Allxjeongyeon Dung Voi Qua Cung Nhau Nen Lai Vai Cay Den Do
Giờ ra chơi kết thúc, bộ ba JeongJiChae lại quay về lớp học, nhưng trước tiên là phải hộ tống cái cô tiểu thư họ Son này về tận nơi mới được, sau đó mới có thể an tâm cùng Jihyo tay trong tay về lại B3-2.
Đặt bờ mông trân quý xuống chỗ ngồi, Jeongyeon mắt liếc nhẹ sang bên trái nơi cái ghế đang thiếu người kia, bẵng một lúc sau mới thấy cô nàng minh tinh tóc vàng hồng kia bước vào, tay thì ôm khư khư một bạn nữ sinh khác, cười hở cả lợi ra, cái cô này cũng hay nhỉ? khi nãy vừa reng chuông ra chơi đã phóng bay mất hút như một cơn gió, đến độ nàng ta đi từ lúc nào Jeongyeon cũng chẳng hay đến, bây giờ mới thấy được mặt mũi, xem ra khi cười cũng xinh phết đấy chứ, à mà bình thường cũng xinh mà? Cô nàng tóc vàng hồng nuối tiếc vẫy tay tạm biệt bạn nữ đeo kính tròn quay như Nobita kia, lủi thủi quay về chỗ ngồi, thật kì lạ khi mà hai người ấy một người đầu sông một người cuối sông, bằng chứng là cô nàng tóc vàng hồng ấy ngồi kế bên Jeongyeon là ở cuối lớp, còn bạn nữ đeo kính kia lại ngồi bàn đầu, nếu Jeongyeon không lầm thì khi nãy chính cậu ấy là người đã nở nụ cười khi cậu cuối đầu chào trước lớp, một suy nghĩ khá ngu ngốc bỗng hiện ra trong đầu Jeongyeon, rằng bản thân là tội đồ vì đã chia cách 2 con người kia quá xa.
Nhưng suy đi ngẫm lại, họ thân thiết với nhau như vậy, cô nàng kia ngồi bàn đầu thì chỉ có một lí do duy nhất là cả hai quá nhiều chuyện trong giờ học, khiến giáo viên buộc phải tách hai người ra, nghe có vẻ vô lí nhưng cũng rất thuyết phục. Mà cứ mặc kệ họ, sao lại phải quan tâm làm chi mấy việc bao đồng. Cho tay vào balo lấy ra một cuốn tập mới chuẩn bị vào tiết học, thời khoá biểu hôm nay trông không nặng nề lắm, hiện đang là giờ sinh học, Jeongyeon là tuýp người khá thích trong việc nghiên cứu, đương nhiên những kiến thức hữu ích như này phải nghe cho thật kỹ, ghi chép cho thật đủ, cô nàng minh tinh bên cạnh cậu nãy giờ kì thực cũng rất chăm chú vào bài giảng, làm cho Jeongyeon có phần bất ngờ, thử quay nhẹ đầu xem nàng ta đang viết gì nào, bộ dạng thích thú của Jeongyeon khi nãy lập tức liền bị gió thổi bay , nàng ta không phải là đang ghi chú gì cả, mà là nàng ta đang vẽ! Hỡi ơi, hoạ sĩ tương lai đây rồi, con gà có ba chân?? Con lợn mọc cánh bay trên trời??? Còn có cả con cá sấu đi bằng hai chân nữa????? Ố mồ, cô nàng này công nhận trí tưởng tượng thật sự rất phong phú, Jeongyeon như hồn bay phách lạc, một phần vì bị sang chấn tâm lí, phần còn lại là đang cố load bộ não siêu phàm của mình chỉ để phân tích đống dữ liệu trong cái cuốn tập đầy những con vật quái thai quái đãng quái dị của nàng minh tinh kia, nhưng nàng ấy dường như chẳng bận tâm hay ý thức được rằng nãy đến giờ vẫn luôn có một người nhìn nàng chăm chú, nhìn chăm đến nỗi con mắt thiếu điều muốn rớt cả ra ngoài. Và cứ như thế, nàng ấy đã vẽ vời suốt 2 tiết liền, đến cả giáo viên môn khác bước vào còn không hề để ý, Jeongyeon cũng thật rãnh rỗi cứ 5 phút lại quay sang nhìn nàng một lần, đôi lúc thấy nàng còn ghi vào đấy vài chữ viết có phần khiến cậu khó hiểu.Không phải là người Hàn sao?Chỉ là một suy nghĩ vô thức chạy thoáng ngang đầu Jeongyeon, nhưng rồi cậu cũng liền nhanh chóng gạt phăng chúng đi, về lại với bài giảng của thầy giáo thân yêu.
