LoveTruyen.Me

Alltake Hay Cho Toi Mau

  Ngày hôm sau,Takemichi đã thức dậy từ sáng sớm theo thói quen.Dụi mắt mở cửa phòng Hakkai đi ra,bỏ mặc Hakkai vẫn đang nằm ngủ một mình.

 "Tai-nii??"-Cậu vừa đi ra đã thấy bóng dáng Taiju,gã về nhà từ bao giờ vậy chứ.

 "Ồ,dậy sớm nhỉ,khá khăn cho mày"-Gã liếc em một cái rồi lại chăm chú dán mặt vào tờ báo buổi sáng.

  Takemichi nhìn mà tự độc thoại trong đầu,rằng gã hành động như một ông chú trưởng thành vậy.Thế mà hồi trước cậu lỡ miệng gọi 'chú' cũng bị Taiju cáu.Takemichi cứ đứng đó rất lâu,như một pho tượng,Taiju chẳng đoái hoài đến.

 "Michi,em dậy rồi sao.Ra đây chị nấu bữa sáng nào"-Yuzuha cũng đã đi ra,cô gọi Takemichi lại

 "Không,mày đi lôi thằng Hakkai lại đi Takemichi.Còn Yuzuha,lần sau dậy sớm hơn đừng ngủ nhiều"-Taiju không đồng tình 

 "...vâng"

  Yuzuha chỉ biết ngậm ngùi vâng dạ rồi đi nấu bữa sáng.

  Ngay khi tất cả đã ngồi vào bàn ăn,Takemichi để ý thấy tay Yuzuha-nee lại run nữa rồi,Hakkai-nii đổ mồ hôi hồn hột ra như tắm.Cậu mắt nhìn tay cầm lát bánh mì với trứng ốp cho vào miệng

.

.

.

.

.

....Nó ngon quá...Bao lâu cậu mới được ăn bữa ăn như này.Trong bệnh viện thức ăn thường phù hợp cho những người lớn hơn,nên có món cậu không thể ăn.Có lần đã phải nhịn đói vì thức ăn hôm đó....

  Vị mằn mặn của xì dầu trên bánh và vị ngầy ngậy của trứng làm cậu như được thắp sáng lên vậy

RẦM

 "Yuzuha,tao đã nói là nấu cho hoàn chỉnh cơ mà"-Taiju đập tay lên bàn ăn.Gã từ khi còn ở tuổi thiếu niên đã có khí chất như một vị vua quyền lực,tất cả mọi thứ lúc đó đều theo ý gã,không vừa lòng thì sử dụng bạo lực là xong.Nay còn đang tầm tuổi gần trưởng thành,sự nóng nảy của gã dễ dàng mà bùng lên

 (Phần này tôi không có nhiều kiến thức ở độ 17-20 tuổi ,tôi chưa đến tầm đó nên không thể khai thác rõ,xung quanh cũng không có ai ở độ tuổi ấy.Nếu sai sót thì cho tôi xin lỗi nếu không miêu tả đúng tâm lí nhân vật-Higo)

 "E-em xin lỗi"-Cô cúi gằm mặt xuống

 "Mẹ kiếp,ăn như ăn rá-"-Gã quay người tính đem bữa sáng đem đổ rồi quay lại đạp Yuzuha một trận ra trò,ai ngờ được hình ảnh hiện tại mà Taiju đang thấy

 (Higo:Mọi người còn nhỏ mà anh nói tục thế Taiju=vvv)

  Hai anh em kia chưa bao giờ dám ngồi cạnh gã nên vị trí vào buổi sáng hôm nay  sẽ dành cho Takemichi.Taiju đẩy ghế định đem đồ đi đổ thì thấy Takemichi vừa ăn vừa khóc.Cái má phồng lên như con chuột hamster khi cố ăn thêm bánh cho bằng được.Nước mắt nước mũi tèm lem hết trên mặt nhưng cậu chẳng quan tâm đâu.

