LoveTruyen.Me

An Tu Cong Chua Dinh Dan

Tháng ba năm Ất Dậu.

Điện Diên Hồng.

Ngồi trên long ỷ, vua Trần Nhân Tông tức giận cuộn tay thành quyền. Ngài hung hăng ném tấu chương xuống đất.

'' Hoàng thượng bớt giận. ''

'' Hoàng thượng bảo trọng long thể .''

...

'' Bớt giận? Các ngươi bảo trẫm bớt giận như thế nào? Hoàng thân quốc thích mang gia quyến theo giặc . Đây chẳng phải là đang đánh vào mặt trẫm hay sao?''
Vua tức giận nạt nộ. Mà chúng thần tử quỳ bên dưới không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh.

Thiên tử nổi giận không phải thứ bọn họ có thể đối mặt.

'' Bên chỗ Trần Khắc Chung thì sao? '' Lát sau khi bình tĩnh lại, vua Trần mới mệt mỏi lên tiếng hỏi .

'' Bẩm hoàng thượng. Trần đại nhân bên đấy vẫn chưa có tin tức truyền về.'' Một thần tử lâu đời trầm ổn đáp lời vua.

Vua Trần mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương. Toan mở miệng nói điều gì thì lại thấy một đại thái giám hốt hoảng đi vào. Vị thái giám cung kính quỳ xuống hành lễ xong giữ nguyên tư thế bẩm báo luôn:

'' Bẩm hoàng thượng. Có tin truyền 300 dặm từ biên phòng. ''

'' Mau nói đi.'' Vua Trần Nhân Tông nhíu mày.  Đại khái cũng đoán được rằng đây không phải tin gì tốt lành.

'' Bẩm hoàng thượng. Tướng Trần Bình Trọng đã hi sinh bên bờ Thiên Mạc. Hiện tại tình hình bên đó vô cùng hỗn loạn. Lòng quân sĩ lo lắng không yên.''

Hoàng thượng  trầm ngâm hồi lâu mới hỏi các văn võ bá quan:

'' Các khanh thấy thế nào?''

Một lão nhân mặc triều phục màu tím bước ra . Nhìn qua liền  biết phẩm cấp của lão khong nhỏ.

'' Thần mạo muội có đề xuất. ''

'' Khanh nói đi.''

'' Vi thần xin hoàng thượng  lựa dịp này mà gửi một mỹ nhân sang đó để hòa hoãn nạn nước. ''

Vua Trần vuốt cằm suy ngẫm:

''Ái khanh nói cũng có lý. Thời điểm này thời gian quý như vàng. Tiết kiệm được giờ nào thì hay giờ đó... Chỉ là , bây giờ trẫm nên chọn nữ tử nào vừa thông minh xinh đẹp , lại vừa xuất thân danh giá đây. ''

Chúng  thần tử đồng loạt cúi thấp đầu. Cố gắng làm giảm đi mức độ tồn tại của bản thân xuống một mức độ không tưởng.

Làm gì có ai muốn đưa nhi nữ nhà mình  đi tiến cống cho giặc cơ chứ!

'' Thần mạo muội đề xuất đưa công chúa đi hòa thân. ''

''Làm càn. Công chúa thân phận tôn quý. Khanh lại muốn đẩy các nàng ra đầu sóng ngọn gió?'' Vua Trần tức giận trở lại.

'' Vi thần không có ý đó. Hoàng thượng thánh minh xin chớ tức giận. Từ trước đến nay , việc công chúa đi hòa thân cũng không phải không có. Với cả công chúa là bộ mặt của hoàng gia. Cũng nên vì hoàng gia, vì đất nước mà suy nghĩ...''

'' Ý khanh là hoàng cô của trẫm? ''

***
Hậu cung.

Tuyết Loan các.

'' Công chúa. Hoàng thượng cho truyền người  tới điện Diên Hồng.''

''A... Vậy sao''

Rốt cuộc chuyện này cũng tới. Vậy là nàng sắp bị dâng lên cho quân giặc rồi sao?

Ngồi sau tấm sa lụa mỏng, một thiếu nữ yêu kiều nhấc lên tay ngọc , tùy ý để cung nữ hầu hạ mặc triều phục. Khoảng một khắc sau, An Tư bước ra  cửa, ngồi lên kiệu bốn người  nâng khởi hành tới điện Diên Hồng.

