LoveTruyen.Me

[AllSakura] Đen Và Trắng

Chương 5: Mầm mống của sự nghi ngờ, anh đào được cất trong chiếc lọ.

langlanh29

Hôm nay, bầu trời dường như còn êm dịu và ấm áp hơn cả hôm qua. Sakura ngồi trong lớp, ghé mình lên bàn cạnh chiếc cửa sổ mở toang, để cho gió nhẹ thổi vào xõa tung mái tóc dị sắc. Sakura là một con mèo nhỏ, đang cố duỗi mình đón nắng sớm vào buổi sáng, lim dim mắt buồn ngủ, trong đầu lại đầy những suy nghĩ vẩn vơ.

Shinji đã thật sự chuyển đến Furin, cậu còn nhìn lén thấy hồ sơ hắn ta mang theo được ghi là lớp một của năm hai, vậy là chung lớp với tên Kaji. Trông Kaji hơi kỳ lạ, nhưng mà chắc là Shinji sẽ ổn thôi, hắn ta rất được lòng người khác cơ mà.

Sakura lắc lắc đầu, ném tên Shinji kia ra khỏi não, cậu chẳng thèm quan tâm đến hắn nhé.

Nhưng mà tên đó tồi thật. Hắn giả vờ như đang chẳng có chuyện gì xảy ra, cho dù hắn đã nói những lời kinh khủng như vậy, hành động như thể một tên vô đạo đức, xong rồi phủi đít đi như chưa từng có chuyện gì. Một tên khốn, cậu không hỏi, hắn cũng chẳng thèm giải thích gì, hắn coi như bản thân chẳng làm gì sai, còn người cáu giận vô cớ là cậu.

Mày không phải em trai tao.

Tao và mày sao có thể là anh em được, chúng ta còn không chung họ cơ mà.

Mái tóc Sakura rũ xuống, trông rất tủi thân. Suo và Nirei ngồi bên cạnh nhanh chóng để ý đến tâm trạng buồn thiu của Sakura đang tỏa ra, nó cũng nhanh chóng gây chú ý với mấy thằng trong lớp. Bọn họ dồn ánh mắt như có như không về phía Sakura, lung túng không biết tại sao lớp trưởng lại trông tủi thân như thế.

Ai lại dám vứt mèo giữa trời mưa, để nó lủi thủi đi hong khô bộ lông một mình khi trời nắng lên thế này.

Mấy đứa nam sinh nhìn nhau, chẳng dám ho he gì, bầu không khí lớp chợt yên ắng, chẳng ai dám lên tiếng phá vỡ. Tại họ sợ chỉ một tiếng động lớn chút thôi, chú mèo đang tủi thân cụp đuôi nằm bên cửa sổ kia sẽ nhe răng mà chạy đi mất.

Kiryu đang ngồi ở góc đeo tai nghe, thấy bầu không khí lạ lùng của lớp thì làm lạ. Cậu đưa mắt nhìn theo bọn họ, trông thấy lớp trưởng nằm như còn mèo lười trên bàn, tóc rũ xuống trông như tai mèo đang cụp xuống. Cái bầu không khí oan ức, tủi thân phát ra từ cậu lớp trưởng luôn đầy năng lượng và hay bị mọi người chọc nghẹo phát ra.

"Chuyện gì vậy?" Kiryu nói khẽ với Nirei đang đứng ở một góc.

"Tớ không biết nữa, sáng nay cậu ấy vẫn ổn mà." Nirei đáp, đang nghĩ xem có nên lại dỗ dành cậu lớp trưởng không thì đã thấy Suo đã đứng trước bàn của cậu lớp trưởng đang ủ rũ.

"Sakura này. Đã có chuyện gì xảy ra sao?" Suo đứng trước bàn học của Sakura, nhẹ nhàng hỏi han, cho dù cậu đã ngờ ngợ biết được tâm trạng của Sakura tại sao lại như vậy nhờ những gì mà cậu quan sát được gần đây.

"Hả?" Sakura nẩng đầu lên, đôi mắt dị sắc đề phòng nhìn Suo. "Chuyện gì? Tao có bị làm sao đâu."

"Trông cậu không giống như là không bị sao làm đâu, Sakura." Suo ngồi xổm xuống, để mặt ngẩng lên nhìn Sakura, đôi mắt mèo dị sắc của Sakura đang bối rối cúi xuống nhìn cậu. "Sakura đang làm mọi người lo lắng đấy."