  Gã đơ ra một hồi,sao cả người cứ rạo rực khi nhìn Takemichi khóc.Gã và cậu mới gặp nhau tầm một tháng thôi,Taiju tự hỏi đây là cảm giác gì?

 "Takemichi,sao em khóc"-Hakkai là người thứ hai để ý đến,anh chẳng biết vì lí do gì mà hôm nay lại được thấy em trai mới khóc thế này.

 "Bữa dáng....non quá..."-Takemichi cố nói tròn chữ nhưng khá khó,ít nhất mọi người hiểu được cậu nói gì.

  Sau câu đó của cậu,chỉ còn tiếng sụt sùi của mình Takemichi,Yuzuha và Hakkai thì chăm chú ăn nốt phần,khó hiểu rằng tại sao Taiju ban đầu định vứt đồ ăn đi giờ đặt lại ngay ngắn trên bàn xử lí nốt

  Xong xuôi,Yuzuha bỏ bát đĩa vào rửa rồi cũng xách cặp đi học như Hakkai đang đợi ngoài cửa.Cả căn nhà lại còn mỗi Takemichi và ông anh cả,Taiju lại bỏ bơ em để đi vào phòng,chợt gã thấy có gì đó kéo mình lại 

 "Mày cần gì?"-Gã cục súc giật lại vạt áo bản thân

 "Anh không đánh ai sao Tai-nii,anh đang giận này"-Takemichi ngây ngô hỏi.

  Đúng rồi,với một đứa trẻ 7 tuổi như cậu,thấy cảnh cứ khi anh trai tức giận thì lôi hai anh chị kia ra đánh sẽ có suy nghĩ như vậy.Những đứa trẻ khác thấy thế sẽ khóc um lên vì sợ,hay run như cầy sấy mà im lặng chịu đựng.Nhưng Takemichi thì khác,Taiju bất ngờ khi cậu có thể quan sát tốt đến thế và còn hỏi gã có nhu cầu bạo lực không(?)

 "Yuzuha-nee nói sẽ chịu thay mỗi phần của Hakkai trước đây.Anh đánh em cũng được,ngay bây giờ cũng được"-Takemichi kiên định,cậu nhất quyết phải bảo vệ anh chị mình.Bản thân còn có ý định sau này lớn đánh nhau rồi hạ đo ván Taiju để ổng không tự kiêu nữa=))))

 "Là mày nói đấy"

  Gã thoáng chốc chuyển qua cười,không cau có như ban đầu nhưng  Takemichi thấy lành lạnh.Vẻ mặt của gã giống dấu hiệu cho sự đau đớn sắp đến.Taiju đấm vào mặt cậu một cái khiến Takemichi loạng choạng lùi về sau.Nắm đấm đó không phải dạng vừa...

  Takemichi tưởng thế là xong rồi,thế mà gã lại quát em

 "Takemichi,mày không tránh?"

 "Tại sao em phải tránh"

 "Tao đánh mày không có nghĩa là mày đứng im chịu trận.Lần này tao đánh mày nhớ tránh"-Hết câu Taiju lại đấm cậu một cái nữa,nhưng cậu lại vẫn đúng yên

 "Xin lỗi Tai-nii,lần này là do thói quen"

  Taiju chẳng đếm xỉa đến Takemichi nữa,dù gì gã cũng đã phát tiết xong,không có ý định dây dưa nữa để tránh điên máu

----------------------------------------------------------------

  Takemichi không có phòng riêng,cậu đang tròng phòng Hakkai,cậu lăn lộn từ chỗ này sang chỗ kia.Cảm giác có một khoảng thời gian rảnh rỗi như này cậu chưa thể thích ứng,ở viện thì toàn ngủ vì thuốc tiêm nên chẳng có gì để nhớ.

