An Tu Cong Chua Dinh Dan
'' Cẩn thận!'''' Mau tránh ra!''...An Tư choàng tỉnh giấc, sờ tay lên trán sớm đã rịn cả tầng mồ hôi. '' Lại là giấc mơ đó sao?'' Nàng rũ mi , ngồi đó như người mất hồn. Cũng phải một hồi lâu sau đó mới nghe được âm thanh của Như Ý nói vọng vào. '' Công chúa, người đã dậy chưa? Trấn Nam Vương tới thăm người ,hiện vẫn đang ngồi ở bên ngoài. '' An Tư ừ một tiếng rồi bước ra, tùy ý để thị thiếp hầu hạ sửa soạn dung trang. Một khắc sau liền bước ra ngoài. Quả thực có thấy một vị đứng quay lưng lại. Bờ vai rộng lớn, khí thế uy nghiêm. Bên hông còn đeo bảo kiếm . Nhìn thế nào cũng không giống hình mẫu nam thư sinh mà nàng theo đuổi ở kiếp trước...'' Bổn vương nghe danh An Tư công chúa đã lâu. Cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày gặp mặt. '' Người đang nói kia ngoài Thoát Hoan ra không có khả năng là kẻ khác. '' Vương gia quá khen rồi. '' An Tư khách khí đáp lời. Một bên phân phó cung nhân đi châm trà. Hai người ngồi đối diện trên một chiếc ghế la hán, trên bàn nước nhỏ có bày ra vài loại hoa qủa đẹp mắt. An Tư thoải mái nhón lấy quả nho bỏ vào miệng thưởng thức, biểu tình rất đỗi tự nhiên. Tự nhiên đến nỗi Thoát Hoan cảm thấy mình chỉ là một con người dư thừa. Phải rồi, là dư thừa! Thoát Hoan nhíu mày nhìn ai kia đang thản nhiên thưởng trà, ho nhẹ một cái.
An Tư rất phối hợp quay sang, nghiêng đầu nhìn ngài . Nhìn đến nỗi thất thần. Trấn Nam Vương theo như nàng biết là một người thượng võ, thiện chiến vì thế nên hình tượng của Thoát Hoan trong đầu nàng chính là một nam nhân to con lực lưỡng, khuôn mặt thô , lông mày rậm, làn da đen như châu phi do suốt ngày phơi nắng. Vớ vẩn, thật là vớ vẩn. Thoát Hoan rõ ràng không phải thế ! Khuôn mặt tỉ lệ vàng , nước da màu đồng khỏe mạnh. Mày kiếm, mắt ưng. Khí chất không ai sánh bằng. '' An Tư công chúa?'' Ngài lên tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Mà nàng cũng nhận ra bản thân thất thố nên cũng quay mặt đi. Lại bày ra bộ dáng thanh cao lãnh đạm ban đầu. Phẩm trà. '' Trà này quả thực mùi vị không tệ.'' Bộ dáng nghiêm túc của nàng quả thực khiến ngài cũng phải bật cười. Muốn nói điều gì đó lại nghe phía ngoài lều có tiếng người xông vào.'' Là ai?" An Tư chưa kịp nói, Trấn Nam Vương đã nói thay nàng. Thật to gan. Nơi này có thể xông loạn sao?Bên ngoài truyền tới một âm thanh khá khẩn trương :" Vương gia . Lý tướng quân tìm ngài ."