Sakura giật mình, đưa mắt theo Suo nhìn về xung quanh lớp. Quá chú tâm suy nghĩ nên cậu không nhận ra bầu không khí lớp lắng xuống hơn mọi hôm. Mọi người đều đang đưa ánh mắt nhìn về phía cậu, không phải kiểu ánh mắt ghét bỏ mà cậu luôn sợ hãi.

Sakura cúi đầu, lại chạm với ánh mắt của Suo. Cậu dường như chẳng có chỗ nào để trốn. Sakura lắp bắp hung dữ nói. "Không có chuyện gì hết. Tao có bị làm sao đâu, sao bọn mày lại làm như kiểu sắp tận thế đến nơi vậy!"

"Sakura đã hứa là sẽ tin tưởng vào mọi người rồi mà, để mọi người cũng sẽ tin tưởng vào cậu." Suo nói, đưa tay gạt gạt sợi tóc đang rũ xuống che đi ánh mắt của Sakura. "Hôm trước, mọi người đã cho Sakura biết thêm về mọi người rồi. Nên bây giờ, Sakura hãy nói thêm cho mọi người biết về cậu đi nhé!"

Cho nên, hãy tâm sự với bọn này đi. Đừng giấu mọi thứ trong lòng nữa.

Bọn họ tưởng chừng như Sakura đã mở lòng hơn với bọn họ sau bữa ăn hôm trước, hay lời xin lỗi của Sakura với mọi người sau vụ của Keel. Nhưng thật ra nó chẳng có gì thay đổi cả. Sakura có thể thấy an toàn hơn, giống như đã có nơi có thể tiếp nhận cậu, nhưng trong khoảnh khắc vô hình nào đó, Sakura lại trở nên khép kín hơn.

Cậu đang mơ hồ che đậy lại cảm xúc và quá khứ của bản thân. Dường như cậu không muốn những khoảnh khác tồi tệ trước kia chen chân vào hiện tại tốt đẹp mà cậu tìm thấy được.

Cứ che giấu mọi thứ, lấp nó sau vẻ ngoài hung dữ, dọa nạt bất cứ ai có ý định lại gần. Mãi cho đến khi có một sự việc nào đó xảy ra, nó mới quá tải và nổ tung. Lúc ấy, cho dù có ai tiến lên kéo cậu đứng dậy, thì Sakura có thể đã chẳng còn muốn đứng lên nữa.

Sakura nhìn Suo, ánh mắt của Suo khiến cậu an tâm. Nó giống như nước hồ mùa hạ, trong veo và êm ả giữa nắng hè, giống như làn gió mùa xuân, nhẹ thổi những cánh anh đào mỏng manh, đưa những cánh hoa đào phớt hạ cánh an toàn.

"Bọn mày muốn nghe kể chuyện không" Sakura đứa ánh mắt dò hỏi, nhận được cái gật đầu của Suo, bên cạnh cậu ta đã xuất hiện thêm Nirei và Kiryu.

"T-tao có một người bạn...."

Ai cũng biết đó là cậu. Mọi người cùng chung suy nghĩ.

"Hắn ta không được mọi người thích cho lắm..." Sakura hít một hơi. "Đầu tiên là bị gia đình bỏ rơi, sau đó thì bạn bè, thầy cô luôn coi hắn là một đống rác trong xã hội vậy. Cho dù hắn ta làm chuyện gì, mọi người cũng sẽ đều chỉ trích hắn, tất cả những việc xấu, bọn họ đều sẽ cho rằng hắn là người gây ra. Ngay cả khi nhặt được chiếc ví và trả lại cho người bị mất, không có một lời cảm ơn nào vì họ nghĩ rằng hắn chính là người đánh cắp chiếc ví..."

Bầu không khí trong lớp im ắng đến nỗi như thời gian đang dừng lại. Ngay cả Sugishita đang nằm ngủ cũng bị sự im lặng làm run rẩy mà phải gióng tai lên nghe, để rồi trán nổi gân xanh vì mấy chuyện vô lý đó.

"Sakura, chuyện này...." Nirei lúng túng muốn nói gì đó an ủi, nhưng mà dường như câu chuyện chưa dừng lại ở đây.

"Mọi người ghét hắn, nhưng hắn vẫn thấy ổn. Hắn có cho mình một người bạn chấp nhận hắn, sau đó là một người anh trai coi hắn là gia đình. Mọi chuyện rất tốt, vì hắn đã có bạn bè và có cả gia đình." Sakura mỉm cười, nhưng trong mắt của mọi người, nụ cười đó trông thật khó coi. "Nhưng những hiện thực đã cho hắn một cái tát. Người bạn duy nhất của hắn bị anh trai hắn đánh đến nỗi nhập viện, mà trong lúc hắn đi ra ngoài, hắn trùng hợp bắt gặp và có mặt ở đó."

