Allv Be Con Khong The Cham Toi
* Kính koong kính koong kính koong kính koong *- Chờ chút, ra liền đây.Yoongi ngồi trên giường ngáp ngắn ngáp dài nhìn đồng hồ. Bây giờ còn chưa tới sáu giờ sáng, là tên khùng nào tới bấm chuông vậy?* Kính koong kính koong kính koong kính koong *.- Shit, đã nói là ra liền mà!Anh hét lên rồi xuống giường ra mở cửa....Tên điên này.- Taehyung, Taehyung à ~Hoseok nháy mắt với Yoongi còn đang đầu xù ngái ngủ một cái rồi tươi tỉnh nhảy chân sáo vào phòng, lướt qua Yoongi như một cơn gió.Đâu có ai nói sau khi cùng Jimin trở về nhà rồi thì anh không thể gặp Taehyung của anh vào sáng sớm đâu chứ? Anh có chân, biết nơi cậu sống, lại cả ngày rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, vậy đâu có ngốc đâu mà ngồi ở nhà thay vì đến tìm cậu phải không?Cậu còn đang ôm chiếc gối ôm ngủ trong phòng thì chợt bị cả một thân hình cao lớn đè lên.- Taetae, dậy thôi Taetae. Tôi tới chơi với em này.Cậu vẫn chẳng hề mảy may để ý, tiếp tục '' công việc '' ngủ của mình.Hoseok thấy vậy thì phụng phịu hò cậu dậy thêm một lúc, sau đó cũng bỏ cuộc, quyết định nằm xuống cạnh cậu luôn. Anh nhân cơ hội lúc cậu chưa tỉnh, vòng tay qua ôm lấy cậu, chân cũng gác đè lên cậu, thực sự coi cậu như một cái gối ôm, sau đó cười tít mắt mà ngủ.Lại nói, Yoongi, sau khi bị bơ hiện đang cứng đờ đứng ngoài cửa, ngay cả việc đóng cửa lại còn chưa làm.Giấc ngủ của anh... bị một tên điên vô gia cư mới xuất viện quấy phá.Yoongi đằng đằng sát khí tiến vào phòng bếp, cầm con dao lên đi tới trước cửa phòng cậu.Jung Hoseok... Tôi sẽ giết cậu!!!!---Trên bàn ăn, ba người ba trạng thái cùng ngồi dùng bữa.Cậu vừa tỉnh dậy, còn hơi ngái ngủ, đang mắt nhắm mắt mở gặm bánh mì.Hoseok để hai tay lên bàn chống cằm, tươi cười nhìn cậu.Yoongi ngồi bên cạnh nhìn Hoseok, tay cầm nĩa liên tục coi đĩa mì ý là bản mặt của '' ai đó '' mà đâm vào.Thật là một bầu không khí kì lạ!Ăn sáng xong, cậu vào phòng thay đồ, sau đó chuẩn bị ra ngoài tới nhà trẻ Thiên Đường. Vừa bước ra khỏi phòng mình, nhìn thấy Yoongi và Hoseok ngồi trên ghế sofa, Yoongi thì bừng bừng lửa giận, Hoseok thì cười cười như tên ngốc.Ừm... hai người này, tạm thời hiện tại đang thất nghiệp phải không nhỉ? Chị Hayung lại đang thiếu người làm, nếu vậy.- Yoon, Hoseok, hai người muốn đi làm tình nguyện với tôi không?---Chị Hayung đứng trước cổng cười rạng rỡ, hai mắt sáng lên như đèn pha lê.Bwi, em quả thực, là thiên sứ mà Thượng Đế phái xuống giúp đỡ chị phải không?Mặc dù hơn một tuần liền em không đến, hại chị khổ sở tới cùng cực, nhưng khi xuất hiện trở lại đã mang theo hai thanh niên trẻ khỏe cao to khác nữa.Quả thực là trên cả tuyệt vời mà!Yoongi, Hoseok và Bwi tiến vào trong nhà.Hoseok... có lẽ không cần nói lí do tại sao đồng ý đi theo cậu rồi. Còn Yoongi, vẫn nhớ chứ, anh thích trẻ con.Ba người cùng vào phòng gọi đám trẻ dậy, nhưng chưa đầy một phút sau, Hoseok đã bị chị Hayung lôi ra ngoài quét sân để chị vào chuẩn bị bữa sáng.