***Tháng năm năm Ất Dậu.Theo như trong sử sách, trận chiến giữa Nguyên Mông -- Đại Việt chỉ kéo dài có 2 tháng. Thực tế đúng là như vậy. Nhìn xem. Quân Đại Việt uy vũ đã bao vây hoàn toàn dinh của quân Nguyên rồi. '' Công chúa, công chúa... Giờ chúng ta phải làm sao? Nên ra ngoài đầu hàng hay trốn chạy đây? '' Như Ý vẫn sướt mướt nhue ngày nào. Nhìn tình cảnh bên ngoài mà khóc nấc lên. Nàng còn trẻ , còn nhiều món ngon chưa ăn, còn chưa được đi ngao du thiên hạ. Sao có thể táng thân ở nơi này được. Huống chi còn có công chúa. Nàng càng không muốn công chúa xảy ra chuyện. Nhưng mà nếu bây giờ không ra đầu hàng, chỉ sợ...'' Như Ý.'' An Tư lên tiếng gọi. Từ trong tay áo lấy ra một chuỗi ngọc bội khắc rồng đẹp mắt. '' Bây giờ thế này. Em đem chuỗi ngọc này đưa cho Hà Nhã ta, cứ nói bản thân là nha hoàn của An Tư công chúa. Bọn họ sẽ tự biết phải làm gì. Yên tâm, ta sớm đã có sắp xếp. '' Như Ý ngây người, rồi khóc nháo ầm ĩ có đuổi đánh thế nào cũng không chịu đi. Cuối cùng làm An Tư phát phiền. '' Bảo em đi thì em cứ đi. Cứ khóc nháo như thế còn ra thể thống gì. Bây giờ đến lời của bổn công chúa em cũng không để vào tai phải không?'' ''Nhưng mà...'' Như Ý cắn môi dưới, bộ dạng nàng ta thập phần khó xử. Cuối cuối cùng cũng là nhờ bốn chữ '' Còn không mau đi!'' của An Tư mới ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Lúc này , An Tư mới thở ra một hơi. Phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời mịt mù khói lửa kia, không hiểu sao lại nghĩ đến ngươi đó.Thoát Hoan, ngài sẽ làm như thế nào đây?.....'' Vương gia, mau đi thôi. '' Một nam nhân mặc giáp phục, nom có vẻ là một vị tướng nào đó khẩn thiết nói với Thoát Hoan. Đáp lại chỉ là sự trầm lặng. '' Vương gia...'''' Nguyên Mông quốc lớn mạnh đã hai lần đem quân đi chiếm đánh Đại Việt nhưng lại thất bại cả hai. Đều là vì vấn đề lương thực. Lần này bổn vương đã tỉ mỉ lên kế hoạch như vậy . Tại sao có thể xảy ra sai sót được? Nói bổn vương nghe xem kẻ nào phụ trách tiếp tế lương thực, lôi ra chém!'' Lời vừa ra khỏi mồm vị tướng kia lập tức bị đánh gãy bởi cuồng phong bão tố của Trấn Nam vương. '' Này... Vương gia bớt giận. Người xưa có câu thua keo này ta bày keo khác, hôm nay thua nhưng nếu muốn phục thù thì trước hết phải giữ được mạng...'' '' Ngươi đang giáo huấn bổn vương?'' Thoát Hoan lườm. Mắt chim ưng nheo lại tạo ra một khí thế bức người. '' Thần không dám. Mong điện hạ bớt giận. '' Vị tướng kia cúi đầu, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Trấn Nam vương cũng lười nhìn hắn một cái, lãnh đạm đi vòng qua người tướng sĩ . Lúc đi qua không quên bỏ lại một câu :'' Mang An Tư công chúa đi. "***An Tư theo lời Thoát Hoan được đưa trở về đất Nguyên Mông . Tất nhiên, trên đường trở về chịu không ít kham khổ. Thiếu thốn lương thực , nàng phải gặm lương khô đã ba ngày . Là ba ngày không có thịt! An Tư mắt nhắm mắt mở cho qua. Trong lòng thầm an ủi bản thân rằng thời buổi khốn khó cũng không nên đòi hỏi gì. Rồi tiếp tục đến một sự việc còn khiến nàng phiền lòng hơn: Ba ngày rồi nàng chưa được tắm! Liên tục chạy như bị chó đuổi trong rừng rậm mịt mù, thiên la địa võng ở khắp mọi nơi. Nàng vừa mệt mỏi lại vừa khó chịu . Mồ hôi đầm đìa, mặt mũi lem luốc. Còn đâu phong thái của một công chúa ! Cho đến ngày thứ tư, đoàn nhân mã thúc ngựa điên cuồng qua ba cánh rừng , một thảo nguyên không ngừng nghỉ cuối cùng cũng yên lòng mà hạ trại tại một sườn núi phía bắc giáp biên giới. Một số quân sĩ phóng ngựa tiến sâu vào rừng săn bắn. Đến tối liền thu được ba con hươu sao, một con dê núi đen sì. An Tư vui vẻ không thôi. Cuối cùng nàng cũng được ăn thịt! Một mình nàng một cái đùi dê to tướng nướng cùng vài vị lá cỏ trong rừng. Giòn tan trong khoang miệng khiến khuôn mặt nàng hạnh phúc thấy rõ. Nàng nhìn miếng thịt to đặt trên lá sen, lại nhìn mọi người đang say sưa ăn uống nói cười. Tức thời liền cầm cả miếng thịt lên ăn một cách hăng say hay nói toẹt ra là chẳng ra một cái thể thống gì. Cái gì mà phong thái? Cái gì mà khí chất? Đứng trước nguy cơ bị chết đói thì nó có còn giá trị hay không? Bụng no, An Tư nhìn ngó xung quanh.