Sakura tiếp tục kể. "Mọi người kéo đến, họ cho rằng đó là do hắn làm. Hắn nhìn về phía anh trai, anh trai im lặng, sự im lặng đó chính là thứ ép buộc đổ hết tội lỗi lên đầu hắn. Nhưng cũng nhờ anh trai, hắn chỉ bị đuổi học, bạn hắn thì vẫn không tỉnh lại, anh trai hắn bỏ rơi hắn, trong khi hắn chẳng làm cái mẹ gì. Hắn không làm gì và mất tất cả."

Sakura, làm một đứa giỏi đấm đá, ương ngạnh và hung dữ. Nhưng lại bị mẫu thuẫn bởi sự ngây thơ dễ tin người. Một đóa hoa dễ bị nhiễm bẩn nhất là một đóa anh đào mới tinh, đang từ từ đáp xuống vũng nước đục.

Nhưng anh đào không biết có một bàn tay đang đỡ lấy anh đào, thả cậu vào chiếc lọ thủy tinh nhỏ sạch sẽ dễ giữ gìn. Anh đào nhỏ chỉ thấy bàn tay kia là kẻ xấu xa, không cho cậu đáp xuống để uống nguồn nước mát mẻ để tắm mình. Một tên xấu xa bắt anh đào cách xa nguồn nước.

"Sakura ơi." Nirei kéo ghế ngồi bên cạnh cậu bạn, chẳng biết nói gì. Theo như chuyện Sakura kể, thì đó cũng là một trong những lí do mà Sakura chuyển tới đây, và người anh trai có mặt trong câu chuyện cũng chính là Shinji, người đã đi cùng Sakura sáng nay. Vậy có nghĩa là sau vụ đấy, người anh trai trong câu chuyện đã bỏ rơi Sakura, sau đó lại trở về bên cạnh cậu ấy, đồng thời coi như mọi chuyện trước đó chưa hề tồn tại.

Chẳng trách Sakura lại lúng túng như vậy. Hãy nghĩ xem một người là gia đình duy nhất của mình phản bội mình, đẩy hết mọi trách nhiệm lên người mình. Sau khi mọi việc qua đi lại xuất hiện trong cuộc sống êm đẹp mà mình mới tạo dựng lên. Chuyện đó thật khó có thể nghĩ được tiếp xem tiếp theo bản thân mình phải làm gì.

Nirei lúng túng nhìn Sakura đang im lặng, sau đó lại nhìn Suo và Kiryu đứng bên cạnh. Cậu mím môi, cậu cảm thấy câu chuyện này mới chỉ là bề nổi thôi, còn cái gì đấy được che giấu đằng sau, che giấu để không cho Sakura biết, hoặc là để bảo vệ Sakura, hoặc là tàn phá cậu, thật sự không biết nó là ý trước hay ý sau.

Nhưng hiện tại Suo và Nirei đang có cùng chung suy nghĩ, tên Shinji kia không thể nào là tên có thể bỏ rơi hay vứt bỏ Sakura được. Con người có thể che giấu mọi thứ bằng hình thể, ngôn ngữ, nhưng có một thứ mãi không bao giờ có thể che giấu được. Đó chính là ánh mắt.

Ánh mắt của một tên cưng chiều em trai mình, sẵn sàng tấn công tất cả những hiểm họa dám đe dọa đến gia đình của mình. Một tên xấu xa được giấu sau vẻ bọc của một người anh hiền lành, có thể lừa lọc em trai mình, cũng có thể lừa lọc được tất cả những tên thú hoang tưởng bở khác.

Nirei và Suo nhìn nhau, sau một loạt hồi tưởng, hai người dường như có đồng điệu về suy nghĩ. Kiryu đứng bên cạnh, dường như biết được đang có chuyện mà bản thân không biết, nhưng vụ này, cậu rất muốn nhúng một chân vào.

✁________

Tác giả: Thật ra các chương khác Sakura vẫn được xây dựng là một đứa trẻ hung dữ nhưng hay ngại ngùng. Chương này, mình viết Sakura có yếu lòng hơn để phục vụ cho tình tiết về sau, với lại ai cũng yếu lòng trước cảm xúc đối với người thân mà. Nên mọi người yên tâm nhé, sẽ không OOC quá nhiều đâu, mình sẽ nhanh chóng thả bé mều cuti hung dữ cào nát mặt đứa nào đụng vào ẻm lại cho mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me