- ... Anh Hoseok?Hoseok đang quét sân thì nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên.- Jungkook? Em cũng làm ở đây sao?- Vâng.- Jungkook cười- Anh mới tới sao? Em nghe Jimin- hyung nói anh đã khỏe lại rồi, thật may quá nhỉ?... Ừm... Vậy, em vào nhà chuẩn bị thức ăn cho bọn trẻ.Hoseok gật đầu nhìn Jungkook bước vào. Jungkook, nghe cách nói chuyện của em, chắc chưa gặp lại em ấy phải không? Nếu vậy, thật háo hức muốn xem phản ứng của hai người là như thế nào.Hoseok nở nụ cười gian tà. Lại sắp có kịch hay để coi rồi.Jungkook tiến thẳng vào bếp chào chị Hayung rồi cùng cô nấu bữa sáng. Gần đây, mấy đứa nhỏ cả ngày chỉ ngồi trong phòng phụng phịu, nói là nếu không phải Bwi gọi thì tụi nhóc sẽ không ra ngoài chơi đâu, phải chờ Bwi tới cơ. Ngay cả ăn uống cũng ở trong phòng luôn.- Jungkook, hôm nay Bwi tới đây đó, còn mang theo hai người tới tình nguyện. Thằng bé đang đánh thức bọn trẻ. Em mang thức ăn vào phòng đi.Chị Hayung cười đưa khay đồ ăn cho Jungkook. Anh nhận lấy bưng tới phòng tụi nhỏ.- Yash, mấy nhóc này, còn chưa chịu dậy hả?Một giọng hét vang ra khi Jungkook vừa tới cửa phòng. Woah... Cách ăn nói này mà được mấy bé nói là dịu dàng sao?... Cũng '' dịu dàng '' quá nhỉ, Bwi?Jungkook tươi cười đẩy cửa bước vào.- Đồ ăn tới rồi đây!...Khay thức ăn trên tay Jungkook mém rơi xuống, nếu như không có Yoongi nhanh nhạy chạy tới đỡ.Bạn biết không.Có những người, những khuôn mặt mà dù mất cả đời, bạn cũng không thể quên.Và... Người đang đứng tựa bàn nhìn đám trẻ đó... Là người Jungkook không thể quên.
Jungkook ngập ngừng ôm lấy cậu. Nhẹ nhàng và chậm chạp... Anh vẫn chưa thể kịp thời tiếp nhận sự xuất hiện của cậu. Hình bóng mà anh vẫn luôn nhung nhớ.Cậu im lặng, sau đó đẩy Jungkook ra, kéo anh vào nhà tắm khóa cửa lại.- Tae... Có chuyện g...Cậu túm lấy cánh tay của Jungkook, liền bị anh hất ra.- Đừng.Cậu im lặng nhìn Jungkook, sau đó một lần nữa túm lấy cánh tay anh, vạch áo lên....Cậu im lặng, nhìn chằm chằm vào chúng.Jungkook rụt tay lại, kéo áo xuống, giấu ra sau.- Taehyung... Cái này... do chẳng may nên...- Tại sao?- Cậu hơi run, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, vén áo lên- ... Em cũng muốn bắt chước Hoseok sao... Đồ điên... Tại sao?Cậu đánh vào ngực Jungkook. Sáng nay, khi gặp anh, cậu nhận ra đôi mắt của anh rất lạ. Nó không còn là đôi mắt của Jeon Jungkook ba năm trước đây. Nhưng... nó rất quen. Bây giờ cậu mới hiểu, đó là đôi mắt của Hoseok khi nhìn thấy cậu. Hoang mang, vui mừng nhưng... sợ sệt. Cậu không biết vì sao lại nghĩ Jungkook cũng hành động ngốc nghếch như Hoseok lúc đó, nhưng...
