LoveTruyen.Me

Allshua Ke Khac Biet

Cuộc gặp gỡ với hai Người Chiến Đấu đã để lại ấn tượng mạnh, đặc biệt là đối với Jisoo, người - với tư cách là con một và Người Sử Dụng được cha mẹ yêu quý - chỉ được nghe về giết người, băng đảng và tra tấn trên tin tức. Chan ít bị ảnh hưởng hơn do những trải nghiệm với gia đình em, nhưng điều đó vẫn khiến em run sợ khi đột ngột đối mặt với bạo lực mà một số Người Năng Lực phải chịu đựng. Sau khi lên giường và rúc vào nhau càng sát càng tốt, Jisoo chìm vào giấc ngủ chập chờn, an toàn nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Người Hỗ Trợ. Chan nằm thao thức một lúc, vuốt tóc Người Sử Dụng của mình một cách biết ơn và nghĩ về việc mình đã may mắn như thế nào khi được Jisoo tìm thấy.

Cả Jisoo và Chan đều không ngủ ngon đêm đó mặc dù họ đã hoàn toàn kiệt sức vì những sự kiện trong ngày.

Thế là sáng hôm sau, cả hai mệt như chết. Chan cáu kỉnh và than vãn về điều này điều kia trong khi Jisoo trầm lặng hơn bình thường rất nhiều, khuôn mặt nhợt nhạt của anh được tô điểm bởi quầng thâm và bọng mắt.

Anh đã mất tập trung suốt buổi trưa đến nỗi anh hoàn toàn quên mất một email nào đó từ một Người Sử Dụng nhỏ nào đó có vấn đề lớn về tính khí.

Người Sử Dụng cho biết không hài lòng khi tiếp cận Jisoo trong giờ nghỉ trưa, người đang ăn một mình sau khi Chan được gọi vào văn phòng để nhận kết quả thi. Jisoo thoát khỏi cơn mê khi chiếc ghế ở bàn anh bị kéo mạnh ra sau với một âm thanh rít chói tai và một cơ thể đổ ập xuống đó. Anh bắt gặp đôi mắt đen đầy giận dữ của Jihoon và email chưa đọc đang chờ anh trong tài khoản xuất hiện trong đầu anh ngay lập tức. Ý nghĩ đó khiến anh toát mồ hôi lạnh. "O-oh... Jihoon. Tôi xin lỗi, tôi lỡ quên mất e-email của cậu rồi..."

Jihoon mở miệng và Jisoo cúi đầu trước khi những lời cay nghiệt ném về phía anh - nhưng Người sử dụng kia chỉ nhìn chằm vào mặt anh trước khi đôi mắt cậu trở nên dịu lại. "Không sao. Anh đến sau đi? Trông anh bệnh thật đấy." Mặc dù lời nói của cậu vẫn thẳng thừng như mọi khi, nhưng giọng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều và sự nhẹ nhõm tràn ngập Jisoo khiến anh ngạc nhiên.

"Uhm... Cảm ơn c-cậu, tôi chỉ hơi mệt thôi. Tôi sẽ đến n-nhưng tôi có thể mang theo Người Năng Lực của mình được không?" anh cẩn thận hỏi, đã sẵn sàng cho câu trả lời 'không' sắc bén, nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, Jihoon gật đầu cộc lốc.

"Lát nữa đi theo nhóm. Chúng ta sẽ gặp nhau trước phòng học thường lệ, nhớ đến đúng giờ." Và với cái nhìn cuối cùng, cậu đã bỏ lại một Người Sử Dụng đang rất bối rối.




Sự bối rối của anh không kéo dài lâu khi một cánh tay gầy gò ôm lấy cổ anh từ phía sau, gần như cắt đứt hoàn toàn không khí trong người anh. "Hyung! Em được học bổng rồi! Bắt đầu từ ngày mai em sẽ nhập học!" Giọng nói phấn khích của Chan vang lên bên tai anh, khiến anh nhăn mặt với âm lượng lớn.