Cứ vậy lại thêm 2 tiết nữa cũng đã trôi qua, Jeongyeon mệt mõi đứng dậy ra khỏi lớp, vì trường có phục vụ ăn trưa nên cậu cũng chẳng muốn về nhà, kì thực cứ đi đi lại lại như này chỉ tổ tốn xăng mà thôi, dự định khoác vai Jihyo cùng cô nàng đi ăn chút gì đó thơm ngon nhưng nhận được hung tin rằng cô không ở lại trường, Jeongyeon chỉ còn biết cô độc đi một mình vậy, à đâu còn bé Chaeyoungie đáng yêu mà, tạm biệt Jihyo rồi mau chóng chạy sang khu của ẻm. Khi nãy trong lúc đưa em về lớp mới nhận ra rằng em học D4-3, dù sao từ B sang D cũng chỉ cách mỗi C, với chiều cao mà ngày ngày Son Chaeyoung mong ước có được của Jeongyeon cậu thì chạy chưa tới 3 phút là có thể đứng trước cửa lớp ẻm rồi. Vừa đến cũng là lúc công chúa dâu tây vừa bước ra, em thấy Jeongyeon mừng như trẻ gặp mẹ, bay đến ôm chầm lấy cậu quấn quýt không thôi, rồi cả hai cũng rời đi ngay sau đó.
"Unnie unnie, hồi nãy lúc nhận lớp, em ngồi đằng sau bạn kia cao ơi là cao luôn"- Chaeyoung vừa nhảy nhót vừa quay sang trò chuyện cùng Jeongyeon.
"Rồi sao nữa?"- Jeongyeon thì đang bận căng mắt ra nhìn xem trên đường đi có vật nào ngán chân hay không phải lập tức dạt ra, kẽo là bé con này nhảy nhảy nhún nhún một hồi sẽ té dập mặt mất.
"Bạn đó che mất bảng, làm em chẳng thấy gì cả, nên chủ nhiệm phải đổi chỗ của tụi em đó"- Họ Son nhếch hàng chân mày cười đắc ý, như kiểu rằng em là người có thể ra lệnh cho người khác bất kì, còn Jeongyeon bên này thì miệng cười méo xệch, không lẽ bây giờ nói với con bé rằng là do ẻm lùn quá giáo viên sợ ẻm không theo kịp bài nên mới đổi chỗ bạn nữ kia à? Không được, làm người ai làm thế, đã vậy bé đây còn là em của mình, không nỡ một chút nào.
Hai cục một lớn một nhỏ đặt chân vào nhà ăn, cậu quan tâm quay sang hỏi han em hôm nay ăn gì để mình còn đi lấy, vì em dễ ăn nên liền chỉ bảo muốn ramen mà thôi, Jeongyeon gật đầu, kéo em ngồi xuống một cái bàn còn trống, bản thân phi lẹ vào dòng người chen chút lấy đồ ăn, phải nói rằng học sinh trường này cứ như người dân trong nạn đói 1945 vậy, cứ tranh nhau hết người này tới người khác, đến mức họ Yoo như sắp ngạt thở đến chết, tưởng tượng khi nãy nếu để Chaeyoungie vào lấy, chắc bây giờ con bé biến thành chiếc lá mất rồi! Bưng hai phần ăn của mình và em đặt lên bàn, thở hồng hộc không thôi, lưng áo sơ mi đã ướt nhẹp một mảng to tướng, nhưng cậu không quan tâm, quan trọng là bây giờ đã có cái cho mình và em lấp đầy chiếc bụng rỗng rồi đây này. Trái ngược với một tiểu thư đài cát họ Son tên Chaeyoung đang húp từng cọng mì một cách từ tốn nhất có thể, thì bên này, họ Yoo tên Jeongyeon không màng hình tượng mở to miệng cắn một miếng hamburger thật lớn, tích tắc trong khay cậu chẳng còn một mảnh vụn, ngước đầu nhìn Chaeyoung thấy em đang trân mắt ra nhìn mình, có phần khó hiểu liền quơ quơ tay qua lại, Chaeyoung như đã được triệu hồi về với thực tại, miệng bất giác thở dài, lại cắm đầu vào tô ramen nghi ngút khói của mình không quên nói nhẹ.
"Chẳng còn tí thẩm mỹ nào cả"
Jeongyeon đơ người vài giây, vì cậu không hiểu lời em nói có ý nghĩa gì, nhìn tới nhìn lui, nhìn xui nhìn ngược mà không thấy mình có điểm trừ gì trong mắt em cả, sau đó mới nhận ra, có lẽ là do đã ăn quá nhanh chăng? Trời ạ, việc chen lấn khi nãy đã rút cạn sức lực của cậu, còn có thể lết về tận đây đã quả là một kì tích rồi, bé con này là không thương Yoo Jeongyeon đây mà.
