thấy tiếng hét thấu trời của Yeonmi. Ả đau đớn, ôm chặt lấy cánh tay mình, trên mặt đầm đìa nước mắt. Nhìn những dấu vết tím đỏ hằn trên đó, ai nấy cũng đều lạnh gáy, âm thầm nuốt nước bọt. Yoongi phủi tay đứng dậy, trước khi rời đi không quên bỏ lại một câu sặc mùi nguy hiểm: 

- Đừng dại dột làm mấy trò như vậy nữa. Mạng sống chỉ có một mà thôi, đừng phí phạm nó.

Năm người còn lại cũng rời đi theo. Chắc hẳn sau chuyện này bọn họ cũng biết điều rồi. Chuyện quan trọng bây giờ, là xuống xem Jungkook thế nào. Hi vọng vì chuyện này, cậu không sinh thêm ác cảm với bọn họ.

. . . . .

Trong lúc đó, Jungkook cùng Taehyung dưới phòng y tế đang vô cùng nặng nề, chẳng ai chịu nói với nhau câu nào. Cuối cùng, không chịu đựng thêm được, Taehyung đành lên tiếng: 

- Nhóc con không sao chứ? Có thấy choáng ở đâu không?

- Tôi ổn. Ừm... cảm ơn anh, vì đã giúp tôi. Cả những người kia nữa...

- Không có gì đâu. _ Taehyung cười _ Chẳng phải chúng tôi đã nói thích nhóc hay sao? Bảo vệ người mình thích là điều đương nhiên mà, không phải sao?

" Thật ra thì, khi không cà chớn, anh ta... cũng rất đẹp trai đấy chứ? "

Nghĩ đến đây, Jungkook bất giác đỏ mặt. Cậu đang nghĩ cái gì vậy nè? Dẹp, dẹp nhanh! Không thể để cái suy nghĩ này tiếp tục xâm lấn được.

- Cũng đến giờ vào học rồi, anh lên đi. _ Jungkook kiếm cớ đuổi khéo.

- Ừ. Tốt nhất nhóc nên nghỉ ở đây thêm một lát, để tôi báo cáo cho nhé?

- Không cần đâu, tôi nhờ Baekhyun xin phép là ổn rồi. Anh mau đi đi. _ Jungkook nhanh chóng từ chối.

Taehyung định nói thêm gì đó, nhưng rồi cũng ra khỏi phòng y tế. Lúc này, Jungkook mới thở dài. Thật là, mệt mỏi quá đi mất. Nhắn tin cho Baekhyun xong, cậu kéo chăn lên trùm kín người rồi nằm xuống. Tốt nhất vẫn là nên ngủ một giấc.

. . . . .

- Nhóc con sao rồi?

- Yên tâm, không sao cả. Mà, hình như nhóc ấy bắt đầu có cảm tình với chúng ta rồi. 

- Vậy sao? Tốt lắm, vậy có thể tiến hành được rồi.

- Ừ, bắt đầu thôi.

" Jeon Jungkook, nhóc con nhất định, sẽ thuộc về chúng tôi. "

. . . . .End chap 7. . . . . 

P/s: Mãi mới có thể ngoi lên được, thật có lỗi quá. Mà, chap này nhàm lắm đúng không mọi người? Xin lỗi mọi người nhiều nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me