"Thật tuyệt vời, Channie," anh nghẹn ngào, vỗ nhẹ vào cánh tay của người trẻ hơn, "nhưng em đang giết anh đấy."

Người Hỗ Trợ lập tức buông anh ra và lùi lại, vẻ mặt áy náy. Jisoo vừa xoa cổ vừa quay người lại. "Em đã đậu rồi?! Tuyệt vời, chúng ta cần phải ăn mừng," anh cổ vũ với nụ cười toe toét và Chan rạng rỡ ngay lập tức.



Sau khi cả hai đã tận hưởng những chiếc bánh hạnh nhân nhiều đường từ căn tin, họ gặp phải bất ngờ tiếp theo.

"Một lá thư nữa," Jisoo nói sau khi mở tủ đồ của mình. Anh đưa nó cho Chan trong khi đang lơ đãng cất sách của mình đi.

" Nếu nghi ngờ, hãy dùng nước. "

"Là sao?" Jisoo nhìn lên từ chiếc túi của mình, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.

Chan nhún vai và vẫy vẫy tờ giấy trên tay. "Không biết nữa, trong thư viết như vậy đấy. Chỉ có dòng đó thôi, không có gì khác, ngay cả chữ ký cũng không luôn."

Jisoo cũng lấy lá thư ra đọc nhưng cũng không làm sáng tỏ được nhiều điều bí ẩn. "Thật kỳ lạ. Nhưng chúng ta hãy chờ xem điều gì sẽ xảy ra. Anh ấy hoặc cô ấy đã làm rất tốt vào ngày hôm qua."

Chan xem xét Người Sử Dụng của mình và nhận thấy nụ cười nhỏ trên khuôn mặt anh. "Anh không nghĩ rằng người đó biết Jun và Hansol à, hyung?"

Jisoo cười trước khi cúi xuống và hạ giọng. "Không, anh khá chắc chắn rằng đó là một Người Hỗ Trợ có khả năng thấu thị đã để lại những lá thư. Điều đó cũng giải thích tại sao người đó biết mã khóa tủ của anh."

"Oa, lại là năm sao nữa. Không biết đó là ai?" Chan nhìn quanh như thể đang đợi ai đó xuất hiện và vẫy tay với em. "Và tại sao người đó không nói chuyện với anh? Chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?"

Jisoo cau mày trong khi đóng tủ đồ của mình. "Có lẽ Người Sử Dụng của cậu ấy không muốn cậu ấy làm vậy? Người Hỗ Trợ phải có giao ước rồi vì cậu ấy có thể sử dụng khả năng của mình và Người Sử Dụng có lẽ lo lắng về việc cấp bậc được nhiều người biết đến."

"Hừm, đúng vậy. Chúng ta có nên thử tìm xem đó là ai không?" Chan hỏi, trông có vẻ quá háo hức để thể hiện Sherlock bên trong em, nhưng Jisoo lắc đầu với một nụ cười và vỗ vai Người Hỗ Trợ của anh.

"Anh không muốn cậu ấy gặp rắc rối."

Chan rõ ràng là thất vọng nhưng tự an ủi mình bằng một trong những chiếc bánh hạnh nhân còn sót lại và nghĩ rằng mình vẫn sẽ để mắt đến người viết thư vô danh, đề phòng thôi.




Nhóm của Jisoo đã đợi sẵn khi anh và Chan đến và đó là lý do đủ để tim anh đập nhanh hơn và tay anh đổ mồ hôi. Chan nắm lấy ngón tay của anh ngay khi em cảm thấy sự lo lắng của Người sử dụng tăng lên và tự hứa với bản thân sẽ không buông tay, bất kể các thành viên trong nhóm có nói gì.

Seokmin cười rạng rỡ ngay khi nhận ra hai người họ và vẫy tay chào. "Chào Jisoo! Chúng ta nên đi thôi nào! Ồ và xin chào, tôi là Seokmin, rất vui được gặp."

