Allxtake Con Re Nha Hanagaki Khong Chi Co Mot
" Chị à " cách cửa bật tung , hay người cậu con trai chạy đến một kéo chị Akane và một kéo Takemichi ra ngoài , căn nhà an toàn chỉ bị hỏng một góc bếp , không ai gặp vấn đề gì ngoại trừ Takemichi , tay của cậu đã bị bỏng một vết bỏng từ cổ tay đến khủy tay vết thương đỏ ửng lên và còn thấy được sự bong tróc nhẹ " Takemichi , em bị thương rồi để chị lấy hợp sơ cứu " Cậu và hợp sơ cứu vết thương nhà Inui lần nữa gặp nhau , thật là xui khi mà trong một khoản thời gian ngắn cậu đã bị thương đến hai lần " mày là ai , sao lại có mặt ở đây hả " " em hỏi người vừa cứu mạng chị như thế à Seishu " Người nọ im bặt , chỉ có một cậu nhóc tóc đen cười với cậu hỏi " mày có đau không , cảm ơn cứu đã cứu chị ấy nhé " Hình như Takemichi có chút quen thuộc với gương mặt này , cũng có chút quen thuộc với cái tên mà chị Akane vừa gọi , một màng tải thông tin bắt đầu vận hành trong đầu cậu , cố gắn lục tìm những cứ ức xa xưa và cậu nhận ra rằng mình đang ở nhà Inui , chính là Seishu Inui một thành viên cốt cán của băng Hắc Long ngày xưa cậu lại nhìn sang cậu bạn với mái tóc màu đen vuốt toàn sang phía bên phải hơi bồng bềnh chìu cao cũng xem xem với cậu đây không ai khác chính Hajime Kokonoi " em ráng chịu đau chút nhé " chị gái nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ giảm sưng lên vết bỏng , đây là một thuốc đặc trị bỏng làm lạnh nhanh chóng vết thương " ai... " cậu nghiến răng cau mày khẻ rên một tiếng , Inui đứng một bên lặng nhìn , trong lòng có chút thương xót cho cánh tay nhỏ nhắn kia , làn da trắng trẻo đã bị sưng đỏ và bong da nét diễm lệ như bị phá hỏng , Kokonoi cũng đã để ý thấy , một mãnh tiết nuối nãy ra trong lòng , không hiểu vì sao nhìn mà anh lại có chút không đành với cảnh này , cách tay non mềm ấy , làn da trắng tin mịn màng ấy phải đấm trong hoa và ngọc ngà chứ không phải là vết thương " xong rồi , cố gắn không động nước nhé " Cậu gật gật đầu nhìn ra ngoài trời , đã tối đến như vậy rồi cò không về sẽ muộn mất nhà cửa chỉ có một mình cậu về muộn sẽ rất cô quạnh hơn nữa cậu không muốn bỏ lỡ ý định ghé thăm tiệm của anh Sinichiro " trời đã tối vậy rồi à , hay em ngủ lại một đêm nhé " ' ơ nhưng mà ... " Chị Akane cười cười vỗ vai " có sao đâu chứ , dù gì thì em cũng ở nhà một mình cơ mà " Takemichi bất lực , chị ấy có một nụ cười hiền và dễ thương , giọng nói của chị ấy cũng rất ấm áp thế nên cậu chẳng thế nào tìm ra lời từ chối được cứ như vậy tối đó Takemichi đã ở lại nhà Inui một đêm . " mày bận cái này đi , trong dáng mày cũng xem xem với tao mà " " cảm ơn " Takemichi đáp lời Inui xong thì quay vào phòng tắm , vừa đống cửa đã có một giọng nói vang lên từ phía sau làm cậu giật thoát cả người như thể một con mèo bị nắm đuôi " mày tự tắm một mình với cánh tay như vậy à " từ khi nào Kokonoi đã ở sẵn trong bồn tắm ngồi chễm chệ thư giản thân thể trần truồng như là chưa có chuyện gì , cậu đang tự hỏi , đây là nhà của chị akane mà , thằng này quái nào lại tự nhiên đến thế chứ " mày vào đây khi nào " Kokonoi tỉnh bơ nói " mới đây thôi , chờ mày hơi lâu đó " Takemichi cau mày hầm hầm đi đến " tao có cần mày tắm cho tao đâu chứ , đi ra hộ tao cái " anh bước ra từ bồn tắm , hạt nước chạy lăn tăng , thân thể phơi bài , Takemichi thậm chí còn không quan tấm đến , với cậu đây cũng chỉ là một thằng nhóc đến lông còn lưa thưa thì sao có thể khiến chàng trai gần 30 như cậu đây ngó đến chứ , cậu chỉ hứng thú với cơ thể trưởng thành săn chắc của anh Sinichiro thoi ( tui chờ coi thằng bé nó quay xe gấp lun nà : )) )Kokonoi cười hắc hắc đi đến chỗ cậu , cậu lấy cánh tay bị thương hôn nhẹ lên mu bàn tay như một sự iu chìu nâng niu , cậu thoáng giật mình rụt tay về đi đến cửa muốn ra ngoài nhưng người kia đã dồn cậu vào trong từơng " nè , để tao tắm cho mày được không " Một trận da gà chợt nỗi , cậu không thể nào theo kíp độ nhay và biến thái của người trước mặt , bàn tay của người kia lần lần đi đến , muốn vén áo cậu lên , đầu mũi ghé sát vào hỏm cậu cậu hít hà , Takemichi hít một hơi thật sâu sau đó là vung một đạp đến bụng anh , anh bị đãy văng ra lùi về sau một đoạn dài Takemichi chợp lất cây lau sàn được vắc sẵn cánh cửa chỉ đến anh " Mày mà làm loạn là tao bẻ cổ mày đó " Kokonoi chao đảo ôm bụng , thân thể hơi gầy của anh muốn ngã xuống nền gạch lạnh lẻo , anh cuối gằm mặt im lìm đến một hồi sao mới ngẫn đầu lên điều khiến cho Takemichi bất ngờ chính là bộ mặt ỷ khuất cùng đôi mắt thành khẩn đáng thương như thể mình là một đứa trẻ và cậu vừa ra tay đánh nó vậy " người ta .. người ta muốn tắm cho mày thật mà , tao lo lắng cho mày là sự thật " Cậu hơi sững người " quái gì chứ , tại sao " KoKonoi hơi ấp úng " tại vì da mày rất trắng " " hả " " dáng mày rất thon " " hả " " mặt mày rất xinh " " hả "Khi mà Takemichi đang cổ hả cho to lên thì kokonoi lại mỗi lúc một nhỏ giọng mình đến khi mà chỉ còn thầm thì trong miệng đối phương không thể nghe thấy được mới thôi Takemichi lại một lần nữa cau mày , tính cách khó hiểu này của anh cậu cũng chưa có lường được , kiếp trước không thân gì , cũng không qua lại gì nhưng mà cậu biết là anh rất giỏi tính toán và kiếm tiền , một thiên tài không thua kém Kisaki là bao nhưng tại sao độ mặt này lại không có trong kiếp trước vậy " Khoang , dừng " Kokonoi hay mắt tròn xoe nhìn cậu , cậu đưa táy đỡ trán " dừa nè , mày bỏ qua vụ giải thích đi , nếu mày đang tắm thì tao sẽ ra ngoài , còn không thì mày ra ngoài , tay của tao không sao đâu , biết chưa dừa " Kokonoi rơi vào thắc mắc " dừa ? " " đúng vậy Dừa , tắm xong rồi thì ra ngoài đi nà Dừa "Kokonoi đáng thương mặc đồ vào ra ra ngoài yểu xìu như là một con cún vừa mới bị phạt nhưng ánh mắt vẫn cứ nghi hoặc nhân sinh không hiểu Dừa là ai , tại sao cậu lại gọi anh là Dừa ( có ai biết tại sao con tui gọi KoKonoi là Dừa hum nà , chắc biết hết rồi phải hum : ) ).................................................................................
Tối đó , trong căn phòng nhỏ của Inui , một chiếc giường đôi đặc ở giữa , cậu có chút thắc mắc vì sao lại là giường đôi ,nhưng cũng không phải việc chú tâm lắm nên thôi cho qua , nhìn hai con người nào đó đang ngồi trên sofa mà thở dài , có thật là xem cậu như khách không vậy , nếu đúng là như vậy thì làm ơn nhìn thấy cậu một cái và nói ' tao sẽ đi lấy đệm cho mày 'nhanh đi , nhưng mà đợi chờ một hồi vẫn là cậu chủ động nói sẽ tốt hơn " nè , chăn nệm lẻ mày để ở đâu vậy tao sẽ tự đi lấy " Inui chỉ nhàn nhạt chỉ lên chiếc giường đó " mày ngủ trên đó " " không cần , cho tao cái nệm bé và chăn gói là được rồi "Kokonoi đi tới đặc cậu ngồi bên giường cười đến típ mắt " mày nên ngủ ở đây , tụi tao đã bàn rồi "Takemichi trầm mặt , không hiểu hai người này bàn cái gì chứ , bàn là một chuyện nhưng cậu ngủ ở đâu cũng là một chuyện mà , tại sao không có sự tham gia của Takemichi vậy . Cậu bắt đầu hoài nghi nhân sinh lịu ngủ lại đây có phải là một ý khiến hay , liệu tối nay sẽ được yên giấc trên chiếc giường rộng thênh thang này
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me