Ăn trưa cũng đã xong, Chaeyoung toang bước về phòng nghỉ ngơi dành cho học sinh liền bị Jeongyeon kéo lại, đã bảo nếu ăn xong mà ngồi hay nằm một chỗ sẽ có phần không tốt cho sức khoẻ mà con bé này lì lợm chẳng chịu nghe, với một người có niềm đam mê với những cuốn sách như cậu, thì sao không nhân dịp này ghé thử qua thư viện xem sao? Nhưng bé con Chaeyoung lại trông không thích lắm, tiêu biểu là hiện giờ mặt mày em đang nhăn nhó không thôi, trải qua 4 tiết học làm cho cái đầu em bây giờ như đêm 30, làm thế nào mà còn tâm trạng đọc với chả sách kia chứ? Nên là em đã làm một cuộc cách mạng đầu đời cho chính mình chính là
CHẠY TRỐN KHỎI YOO JEONGYEON!!!
Nói là làm, em vùng tay thật mạnh, dùng toàn bộ sức bình sinh tích góp 16 năm cuộc đời chạy lạch bạch đi như một con vịt, khiến Jeongyeon không kịp trở tay, nếu em đã không thích thì mình cũng không ép, một mình đi cũng sẽ ổn thôi mà. Jeongyeon mở he hé cánh cửa phòng thư viện, không gian trước mắt dần hiện lên rõ ràng làm cậu ngạc nhiên mở to đôi đồng tử như vừa khám phá ra một kì tích mới, trong đây rất rộng, có hơn hàng chục dãy sách với đủ loại khác nhau, nhưng lại thưa thớt người đến lạ kì, không phải là họ lười đến mức đã xách mông đi ngủ hết rồi chứ? Nhưng không sao, càng vắng càng tốt, Jeongyeon dù gì cũng là con người thích sự yên tĩnh, cậu bước đến một kệ sách, lia đôi tay thon dài qua từng quyển một, rồi dừng lại ngay cuốn tiểu thuyết, nhẹ lấy chúng xuống và mở ra, Jeongyeon có thói quen khi lựa được cuốn sách nào ưng ý, bản thân chỉ sẽ đứng chôn chân tại chỗ đó, đọc cho chân mỏi nhừ thì thôi, vì việc phải đi đến chỗ bàn ghế mà ngồi rất tốn thời gian, cũng không còn hứng thú với chính cuốn sách trong tay mình nữa, Jeongyeon say sưa đọc từng trang một, không gian vốn đã im lặng, đôi lúc lại nghe thấy tiếng lật sách của Jeongyeon, cậu như đắm chìm vào chính thế giới của mình, cho đến khi dừng lại, nhìn lên chiếc đồng hồ treo cao trên tường trong thư viện đã là 12 giờ kém 15. Jeongyeon ngạc nhiên, cậu đã đứng đây được 45 phút rồi sao?, chân lại không hề có dấu hiệu nhứt mỏi, chắc là do mình đã quá tâm trung rồi. Cậu gập nhẹ quyển sách lại và cất chúng lên kệ, xoay người rời đi khỏi thư viện nhưng dường như có thứ gì ấy thu hút ánh nhìn của cậu, dừng chân lại, thông qua kẽ hở giữa khoảng cách của những cuốn sách, Jeongyeon nhìn thấy một cô gái tóc đen dài ngang vai, sóng mũi thẳng tắp, nàng cũng đang đắm chìm vào thế giới của riêng mình, điều gì đấy lại khiến Jeongyeon nhìn nàng đến mê mẫn, dẫu rằng không thể nhìn rõ được khuôn mặt của nàng, nhưng nó lại thu hút cậu đến lạ thường, ngẫn ngơ vì nàng một lúc, Jeongyeon sựt tỉnh, cậu từ bao giờ lại có sở thích đi ngắm người khác như vậy? Rồi lại bước tiếp đi mà không chút tiếc nuối, vì cậu nghĩ rằng, nếu còn ở đây, cậu sẽ không thể tự mình làm chủ con mắt của mình mất. Nhưng Jeongyeon đâu hề biết rằng, ngay chính cái khoảnh khắc cậu rời đi, cô nàng tóc đen ấy, cũng đã lặng lẽ nhìn, dáng người cao cao, gầy gầy, kèm mái tóc vàng chói đã làm nàng phút chốc in đậm hình ảnh này vào sâu tâm trí.