"Xin chào Seokmin," Jisoo chào với một nụ cười nhẹ nhõm, lo lắng trong người thoải mái hơn một chút. "Chào Jihoon, chào Kangin. Đây là Chan, Người Hỗ Trợ của tôi."

Jihoon và Kangin chỉ gật đầu, cả hai đều nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau (Kangin nhìn với một nụ cười khinh khỉnh). Seokmin là người duy nhất thực sự bắt tay Chan và hai người họ ngay lập tức bắt đầu trò chuyện trong khi đuổi theo hai Người Sử Dụng đáng sợ trong không khí buổi chiều lạnh giá. Trời bắt đầu có tuyết và Jisoo lặng lẽ bước vào giữa hai Người Năng Lực, thân nhiệt của họ giữ ấm cho anh và cho anh cảm giác an toàn. Anh thích nghe họ nói mà không cần phải thực sự nói bất cứ điều gì và anh khá chắc chắn rằng Chan có thể cảm nhận được tâm trạng đang lên của anh. Tuy nhiên, người trẻ hơn vẫn nắm tay anh trong suốt quãng đường.




"Chúng ta đến rồi," Jihoon ngắt lời các Người Năng Lực sau vài phút trôi qua và Jisoo cũng như Seokmin há hốc mồm kinh ngạc. Tòa nhà rất đồ sộ: một trong những khu chung cư cao tầng mà chỉ những người giàu có mới có thể mua được, nơi chỉ riêng những chiếc tay nắm cửa đã đắt hơn tất cả những món đồ nội thất mà Jisoo từng sở hữu cộng lại.

"Căn hộ của anh ở trong này á?" Seokmin tròn mắt hỏi. Jihoon chỉ thờ ơ nhún vai và rút ra một chiếc thẻ khóa để mở cổng trước. "Trời má, tôi thậm chí còn chưa bao giờ đến gần một trong số chúng trước đây," Seokmin lầm bầm một mình, khiến Chan bật cười.

Người Hỗ Trợ trẻ tuổi là người duy nhất trông không ấn tượng chút nào (ngay cả Kangin cũng hơi run) và Jisoo phải tự nhắc nhở bản thân rằng điều này có lẽ chẳng là gì so với mức sống trước đây của em. Điều đó khiến anh cảm thấy hơi tội lỗi về căn hộ tồi tàn của chính mình, nhưng Chan ngay lập tức siết chặt tay anh và gửi cho anh một nụ cười hạnh phúc.

Jihoon hướng dẫn họ đi qua một hành lang tráng lệ, đi qua một số bảo vệ mặc đồng phục đang gật đầu với cậu, hướng tới một thang máy cũng được kích hoạt bằng thẻ khóa của cậu. Khi họ lên đến tầng 17, nó dừng lại và họ đứng trước một cánh cửa gỗ bóng loáng.

Căn hộ phía sau cánh cửa cũng sang trọng như tòa nhà. Nhiều không gian với nhiều cửa dẫn đến nhiều phòng, nội thất hiện đại, đắt tiền và có màu sắc trầm. Jisoo thầm nghĩ cả căn hộ của mình có lẽ chỉ có thể nằm gọn trong cái hành lang này.

Cả nhóm đã ngồi vào phòng khách sáng sủa trên tấm thảm lông được trang trí bằng những chiếc đệm mềm, sử dụng một trong những chiếc ghế sofa làm chỗ tựa lưng. Chiếc bàn cà phê thấp là chiều cao hoàn hảo để họ viết trong khi thoải mái nằm dài trên sàn.

"Anh sống ở đây một mình sao?" Chan hỏi khi Jihoon trở ra từ bếp, mang theo một khay nước ngọt và đồ ăn nhẹ.