  Bỗng ánh mắt cậu va phải tủ sách của Hakkai,tò mò nổi lên nên Takemichi lại xem thử.Cuốn sách tiếng Nhật với nhiều chữ khác nhau,Takemichi bất ngờ khi bản thân có thể đọc....à đúng thôi,anh chị ở nhà cô Yoko đã dạy em mỗi lần đi học về mà,dạy đọc và viết chữ.Nhớ lại cảnh họ thì vui vẻ dạy cậu,cậu thì chẳng muốn học nhưng không muốn họ buồn liền ngồi nghe.Bây giờ mới biết là nó có tầm quan trọng như nào khi biết đọc chữ và biết viết

  Takemichi hí hửng mở một phần bài tập đọc ra,bài 'Củ cải khổng lồ' (Theo tối biết thì trong sách của hs cấp 1 lớp 1 bên đó có bài này-Higo)Cậu nheo mắt đọc từng chữ một,mỗi lần thốt ra lại khiến cậu vui như mở hội.

  Cứ thế cho đến khi Takemichi thấy họng có hơi ngứa ngáy,hàm răng cũng rất đau.Một cảm giác khao khát thứ gì đó nổi lên trong đầu,cậu chẳng biết bản thân cần gì

  Cậu cứ thế đi ra ngoài,thấy Taiju đi đâu về này,thế ra là nãy cậu ở nhà một mình mà chẳng hay biết.

  Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trên tay Taiju làm cái khao khát khó hiểu lại nổi lên nhiều hơn.Taiju thấy Takemichi đứng yên như bị người ta trồng ở đó,mặt mày đỏ hừng hực,gã nghĩ cậu ốm.Lập tức cơ thể lại từ hành động vệ sinh bản thân các kiểu rồi đi đến bên Takemichi mà đưa lên sờ trán cậu

  Có hơi nóng thật,gã cảm nhận nó từ bàn tay to lớn của bản thân.Nhưng đầu óc Taiju tình táo lại ngay sau đó,tự hỏi bản thân có phải gặp vấn đề hay không mà lại đi quan tâm 'nó'-Takemichi

  Tay gã trên trán Takemichi bị gỡ xuống,cậu cầm lấy tay gã rồi há miệng ra cắn cái 'Phập'.Taiju giật mình cái cảm giác nhói đau truyền đến đại não khiến hắn bủn rủn.Nó còn khiến gã khó chịu hơn khi bị thương.

  Taiju lại nhìn xuống Takemichi,cái miệng của cậu dán chặt vào cổ tay gã,gã cảm nhận thấy máu như đang bị rút đi.Dần dà gã cũng thấy quen,khống đau như tưởng tượng ban đầu.Mà gã lại nhảy ra một câu hỏi: Tại sao gac lại để Takemichi làm như thế này?Điên mất thôi

  Về phía Takemichi,cậu khi thấy tay của Taiju đã thoang thoảng người được mùi gì đó rất thơm bay ra.Liền chẳng chần chừ mà giành lấy cánh tay kia,cắn vào cổ tay như sợ mất đi con mồi béo bở vậy.

  Nơi đầu lưỡi cậu cảm nhận được có vị ngọt ngọt đắng đắng chảy vào,cậu không biết liệu có do cậu tưởng tượng hay không mà sao lại thấy thứ chất lỏng này lại rất giống cà phê.Cho dù nó là máu.

  Lần đầu biết hương vị này là Takemichi chỉ muốn chẳng rời,cơ mà cậu nghĩ nếu người bình thường mất nhiều máu thì sẽ gặp nguy hiểm liền tiếc nuối rời bỏ chỗ đó.Khi miệng cậu tách khỏi,máu lại chảy ra một chút,cậu từ tốn liếm hết sạch,trong đầu nhảy số rằng hay là khoe chiến tích cho Taiju?!

  Điên rồi,cơ mà Takemichi đang làm này.Cậu ngước nhìn Taiju,gã hơi bất ngờ khi cậu nhìn gã.Xong,cậu cười làm lộ ra hai cái răng nanh,lè cái lưỡi ra như để khoe chiến tích rằng bản thân uống được máu.

  Taiju bất giác thật trái tim mình hút đi một nhịp,nhưng gã và Takemichi là anh em mà!!!!!

----------------------------------------------------

  Có phải anh em ruột đâu mà lo=]]]

  Đăng rồi sủi tiếp=33

 sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi sủi

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me