Jungkook im lặng nhìn cậu, để cậu đánh.Quá bất ngờ. Anh không nghĩ sẽ gặp lại cậu như thế này. Vì vậy, ban sáng, anh đã bỏ chạy.
Anh... có lẽ có vấn đề thật rồi. Người mình mong muốn gặp lại bao lâu nay, giờ khi nhìn thấy lại không tin và bỏ chạy như thế.- Taehyung... Anh thật sự quay lại.Jungkook ôm lấy cậu, cười. Cậu đẩy anh ra, nhìn vào nụ cười của anh, nhớ tới lời nói của Jimin.'' Đã luôn cười ''.- Ngừng đi... Đừng cười nữa.- Hả?Cậu tiến lại gần, ôm lấy Jungkook.- Em đã cười bao lâu rồi, Kookkie...Im lặng.Tae...Taehyung...Khoảnh khắc ba năm trước, khi nghe tin máy bay cậu đi mất liên lạc, trái tim Jungkook dường như đã ngừng đập từ lúc đó.Mỗi ngày, anh mong ngóng tin tức của cậu, cố gắng giữ trong mình niềm tin rằng cậu sẽ sớm trở lại.Ba năm... mệt mỏi...Anh tận mắt chứng kiến sự thay đổi của Seokjin và Namjoon theo từng ngày.Anh sợ bản thân cũng thay đổi.Nếu anh thay đổi, khi trở lại, Taehyung sẽ không nhận ra anh.Anh ấy sẽ ghét anh.Taehyung không thích những kẻ yếu đuối, anh nghĩ vậy, và tạo cho mình chiếc mặt nạ lạc quan tươi cười.Đeo chiếc mặt nạ đó ngày này qua ngày khác.Mọi người nghĩ, người khóc là người đang đau buồn.Nhưng...Họ chưa từng tự hỏi.Người đang cười... Người ấy có thật sự vui?---Cậu buông Jungkook ra. Anh nhìn cậu, tiếp tục cười.Cậu nheo mắt, đi tới bồn nước lấy một gáo nước.* Roạt *- Taehyung... Anh làm gì vậy?Cậu chạm vào khuôn mặt ướt nước của Jungkook, cười.
- Giờ được rồi chứ?...Đáng ghét.Lúc nào cũng vậy.Cậu vẫn luôn dễ dàng nhìn thấu tâm tư người khác như vậy.- Ổn rồi mà. Tôi sẽ không đi nữa... Kookkie...Cậu vòng tay ôm lấy Jungkook. Anh lưỡng lự giây lát rồi ôm chặt lấy cậu.Nước mắt... nỗi đau... những thứ anh kìm nén suốt ba năm, giờ đây hòa lại làm một, giống như dòng nham thạch nóng hổi phun trào.- Taehyung... Taehyung... Tại anh... Tất cả là tại anh hết...Jungkook gào lớn tên cậu, áp mặt vào ngực cậu.Anh khóc...Nước mắt mà anh nghĩ chúng đã khô, giờ tuôn chảy ra từng dòng.Anh đã luôn tươi cười trước người khác. Anh đã luôn giấu đi sự mềm yếu của mình. Anh không muốn bất cứ ai thấy mình khóc...Nước mắt của anh hòa làm một với những giọt nước cậu giội, lẫn vào nhau, không thể phân biệt.'' Taehyung...Thật sự mệt mỏi lắm.