"Không, tôi ở chung căn hộ với các Người Năng Lực của tôi. Họ vẫn đang học trên đại học, đang làm dự án riêng của họ. Và tin tôi đi, như vậy sẽ tốt hơn vì họ ồn ào kinh khủng." Cậu đặt khay xuống bàn và đập tay. "Được rồi, bắt đầu nào. Kangin, cậu và tôi sẽ chuẩn bị bài thuyết trình; Seokmin, Jisoo, nghiên cứu thêm về các chủ đề phụ. Sử dụng máy tính bảng này ở đây đi; tôi sẽ lấy laptop và một số sách. Chan, giúp tôi mang chúng."


Chưa đầy 30 phút im lặng tập trung trôi qua khi có giọng nói càng lúc càng rõ hơn và cửa trước mở khóa. Trợn mắt, Jihoon dựa lưng vào ghế sofa. "Trời đất, họ về rồi. Tạm biệt, bình yên và yên tĩnh."

"...và Shindong nói rằng điều đó là không thể nhưng Heechul hoàn toàn- ồ. Chào mọi người!" Jeonghan đã bước vào phòng khách, vui vẻ nói chuyện với Seungcheol trước khi anh ấy nhận thấy những ánh mắt hướng về phía mình. "Tôi hoàn toàn quên rằng các cậu đang ở đây ngày hôm nay."

"Đó là ý tưởng quái đản của anh," Jihoon làu bàu, nhưng cậu nói nhỏ đến mức chỉ có Jisoo bên cạnh cậu có thể nghe thấy. Anh vội nhấp một ngụm coca để kìm lại tiếng cười đang kẹt lại trong cổ họng.

"Dù sao thì, chào mừng đến với ngôi nhà khiêm tốn của chúng tôi! Cậu thích nó chứ, Jisoo?" Jeonghan hỏi với một nụ cười toe toét.

Jisoo ngay lập tức bị sặc nước trước câu hỏi bất ngờ, làm đổ nửa chai nước lên áo. Anh sặc sụa, cố thốt ra một tiếng "tuyệt" trong khi Seokmin vỗ lưng giúp anh thở.

Jihoon lườm Người Chiến Đấu của cậu, anh ấy rõ ràng là đang cố gắng không cười trước Người Sử Dụng không may bị ướt. "Nếu anh không có gì quan trọng để nói, hãy để chúng tôi yên; chúng tôi vẫn chưa xong."

Jeonghan mở miệng định trả lời một cách hỗn xược nhưng Seungcheol đã bước vào và nắm lấy tay anh ấy với một nụ cười. "Thay đồ trước đi, nói chuyện sau." Người Chiến Đấu tóc dài bĩu môi nhưng gật đầu, đi theo người kia.

"Hai người đó là nghiệp báo của tôi," Jihoon rên rỉ và cuối cùng Seokmin phá lên cười trước vẻ mặt khó chịu của cậu. Jisoo cắn môi để ngăn bản thân mỉm cười trong khi cố lấy khăn giấy lau khô chiếc áo sơ mi của mình. Anh nhìn quanh tìm Chan, người đã biến mất hơn hai mươi phút.

"Người Hỗ Trợ của anh đang chơi x-box trong phòng tôi," Jihoon nói, nhận thấy ánh mắt lo lắng của bạn cùng nhóm. "Lúc nãy trông cậu ấy có vẻ buồn chán. Anh có muốn tắm rửa không? Nó sẽ rất rít sau khi khô đấy."

"C-có, cảm ơn," Jisoo đáp, ngại ngùng trước sự chu đáo bất ngờ của Jihoon.

Trước khi họ có thể đứng dậy, Kangin đã cắt ngang. "Chúng ta đi thôi, tôi có cuộc họp rồi." Jihoon trông như muốn chửi anh ta vì đã không đề cập sớm hơn, nhưng cậu vẫn kiềm chế được và chỉ gật đầu. Seokmin trìu mến xoa tóc Jisoo trước khi cả hai rời đi và hai Người Sử Dụng ở lại.

