LoveTruyen.Me

(AllKuro) Hàng ngày của chúng ta

Chương 46

peheoxe

Nơi này là chỗ nào? Tối quá, mọi người đâu? Vì cái gì chỉ còn lại cậu một người? Kuroko nhìn xung quanh thì đột nhiên thấy từng người xuất hiện.

'Kuroko-cchi, quả nhiên tớ vẫn là quyết định không chơi bóng rổ nữa.'

'Vì cái gì?' không phải đã quyết định mọi người vẫn cùng nhau chơi bóng rổ? Kise-kun không phải thực thích bóng rổ sao? Hơn nữa vì cái gì muốn dùng vẻ mặt bi thương như vậy? Kuroko vươn tay muốn kéo ống tay áo của Kise, nhưng phía sau Kise như là bị lực lượng gì đó kéo lui về sau rất nhanh 'Kise-kun... ?'

'Bóng rổ và vân vân, tớ cho tới bây giờ đều không có thích qua. '

'Midorima-kun?' nói dối! Rõ ràng Midorima-kun thực thích không phải sao? Còn có mọi người Shutoku, Midorima-kun không phải đều thực thích? ! Vì cái gì phải nói như vậy? Muốn tới gần, chính là Midorima giống như Kise bị cái gì đó kéo lui về sau rất nhanh.

'Bóng rổ cũng chỉ là đồ vật thôi' nắm một nhúm đồ ăn vặt nhét vào miệng 'Nhàm chán '

'Vì cái gì? Murasakibara-kun không phải phát hiện sao? Phát hiện chính mình là thích bóng rổ.' Không phải thực quý trọng sao? Bóng rổ cùng mọi người Yosen, vì cái gì phải nói như vậy? Giống với Kise cùng Midorima, khi Kuroko muốn đụng vào, Murasakibara cũng nhanh chóng biến mất.

Những lời này, cậu nghe qua, mọi người như vậy tớ cũng gặp qua.

'Quả nhiên, Tetsu, trên thế giới này người có thể thắng tớ chỉ có chính tớ.' Kuroko ngẩng đầu nhìn thấy Aomine mặt lộ vẻ bi thương đối với cậu mỉm cười một chút, sau đó cũng chậm rãi biến mất trong bóng đêm.

Cúi đầu nhìn tay chính mình, a, lại là như thế này sao? Vẫn chỉ còn lại một mình cậu sao? 'Thế giới này, cũng không gì hơn cái này mà thôi.' Giọng Akashi vang lên bên tai, Kuroko ngẩng đầu chỉ thấy bóng dáng Akashi dần dần rời xa.

Rõ ràng cậu đã làm được rồi, mọi người cũng đều chú ý tới tồn tại còn quan trọng hơn cả thắng bại. Vì cái gì, vì cái gì hiện tại mọi người lại cách cậu mà đi? Cậu lại bị từ bỏ sao?

Không cam lòng, không cam lòng, đơn giản là không thể lại đánh bóng rổ, cứ như vậy cùng mọi người tách ra, lại cũng không có cách nào, là chính mình trước đánh vỡ lời hứa. Mất đi bóng rổ, để bọn họ ở lại sân thi đấu, cao ngạo, cô đơn, càng ngày càng mạnh, mạnh đến nỗi nhàm chán.

Chính là, rõ ràng mọi người cũng cô đơn mà phải không? Mọi người cũng không đạt được hạnh phúc không phải sao? Không cần, không cần, không cần bỏ lại tớ! Tớ không muốn lại một người, cũng không muốn lại nhìn đến bộ dáng đó của các cậu, tớ sẽ  đem hết toàn lực, đứng ở bên người các cậu, để các cậu không hề cô đơn.

Đột nhiên cảm giác được phía trước có chút ánh sáng, ngẩng đầu nhìn đến phía trước có năm bóng dáng, nhanh chân chạy đến, cố gắng vươn tay muốn bắt lấy góc áo thoạt nhìn quá xa kia.

"Không cần..." Kuroko mở choàng mắt, nhìn thấy ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác được trên mặt mát mát, đưa tay chạm đến "Mình, khóc sao?"

Chậm rãi vững vàng hô hấp, a, đúng vậy, đó là chuyện đời trước đâu. Kuroko phủ thêm áo khoác đi ra đình viện, nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời, nói cái gì muốn cho mọi người hạnh phúc, chính là chính mình ngạo mạn thôi, cậu, Kuroko Tetsuya, cũng bất quá là một cái người ích kỷ thôi.

"Tetsuya!" Kuroko đột nhiên cảm giác được một lực đạo, sau khi lấy lại tinh thần đã bị người hung hăng ôm vào trong ngực, cảm giác này "Akashi-kun?"