Vừa nghe mấy binh si nói khu lân cận có một con suối nhỏ , cũng tiện thể đi bộ cho tiêu hóa thức ăn. Ban đầu nàng cũng không ôm kỳ vọng quá lớn nhưng không ngờ rằng nàng thật sự có thể tìm đến. Cũng lại không ngờ rằng , nàng rời đi cũng là tự bảo toàn cho mình một mạng.
An Tư rất phối hợp quay sang, nghiêng đầu nhìn ngài . Nhìn đến nỗi thất thần. Trấn Nam Vương theo như nàng biết là một người thượng võ, thiện chiến vì thế nên hình tượng của Thoát Hoan trong đầu nàng chính là một nam nhân to con lực lưỡng, khuôn mặt thô , lông mày rậm, làn da đen như châu phi do suốt ngày phơi nắng. Vớ vẩn, thật là vớ vẩn. Thoát Hoan rõ ràng không phải thế ! Khuôn mặt tỉ lệ vàng , nước da màu đồng khỏe mạnh. Mày kiếm, mắt ưng. Khí chất không ai sánh bằng. '' An Tư công chúa?'' Ngài lên tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Mà nàng cũng nhận ra bản thân thất thố nên cũng quay mặt đi. Lại bày ra bộ dáng thanh cao lãnh đạm ban đầu. Phẩm trà. '' Trà này quả thực mùi vị không tệ.'' Bộ dáng nghiêm túc của nàng quả thực khiến ngài cũng phải bật cười. Muốn nói điều gì đó lại nghe phía ngoài lều có tiếng người xông vào.'' Là ai?" An Tư chưa kịp nói, Trấn Nam Vương đã nói thay nàng. Thật to gan. Nơi này có thể xông loạn sao?Bên ngoài truyền tới một âm thanh khá khẩn trương :" Vương gia . Lý tướng quân tìm ngài ."
***Tháng năm năm Ất Dậu.Theo như trong sử sách, trận chiến giữa Nguyên Mông -- Đại Việt chỉ kéo dài có 2 tháng. Thực tế đúng là như vậy. Nhìn xem. Quân Đại Việt uy vũ đã bao vây hoàn toàn dinh của quân Nguyên rồi. '' Công chúa, công chúa... Giờ chúng ta phải làm sao? Nên ra ngoài đầu hàng hay trốn chạy đây? '' Như Ý vẫn sướt mướt nhue ngày nào. Nhìn tình cảnh bên ngoài mà khóc nấc lên. Nàng còn trẻ , còn nhiều món ngon chưa ăn, còn chưa được đi ngao du thiên hạ. Sao có thể táng thân ở nơi này được. Huống chi còn có công chúa. Nàng càng không muốn công chúa xảy ra chuyện. Nhưng mà nếu bây giờ không ra đầu hàng, chỉ sợ...'' Như Ý.'' An Tư lên tiếng gọi. Từ trong tay áo lấy ra một chuỗi ngọc bội khắc rồng đẹp mắt. '' Bây giờ thế này. Em đem chuỗi ngọc này đưa cho Hà Nhã ta, cứ nói bản thân là nha hoàn của An Tư công chúa. Bọn họ sẽ tự biết phải làm gì. Yên tâm, ta sớm đã có sắp xếp. '' Như Ý ngây người, rồi khóc nháo ầm ĩ có đuổi đánh thế nào cũng không chịu đi. Cuối cùng làm An Tư phát phiền. '' Bảo em đi thì em cứ đi. Cứ khóc nháo như thế còn ra thể thống gì. Bây giờ đến lời của bổn công chúa em cũng không để vào tai phải không?'' ''Nhưng mà...'' Như Ý cắn môi dưới, bộ dạng nàng ta thập phần khó xử. Cuối cuối cùng cũng là nhờ bốn chữ '' Còn không mau đi!'' của An Tư mới ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Lúc này , An Tư mới thở ra một hơi. Phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời mịt mù khói lửa kia, không hiểu sao lại nghĩ đến ngươi đó.Thoát Hoan, ngài sẽ làm như thế nào