"Tôi không biết làm sao chúng ta có thể hoàn thành dự án chết tiệt này," Jihoon thở dài, xoa xoa thái dương sau vài nhịp im lặng, "nhưng trước tiên phải lấy cho anh một chiếc áo khô đã."

Jisoo giữ im lặng khi đi theo người bạn cùng nhóm qua hành lang nhưng anh không khỏi cảm thấy có lỗi với trách nhiệm mà người kia phải gánh chịu.

Không cần gõ cửa, Jihoon mở cửa xông vào trong khi kéo Jisoo theo sau. "Anh ấy cần một chiếc áo mới sau vở kịch của anh khi nãy," cậu nói, hoàn toàn không bối rối trước cảnh tượng trước mặt.

Hình ảnh Jeonghan và Seungcheol cởi trần chào đón họ. Cả hai đã ngừng thay đồ khi bị gián đoạn và quay về phía cửa. Dấu hai sao của hai Người Chiến Đấu được hiện ra, của Seungcheol trên bắp tay vạm vỡ và của Jeonghan trên vùng bụng phẳng lì, ngay phía trên cạp quần. Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, Jisoo đỏ bừng mặt và vội vàng lấy tay che mắt trong khi lùi lại vài bước để ra khỏi phòng càng nhanh càng tốt.

"Woah, cẩn thận!"

"Chờ đã! Cậu sắp-"

Lưng anh đập mạnh vào một cạnh sắc có lẽ thuộc về một chiếc tủ nào đó, nhưng trước khi anh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một bàn tay ấm áp đã nắm chặt lấy vai anh và đẩy anh ra. Anh loạng choạng ngã vào vòng tay đang đợi sẵn của một người khác, người đã giữ anh đứng vững trong khi tiếng vỡ tràn ngập không gian. Cuối cùng khi anh dám nhìn xung quanh, anh thấy mình đang áp vào ngực (rất trần trụi) của Jeonghan trong khi Seungcheol loay hoay với Jihoon, người đang đứng cạnh một bó hoa và những mảnh vỡ của thứ trước đây từng là một chiếc bình xinh đẹp. Cậu trông sao, nhưng toàn bộ phần thân trên của cậu ướt đẫm nước và một vài cánh hoa dính trên người cậu.

"Ôi chúa ơi, tôi rất xin lỗi! Cậu có sao không? Cậu có bị thương không?" Jisoo ngay lập tức kêu lên, hoàn toàn quên mất da thịt của Jeonghan đang dính vào mình. Anh ngọ nguậy thoát khỏi vòng tay miễn cưỡng của Người Chiến Đấu và bước lại gần Jihoon, người đang cố gắng phủi những cánh hoa khỏi chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm trước đây của cậu, trong khi Seungcheol cẩn thận thu dọn những mảnh vỡ xung quanh cậu.

"Tôi không sao, còn lưng của anh thì sao?" đến câu trả lời cộc cằn. "Chết tiệt, tôi không thể lấy thứ chết tiệt này ra khỏi người mình được."

"Lưng của tôi không sao, mặc dù vậy, cảm ơn vì đã đẩy tôi ra. Đây, để tôi giúp." Jisoo bắt đầu nhặt những bông hoa từ chiếc áo sơ mi ướt đẫm trong khi Jihoon bực bội dựa vào tủ quần áo.

"Tại sao anh lại đặt bình hoa trên tủ quần áo kỳ dị hết sức, đúng là đồ không bình thường?" cậu cằn nhằn Jeonghan đang trợn mắt nhìn cậu.

"Nếu không thích phong cách của anh, đừng vào phòng anh," Người Chiến Đấu trả lời với một cái hất tóc hỗn xược, sau khi cuối cùng cũng mặc áo vào.

Jihoon chưa kịp trả đũa thì đã bị cắt ngang bởi giọng nói run run của Jisoo. Người Sử Dụng đang chăm chú nhìn vào cổ áo sơ mi ướt của Jihoon đang dần chuyển sang màu đen.

"Jihoon... D-dấu ấn của cậu bị nhòe... Chuyện gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me