Tại sao anh không trở lại sớm hơn.Nếu anh trở về sớm hơn. Có phải... Có phải em đã không trở nên như vậy...Em đã rất sợ. Sợ một đêm nào đó mình sẽ lỡ tay rạch mạnh quá. Sau đó sẽ không còn cơ hội nhìn thấy anh nữa.Em đã bỏ qua giấc ngủ biết bao lần, vì vậy, mỗi lần nhắm mắt, em lại sợ, sợ mình sẽ ngủ say tới mức không tỉnh lại được.Em đã rất sợ. Sợ sau này gặp lại anh... em sẽ không thể đối mặt. Vì chắc chắn, đứng trước anh... Em sẽ lại là một Jungkook yếu đuối.Anh thật sự rất đáng sợ. Tâm tư của người khác... Anh luôn nắm bắt nó dễ dàng.Anh luôn cảm nhận được nỗi đau của họ.Nhưng...Nỗi đau của anh... Anh luôn bỏ qua chúng.Em đã thử trở nên giống như anh. Mới chỉ ba năm... nó đã khổ sở như vậy.Tại sao... Tại sao anh lại có thể luôn sống như thế?Em đã cố để có thể mạnh mẽ, chờ tới khi anh trở lại, đánh em và nói: '' Đừng cố giả vờ mạnh mẽ nữa. Có cười thì cũng không có ai cho em kẹo đâu. Họ sẽ cho những đứa trẻ đang khóc kẹo để chúng nín. Vì vậy... Hãy khóc đi. ''Taehyung...Cảm ơn anh... Vì đã trở lại. ''Khá lâu sau, cậu và Jungkook đi ra ngoài, vào phòng cùng bọn trẻ.
Hai người đứng hình trước khung cảnh trước mắt.Cậu nét mặt vẫn không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại có vẻ gì đó rất vui.Còn Jungkook... đã quay đi để nín cười nhưng...Một tràng cười nổ ra.Đám trẻ hướng ánh mắt về phía Jungkook, Hoseok và Yoongi cũng quay ra.Cậu nhìn Jungkook, mỉm cười.Nụ cười này, đây mới chính là Jungkook mà cậu biết.- Bwi, đây là...- Cậu ấy là Jungkook, kém tôi một tuổi.Yoongi nhìn Jungkook vẫn còn đang ôm bụng cười sặc sụa, thậm chí còn cười ngày một lớn khi Hoseok lại gần cậu ta, liền chỉ vào đầu, nói.- Hình như... cậu ta có vấn đề hả?Cậu lắc đầu, nhìn xung quanh rồi nắm tay Yoongi dẫn tới trước gương, Jungkook cũng đẩy Hoseok tới nữa.Khi Yoongi và Hoseok nhìn thấy nhau, cả hai bất chợt cùng chỉ vào đối phương cười lớn.Chờ hai người cười một lúc rồi, cậu và Jungkook mới xoay hai người nhìn vào gương....- Aaaaaaaaa, cái quái gì đây?????Yoongi và Hoseok hét lên, chỉ vào mặt và quay ra nhìn bọn trẻ. Có vẻ như, trong lúc cậu nói chuyện với Jungkook, nhờ hai người trông chừng tụi nhỏ thì họ lại ngủ quên mất. Kết quả, giờ đây, cả hai người đã được '' trang điểm '' rất '' dễ thương '' với một vài chỏm tóc dựng đứng và... phấn son trên mặt.Những đứa trẻ cùng cười rộ cả lên. Yoongi và Hoseok tím mặt lao tới chỗ chúng khiến chúng chạy toán loạn. Khung cảnh thật sự rất lộn xộn nhưng... rất vui vẻ.Jungkook nãy giờ vẫn cười, giờ mới ngớt được chút, quay sang thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm. Anh liền cười, tiến tới gần cậu.- Gì vậy?Anh ôm lấy cậu, sau đó hôn chụt một cái lên trán cậu, cười.- Chào mừng anh trở lại, Taehyung!
Jungkook ngập ngừng ôm lấy cậu. Nhẹ nhàng và chậm chạp... Anh vẫn chưa thể kịp thời tiếp nhận sự xuất hiện của cậu. Hình bóng mà anh vẫn luôn nhung nhớ.Cậu im lặng, sau đó đẩy Jungkook ra, kéo anh vào nhà tắm khóa cửa lại.- Tae... Có chuyện g...Cậu túm lấy cánh tay của Jungkook, liền bị anh hất ra.- Đừng.Cậu im lặng nhìn Jungkook, sau đó một lần nữa túm lấy cánh tay anh, vạch áo lên....Cậu im lặng, nhìn chằm chằm vào chúng.Jungkook rụt tay lại, kéo áo xuống, giấu ra sau.- Taehyung... Cái này... do chẳng may nên...- Tại sao?- Cậu hơi run, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, vén áo lên- ... Em cũng muốn bắt chước Hoseok sao... Đồ điên... Tại sao?Cậu đánh vào ngực Jungkook. Sáng nay, khi gặp anh, cậu nhận ra đôi mắt của anh rất lạ. Nó không còn là đôi mắt của Jeon Jungkook ba năm trước đây. Nhưng... nó rất quen. Bây giờ cậu mới hiểu, đó là đôi mắt của Hoseok khi nhìn thấy cậu. Hoang mang, vui mừng nhưng... sợ sệt. Cậu không biết vì sao lại nghĩ Jungkook cũng hành động ngốc nghếch như Hoseok lúc đó, nhưng...