đây?.....'' Vương gia, mau đi thôi. '' Một nam nhân mặc giáp phục, nom có vẻ là một vị tướng nào đó khẩn thiết nói với Thoát Hoan. Đáp lại chỉ là sự trầm lặng. '' Vương gia...'''' Nguyên Mông quốc lớn mạnh đã hai lần đem quân đi chiếm đánh Đại Việt nhưng lại thất bại cả hai. Đều là vì vấn đề lương thực. Lần này bổn vương đã tỉ mỉ lên kế hoạch như vậy . Tại sao có thể xảy ra sai sót được? Nói bổn vương nghe xem kẻ nào phụ trách tiếp tế lương thực, lôi ra chém!'' Lời vừa ra khỏi mồm vị tướng kia lập tức bị đánh gãy bởi cuồng phong bão tố của Trấn Nam vương. '' Này... Vương gia bớt giận. Người xưa có câu thua keo này ta bày keo khác, hôm nay thua nhưng nếu muốn phục thù thì trước hết phải giữ được mạng...'' '' Ngươi đang giáo huấn bổn vương?'' Thoát Hoan lườm. Mắt chim ưng nheo lại tạo ra một khí thế bức người. '' Thần không dám. Mong điện hạ bớt giận. '' Vị tướng kia cúi đầu, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Trấn Nam vương cũng lười nhìn hắn một cái, lãnh đạm đi vòng qua người tướng sĩ . Lúc đi qua không quên bỏ lại một câu :'' Mang An Tư công chúa đi. "***An Tư theo lời Thoát Hoan được đưa trở về đất Nguyên Mông . Tất nhiên, trên đường trở về chịu không ít kham khổ. Thiếu thốn lương thực , nàng phải gặm lương khô đã ba ngày . Là ba ngày không có thịt! An Tư mắt nhắm mắt mở cho qua. Trong lòng thầm an ủi bản thân rằng thời buổi khốn khó cũng không nên đòi hỏi gì. Rồi tiếp tục đến một sự việc còn khiến nàng phiền lòng hơn: Ba ngày rồi nàng chưa được tắm! Liên tục chạy như bị chó đuổi trong rừng rậm mịt mù, thiên la địa võng ở khắp mọi nơi. Nàng vừa mệt mỏi lại vừa khó chịu . Mồ hôi đầm đìa, mặt mũi lem luốc. Còn đâu phong thái của một công chúa ! Cho đến ngày thứ tư, đoàn nhân mã thúc ngựa điên cuồng qua ba cánh rừng , một thảo nguyên không ngừng nghỉ cuối cùng cũng yên lòng mà hạ trại tại một sườn núi phía bắc giáp biên giới. Một số quân sĩ phóng ngựa tiến sâu vào rừng săn bắn. Đến tối liền thu được ba con hươu sao, một con dê núi đen sì. An Tư vui vẻ không thôi. Cuối cùng nàng cũng được ăn thịt! Một mình nàng một cái đùi dê to tướng nướng cùng vài vị lá cỏ trong rừng. Giòn tan trong khoang miệng khiến khuôn mặt nàng hạnh phúc thấy rõ. Nàng nhìn miếng thịt to đặt trên lá sen, lại nhìn mọi người đang say sưa ăn uống nói cười. Tức thời liền cầm cả miếng thịt lên ăn một cách hăng say hay nói toẹt ra là chẳng ra một cái thể thống gì. Cái gì mà phong thái? Cái gì mà khí chất? Đứng trước nguy cơ bị chết đói thì nó có còn giá trị hay không? Bụng no, An Tư nhìn ngó xung quanh.
Vừa nghe mấy binh si nói khu lân cận có một con suối nhỏ , cũng tiện thể đi bộ cho tiêu hóa thức ăn. Ban đầu nàng cũng không ôm kỳ vọng quá lớn nhưng không ngờ rằng nàng thật sự có thể tìm đến. Cũng lại không ngờ rằng , nàng rời đi cũng là tự bảo toàn cho mình một mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me