Jeongyeon vặn tay nắm cửa phòng nghỉ dưỡng của học sinh, mỗi chiếc giường đều được ngăn cách mới tấm màng trắng mỏng, trông chúng không khác gì ở bệnh viện cả, thật may mắn vì ở đây không có mùi thuốc sát trùng, chậm rãi đi thật khẽ để tránh làm phiền giấc ngủ của mọi người, cậu rất nhanh đã tìm được Chaeyoung, nhìn em ngủ ngoan như một con mèo nhỏ trên chiếc giường đơn, cả người lại co rúm, cậu lắc đầu, đứa nhỏ này sao lại không đắp chăn vào? Đã thế ngay trên đỉnh đầu lại là chiếc điều hoà cỡ lớn, không lạnh cũng là lạ, đặt thân mình lên chiếc giường một cách từ tốn, với tay xuống đắp chăn qua người cho cả mình và em, rồi ôn nhu kéo em ôm vào lòng, Chaeyoung cảm nhận được một cỗ ấm áp, không ngần ngại rúc mình thật sâu vào lòng đối phương, tiếp tục ngủ ngon lành, Jeongyeon mỉm cười vì hành động của em, cũng tự mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chiếc giường đơn này hai người nằm có phần chật chội, dù kế bên có giường trống chưa ai nằm cả, nhưng cậu lại muốn ngủ cùng em, sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Uể oải lê từng bước chân nặng nhọc vào lớp học, thả phịch người một cách nặng nề xuống ghế, mắt nhíu lại nhìn vật thể lạ trên bàn, là một chiếc bánh? Bên ngoài được bọc bao bì nhãn mát rõ ràng, thật kì lạ sao nó lại nằm đây? Cũng chẳng nghĩ nhiều, đơn thuần tưởng tượng rằng là Jihyo có tâm tình tốt tính mua cho mình, liền không nhịn được xé bao ăn trong tức khắt, cảm giác toàn bộ nhân bánh đều tan chảy trong khuôn miệng làm Jeongyeon thích thú, ăn một cách ngon lành, cô nàng minh tinh tóc vàng hồng đang tán gẫu cùng với bạn học nữ kia bỗng quay đầu nhìn thấy cảnh tượng ấy, liền mỉm cười đứng dậy đi về hướng Jeongyeon.
"Cậu thích ăn nó lắm sao?"- nàng mở lời bắt chuyện, làm Jeongyeon phải ngẩn đầu lên nhìn.
"Đúng vậy, tôi rất thích"- Cậu trả lời, trong miệng vẫn còn một mớ hỗn độn của bánh
"Tớ không biết Jeongyeon thích ăn gì, nên mua bừa một chiếc Melon Pan"- Câu nói của nàng minh tinh kia làm cậu có phần hoang mang một tẹo, hà cớ gì lại mua cho mình?
"Sao lại mua cho tôi?""Vì sáng nay cậu đã giúp tớ"- Rồi nàng ngồi xuống, chiếc ghế cạnh bên cậu, mắt vẫn kiên định dán chặt lên đối phương."Tớ là Minatozaki Sana"- Nàng cười, nàng vốn đã rất xinh đẹp, với cái cự li gần nư vậy, Jeongyeon càng thấy nàng đẹp hơn gấp bội phần.
"Cậu? Là người Nhật?"- Jeongyeon nghiên đầu hỏi con người trước mặt.
"Ừm, tớ đã sống ở đây được 8 năm rồi"-Lâu như vậy, thảo nào nàng ấy lại có thể nói chuyện một cách trôi chảy, Jeongyeon cũng gật nhẹ đầu, rồi đưa chiếc Melon Pan bản thân đang ăn dang dở đến trước miệng nàng.
"Ăn không?""Không, tớ không ăn, sẽ mập"- Sana lắc đầu nguầy nguậy, hai tay để ra trước xua xua, Jeongyeon thấy như vậy liền thở dài, xem nàng ta ốm tong teo như thế, còn ốm hơn cả cậu, cảm tưởng chỉ một trận gió liền có thể khiến con người này ngã rạp trong tích tắt.
"Một miếng thôi, sẽ không mập"- Thấy được ánh mắt mong chờ của Jeongyeon, Sana cũng không muốn làm con người này buồn, liền thuận miệng cắn một miếng không quá nhỏ, nhân bánh lan toả nơi đầu lưỡi làm nàng mở to mắt, không ngờ chúng lại ngon đến vậy, hèn chi con người đầu vàng này nãy giờ ăn ngon miệng hết sức.
Điều đó khiến cho Jeongyeon cảm thấy cô bạn này thật đáng yêu, không nhịn được cười tươi một cái.
"Sao vậy? Mặt tớ dính gì à"- Sana thắc mắc hỏi, nàng nãy giờ đã làm gì đâu, hay chỉ cắn một miếng bánh liền để chúng vươn vãi trên miệng, sờ sờ xuống cằm, sờ lên môi, không có mảnh vụn nào cả.
"Không, chỉ là cậu thật sự rất đáng yêu"- Jeongyeon nói rồi lại cười, tay thu hồi chiếc Melon Pan thản nhiên ăn tiếp, không để ý Sana bên này bấy giờ mặt đã nổi lên phiến hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me