Jungkook im lặng nhìn cậu, để cậu đánh.Quá bất ngờ. Anh không nghĩ sẽ gặp lại cậu như thế này. Vì vậy, ban sáng, anh đã bỏ chạy.
Anh... có lẽ có vấn đề thật rồi. Người mình mong muốn gặp lại bao lâu nay, giờ khi nhìn thấy lại không tin và bỏ chạy như thế.- Taehyung... Anh thật sự quay lại.Jungkook ôm lấy cậu, cười. Cậu đẩy anh ra, nhìn vào nụ cười của anh, nhớ tới lời nói của Jimin.'' Đã luôn cười ''.- Ngừng đi... Đừng cười nữa.- Hả?Cậu tiến lại gần, ôm lấy Jungkook.- Em đã cười bao lâu rồi, Kookkie...Im lặng.Tae...Taehyung...Khoảnh khắc ba năm trước, khi nghe tin máy bay cậu đi mất liên lạc, trái tim Jungkook dường như đã ngừng đập từ lúc đó.Mỗi ngày, anh mong ngóng tin tức của cậu, cố gắng giữ trong mình niềm tin rằng cậu sẽ sớm trở lại.Ba năm... mệt mỏi...Anh tận mắt chứng kiến sự thay đổi của Seokjin và Namjoon theo từng ngày.Anh sợ bản thân cũng thay đổi.Nếu anh thay đổi, khi trở lại, Taehyung sẽ không nhận ra anh.Anh ấy sẽ ghét anh.Taehyung không thích những kẻ yếu đuối, anh nghĩ vậy, và tạo cho mình chiếc mặt nạ lạc quan tươi cười.Đeo chiếc mặt nạ đó ngày này qua ngày khác.Mọi người nghĩ, người khóc là người đang đau buồn.Nhưng...Họ chưa từng tự hỏi.Người đang cười... Người ấy có thật sự vui?---Cậu buông Jungkook ra. Anh nhìn cậu, tiếp tục cười.Cậu nheo mắt, đi tới bồn nước lấy một gáo nước.* Roạt *- Taehyung... Anh làm gì vậy?Cậu chạm vào khuôn mặt ướt nước của Jungkook, cười.
- Giờ được rồi chứ?...Đáng ghét.Lúc nào cũng vậy.Cậu vẫn luôn dễ dàng nhìn thấu tâm tư người khác như vậy.- Ổn rồi mà. Tôi sẽ không đi nữa... Kookkie...Cậu vòng tay ôm lấy Jungkook. Anh lưỡng lự giây lát rồi ôm chặt lấy cậu.Nước mắt... nỗi đau... những thứ anh kìm nén suốt ba năm, giờ đây hòa lại làm một, giống như dòng nham thạch nóng hổi phun trào.- Taehyung... Taehyung... Tại anh... Tất cả là tại anh hết...Jungkook gào lớn tên cậu, áp mặt vào ngực cậu.Anh khóc...Nước mắt mà anh nghĩ chúng đã khô, giờ tuôn chảy ra từng dòng.Anh đã luôn tươi cười trước người khác. Anh đã luôn giấu đi sự mềm yếu của mình. Anh không muốn bất cứ ai thấy mình khóc...Nước mắt của anh hòa làm một với những giọt nước cậu giội, lẫn vào nhau, không thể phân biệt.'' Taehyung...Thật sự mệt mỏi lắm.