"Tetsuya, không cần đi, không cần biến mất, không cần để tớ một người ở lại chỗ này." Akashi trong giọng là kích động chưa từng có. Trong mộng Kuroko biến mất, chính mình đứng ở vị trí rất cao, phía dưới tất cả đều là người, cái loại cảm giác một người đứng ở chỗ cao, thật lạnh lẽo. Nhớ tới Kuroko ấm áp, tìm kiếm chung quanh, nhưng dù ở đâu cũng tìm không thấy. Sau khi tỉnh lại, dù thế nào hắn cũng muốn đến xem Kuroko một cái, tới cửa phòng Kuroko, lại thấy được Kuroko dưới ánh trăng.

Dưới ánh trăng, Kuroko giống như muốn biến mất.

Kuroko tuy rằng không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ là mơ hồ cảm giác được hẳn Akashi đã mơ thấy ác mộng, cậu động tác mềm nhẹ ôm lại Akashi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Akashi. "Akashi-kun, đừng kích động, tớ ở đây này." Tớ muốn đứng bên cạnh mọi người, không muốn trở lại cuộc sống một người, nhất là khi đã biết được hạnh phúc và vui vẻ lúc mọi người cùng một chỗ. "Dù thế nào tớ cũng không quay về. "

Tớ liền ngốc ở trong này, chỉ cần các cậu quay đầu lại thì có thể thấy tớ.

Akashi hung hăng ôm siết Kuroko một chút, sau đó chậm rãi buông tay, nhìn về phía ánh trăng "Tetsuya, khuya rồi sao còn không ngủ."

Kuroko nhìn thấy Akashi cố gắng làm bộ như vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra, đột nhiên không nhịn được bật cười.

Akashi nghe thấy tiếng cười nhanh chóng quay đầu, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kuroko. "Uy! Tetsuya vừa rồi cười a!"

"Mới không có, là Akashi-kun nghe lầm mà thôi." Kuroko ngồi trên lan can dựa vào cây cột nhìn về phía ánh trăng "Ở trong mộng Akashi-kun, tớ biến mất sao?"

"Ân" Làm sao đều tìm không thấy, Akashi vươn tay đối với Kuroko, cầm tay Kuroko đưa tới, cảm giác được độ ấm thản nhiên kia, trong lòng kích động mới chậm rãi bình phục. Đúng, cậu liền ở đây, chỉ cần tớ vươn tay, cậu sẽ đưa tay lại đây.

"Ta cũng mơ thấy Akashi-kun, Kise-kun, Midorima-kun, Murasakibara-kun, Aomine-kun, từng bước từng bước biến mất ở trước mặt tớ. Mà tớ dù làm cái gì cũng không được, chỉ có thể đứng ở tại chỗ nhìn các cậu một đám biến mất ở thế giới của tớ."

"Vì sao trong mộng của Kuroko-cchi tớ lại xấu xa như vậy! Để tớ đi đánh hắn một chút! Tớ sao có thể chủ động rời đi Kuroko-cchi chứ? Giỡn hả! Tớ chính là Kise Ryota a! Tớ tin tưởng tình cảm của tớ đối với Kuroko-cchi tuyệt đối không thua cấp bất luận một ai a! ! ! !" Kise đột nhiên từ một bên chạy ra lớn tiếng kêu lên.

"Ngu ngốc! ! Không phải phải nghe lén sao! Vì sao đột nhiên chạy ra! ! Lại còn kêu lớn tiếng như vậy!" Aomine đi ra lập tức đánh vào trên đầu Kise nói, rõ ràng vừa rồi còn vì Kuroko mỉm cười mà ngây người, đột nhiên liền xông ra ngoài.

"Hừ, các cậu động tĩnh quá lớn, tớ bị các cậu đánh thức mới đi ra xem một chút mà thôi, tuyệt đối không có ý nghe trộm!" Midorima nhìn hai tên ngu ngốc, đẩy đẩy mắt kính đi ra.

"Không phải là Mido-chin phát hiện Aka-chin không đúng, mới kêu bọn tớ ra xem sao? Mido-chin thật sự là không thẳng thắn~." Murasakibara đi ra, sau đó nhìn về phía Kuroko "Kuro-chin, ngu ngốc sao? Tự nhiên lại nằm mơ như vậy, chúng tớ liền ở trong này a, như thế nào có thể ném cậu một người sau đó biến mất chứ?"

"Phải không?" Không có khả năng? Nhìn thấy mọi người đối với cậu cười, đúng vậy, những người này sẽ không rời đi, sẽ không biến mất. "Đúng vậy, tớ thật sự là ngu ngốc." Kí ức kiếp trước có đôi khi sẽ lần lượt thay đổi, thường xuyên nghĩ rốt cuộc cái nào mới là sự thật. Có đôi khi suy nghĩ, này sẽ không phải chỉ là một giấc mơ? Một ngày nào đó cậu sẽ tỉnh mộng? Vẫn vì thế mà sợ hãi, sợ hãi một lần nữa trở lại cô đơn một mình.

-----------------------------------------------------------------

"Aka-chin, sinh nhật vui vẻ ~(tặng kèm hình bánh kem có vẻ rất ngon.)"

"Akashi-cchi, sinh nhật vui vẻ ~(tặng kèm hình chính mình đang cầm miếng bánh kem nhỏ.)"