'' An Tư công chúa tới.''  Một thái giám lớn tiếng hô lên. Cùng với đó là một bóng hình nhỏ nhắn uyển chuyển bước trên nền ngọc.

'' Thần nữ tham kiến hoàng thượng.  Hoàng thượng long thể an khang.'' An Tư vô cùng phép tắc quỳ xuống hành lễ .

''Hoàng cô đừng đa lễ.'' Vua Trần phất tay áo ý bảo nàng đừng dậy.

''Tạ hoàng thượng.'' An Tư nhún người làm lễ , làn váy lụa cũng nương đó mà lả lướt khẽ động.

'' Hoàng cô có lẽ đã nghe tới việc chiến sự nguy cấp dạo gần đây rồi phải không?''

''Hậu cung không được phép can dự triều chính nên thần nữ không được tường tận. Vẫn thỉnh hoàng thượng dạy bảo.'' Nàng trầm ổn đáp lời.

Hoàng thương buồn phiền thở dài.

'' Nguyên Mông kéo quân sang đánh chiếm như vũ bão. Trẫm lo lắng bá tánh lầm than, vận nước nguy khó nên mới thông qua chủ ý đưa sang hòa thân một vị công chúa để hòa hoãn tình hình, tranh thủ cơ hội để chiêu mộ hiền sĩ giúp nước đánh giặc.
Triều thần có ý đề bạt hoàng cô...''

An Tư phỉ nhổ trong lòng. Rõ ràng ý định là muốn lấy nàng làm vật hy sinh thì cứ nói thẳng , vội gì phải vòng vo tam quốc cho mệt.

Nghĩ là thế nhưng An Tư vẫn cung kính nhận lời.  Về căn bản là nàng không có tư cách để từ chối miệng vàng lời ngọc của vua một nước. 

'' Thần  nữ cảm tạ thánh ân của hoàng thượng . Thần nữ nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh.''

Vua Trần nhìn nàng. Dường  như có không đành lòng.

'' Sau khi hoàng cô trở về. Trẫm sẽ sắp xếp một mối lương duyên tốt đẹp cho hoàng cô. Trẫm cũng sẽ ban đất phong cho người. ''
Rốt cuộc vẫn là máu mủ tương liên, ngài không đành lòng nhìn người  thân cứ thế mà chịu cực khổ. Vốn là muốn an ủi phần nào cho An Tư công chúa  . Ngờ đâu, nàng lại khéo léo khước từ. Nguyên nhân cũng thật dễ hiểu.

Tới đó mà còn đòi trở về ư? Không có mùa xuân ấy đâu!

'' Thần nữ  thân là công chúa, cống hiến cho đất nước cũng là việc thiên kinh địa nghĩa. Hà cớ gì phải đòi đền đáp như vậy.''

'' Trẫm thấy hoàng cô xứng với những điều đó. Nếu không thì hoàng cô cứ việc nói ra nguyện vọng  của mình. Nếu trong khả năng, trẫm nhất định sẽ đáp ứng.

An Tư suy nghĩ một lát , sau lại nói:

'' Vậy  chỉ xin hoàng thượng chiếu cố cho mẫu phi của thần nữ. ''

Tất nhiên là hoàng thượng đã đáp ứng An Tư. Ngay sau đó, An Tư cũng không nán lại lâu mà trở về.

'' Công chúa...'' Như Ý - thị nữ hầu cạnh An Tư nhẹ giọng gọi. Khóe mắt sớm đã đong đầy bởi nước mắt.

'' Người định đi thật sao?''

Rốt cuộc thì nàng vẫn phải rời đi. Nàng có thể từ chối, nhưng rồi ai sẽ đảm đương vai trò này? Làm gì có ai muốn tình nguyện đem thân dâng hiến cho giặc?

Nàng... khác họ. Nàng không phải An Tư ''thực sự '' . Nàng chỉ là một kẻ thế thân, một hòn đá nhỏ rơi vào dòng xoáy thời gian. Nàng không thể làm trái lịch sử,  lại càng không muốn thay đổi bất cứ điều gì.
Hỏi nàng có hối hận không. Không! Nàng chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me