Tại sao anh không trở lại sớm hơn.Nếu anh trở về sớm hơn. Có phải... Có phải em đã không trở nên như vậy...Em đã rất sợ. Sợ một đêm nào đó mình sẽ lỡ tay rạch mạnh quá. Sau đó sẽ không còn cơ hội nhìn thấy anh nữa.Em đã bỏ qua giấc ngủ biết bao lần, vì vậy, mỗi lần nhắm mắt, em lại sợ, sợ mình sẽ ngủ say tới mức không tỉnh lại được.Em đã rất sợ. Sợ sau này gặp lại anh... em sẽ không thể đối mặt. Vì chắc chắn, đứng trước anh... Em sẽ lại là một Jungkook yếu đuối.Anh thật sự rất đáng sợ. Tâm tư của người khác... Anh luôn nắm bắt nó dễ dàng.Anh luôn cảm nhận được nỗi đau của họ.Nhưng...Nỗi đau của anh... Anh luôn bỏ qua chúng.Em đã thử trở nên giống như anh. Mới chỉ ba năm... nó đã khổ sở như vậy.Tại sao... Tại sao anh lại có thể luôn sống như thế?Em đã cố để có thể mạnh mẽ, chờ tới khi anh trở lại, đánh em và nói: '' Đừng cố giả vờ mạnh mẽ nữa. Có cười thì cũng không có ai cho em kẹo đâu. Họ sẽ cho những đứa trẻ đang khóc kẹo để chúng nín. Vì vậy... Hãy khóc đi. ''Taehyung...Cảm ơn anh... Vì đã trở lại. ''Khá lâu sau, cậu và Jungkook đi ra ngoài, vào phòng cùng bọn trẻ.
Hai người đứng hình trước khung cảnh trước mắt.Cậu nét mặt vẫn không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại có vẻ gì đó rất vui.Còn Jungkook... đã quay đi để nín cười nhưng...Một tràng cười nổ ra.Đám trẻ hướng ánh mắt về phía Jungkook, Hoseok và Yoongi cũng quay ra.Cậu nhìn Jungkook, mỉm cười.Nụ cười này, đây mới chính là Jungkook mà cậu biết.- Bwi, đây là...- Cậu ấy là Jungkook, kém tôi một tuổi.Yoongi nhìn Jungkook vẫn còn đang ôm bụng cười sặc sụa, thậm chí còn cười ngày một lớn khi Hoseok lại gần cậu ta, liền chỉ vào đầu, nói.- Hình như... cậu ta có vấn đề hả?Cậu lắc đầu, nhìn xung quanh rồi nắm tay Yoongi dẫn tới trước gương, Jungkook cũng đẩy Hoseok tới nữa.Khi Yoongi và Hoseok nhìn thấy nhau, cả hai bất chợt cùng chỉ vào đối phương cười lớn.Chờ hai người cười một lúc rồi, cậu và Jungkook mới xoay hai người nhìn vào gương....- Aaaaaaaaa, cái quái gì đây?????Yoongi và Hoseok hét lên, chỉ vào mặt và quay ra nhìn bọn trẻ. Có vẻ như, trong lúc cậu nói chuyện với Jungkook, nhờ hai người trông chừng tụi nhỏ thì họ lại ngủ quên mất. Kết quả, giờ đây, cả hai người đã được '' trang điểm '' rất '' dễ thương '' với một vài chỏm tóc dựng đứng và... phấn son trên mặt.Những đứa trẻ cùng cười rộ cả lên. Yoongi và Hoseok tím mặt lao tới chỗ chúng khiến chúng chạy toán loạn. Khung cảnh thật sự rất lộn xộn nhưng... rất vui vẻ.Jungkook nãy giờ vẫn cười, giờ mới ngớt được chút, quay sang thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm. Anh liền cười, tiến tới gần cậu.- Gì vậy?Anh ôm lấy cậu, sau đó hôn chụt một cái lên trán cậu, cười.- Chào mừng anh trở lại, Taehyung!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me