"Akashi, sinh nhật vui vẻ! Hôm nay vật may mắn là màu xanh da trời (tặng kèm hình ảnh bầu trời trong xanh.)"

"Akashi, sinh nhật vui vẻ ~(tặng kèm hình đôi giày chơi bóng mà Aomine rất thích.)"

"Akashi-kun, sinh nhật vui vẻ. "

Mới vừa mở ra di động liền nhận được tin nhắn, nhìn thấy hình ảnh cùng nội dung Akashi khóe miệng không tự giác giương lên. Trả lời từng người một "Cám ơn" một đám ngu ngốc.

Nhìn đến tin nhắn của Kuroko thì nhắn lại. "Khó được hôm nay là sinh nhật tớ, Tetsuya không chuẩn bị gì tặng tớ sao?"

"Cho dù tớ có chuẩn bị cái gì, cũng không có biện pháp đưa cho Akashi-kun đi?"

Akashi nhìn thấy Kuroko trả lời. "Nếu Tetsuya chuẩn bị, dù như thế nào Tetsuya cũng sẽ tặng cho tớ đúng không? Mà không phải giống như bây giờ chỉ là gửi tin nhắn cho tớ mà thôi."

"Ngô, Akashi-kun thật đúng là hiểu biết tớ đâu." Kuroko ấn xuống nút gửi rồi cất di động vào, nhìn bốn người bên cạnh, cho nhau gật gật đầu, đi vào trường Rakuzan.

"Akashi thiếu gia, chúc ngài sinh nhật vui vẻ." Khi Akashi nhìn thấy một đám người hầu đối với hắn nói ra những lời này, ôn hòa lễ phép đáp lại "Cám ơn "

Sau khi đi qua bọn người hầu, biểu tình trên mặt trở nên không chút thay đổi, biểu tình công thức hoá, ngữ điệu công thức hoá, động tác công thức hoá, nhàm chán... So sánh với đám rối gỗ giật dây này, quả nhiên vẫn là mấy người kia có vẻ đáng yêu hơn một chút.

"Akashi thiếu gia ~~~ chúc ngài sinh nhật vui vẻ ~ năm nay có muốn đem đám bạn bè đáng yêu của ngài đến cùng nhau mừng sinh nhật Akashi thiếu gia ~" Lấy ra khăn tay lau lau nước mắt vui mừng. "Akashi thiếu gia có thể có nhiều bạn tốt như vậy, thật sự là vui mừng a."

"Quản gia, bác không phải sớm nên về hưu sao? Hơn nữa phụ thân đại nhân cũng đồng ý đi?" Nhìn thấy quản gia đã muốn một phen tuổi, Akashi nói.

"Chán ghét lạp ~ Akashi thiếu gia, người ta còn cảm thấy chính mình còn chiến được năm mươi năm đâu ~" Phải biết rằng bộ dáng một ông lão lớn tuổi làm nũng bán manh là cỡ nào làm cho người ta đau trứng a!

Akashi bình tĩnh quyết định không nhìn đề tài này. "Năm nay không cần, bọn họ gần nhất đều bề bộn nhiều việc, vẫn là không cần đi quấy rầy bọn họ sẽ tốt hơn." Mỗi người đều tìm được đường ra rồi, vì mục tiêu giống nhau mà nỗ lực, Tetsuya, thật đúng là lợi hại.

"Ô ô ~ tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng là mỗi một lần nhìn đến Akashi thiếu gia vẻ mặt dịu dàng như vậy, tôi đều thật xúc động a." Cầm khăn tay lau lau khóe mắt, bác quản gia cảm động nói

"Chẳng lẽ mới buổi sáng bác không có việc phải làm sao?" Akashi cái trán khó được toát ra gân xanh nói.

"Nha nha, lão gia thông cảm tôi tuổi già sức yếu, hơn nữa gần nhất bọn nhỏ mới đến đều thực lanh lợi, cho nên trên cơ bản đều không có chuyện gì cho tôi. Người ta có thể chuyên tâm bồi ở bên người thiếu gia. ~ "

Akashi tránh qua quản gia "Không cần."

Quản gia đi theo phía sau Akashi "Đừng nói đến bạc tình như vậy ~ Akashi thiếu gia lúc còn rất nhỏ không phải thật thích tôi sao ~ "

"Kia chính là bác một người tự tình nguyện mà thôi." Akashi dừng lại "Bác chuẩn bị đi theo tôi tới khi nào?"

Quản gia lấy lại tinh thần nhìn thấy dấu hiệu trên cửa. "A lạp, là tôi thất lễ." Ông xoay người dựa vào tường đứng, nghe được tiếng đóng cửa thì mỉm cười. Akashi thiếu gia, với tôi mà nói, có thể phụ trợ ngài đứng ở trên đỉnh gia tộc Akashi là nguyện vọng cả đời của tôi. Tôi sao có thể lui ra trước khi nhìn thấy ngài làm chủ Akashi gia tộc chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me