LoveTruyen.Me

Andree X Bray Hoc Duong

Ngày đầu tiên sau khi Bùi Thế Anh nhận lời bảo vệ Trần Thiện Thanh Bảo, cậu đã rất vất vả chạy khắp nơi để đi kiếm hắn.

Lần trước khi cả hai gặp nhau hoàn toàn là do tình cờ, mà cậu lại quên không hỏi chỗ nhóm của hắn thường đến nên bây giờ mới xảy ra cảnh tượng một cậu học sinh lớp 10 với mái đầu nhuộm trắng chạy tất bật trên hành lang như này đây.

May là kỉ luật của trường không chặt chẽ lắm nên việc cậu chạy nhảy trên hành lang như này cũng được giám thị nhắm mắt cho qua, họ chỉ nhắc cậu nên cẩn thận đừng để bị té ngã mà thôi.

Nhưng xui một cái, Thanh Bảo mặc dù đã chạy hết hành lang khối 12 nhưng vẫn chẳng thể kiếm được cái người tên Thế Anh mà cậu đã gặp hôm qua ở đâu. Kết quả là dùng hết hai giờ ra chơi ngày hôm đó cậu cũng chẳng thể tìm được hắn, và điều đó khiến cho cậu có cảm giác như thể mình đã bị ai đó lừa một vố vậy.

Sang đến ngày hôm sau, Thanh Bảo quyết định không chủ động đi kiếm hắn nữa. Giờ ra chơi cậu ngồi lì trong lớp với đống bài tập, tự nhủ với bản thân rằng hãy quên chuyện ngày hôm qua đi, cùng lắm thì lại bị chặn đánh đòi tiền như hồi cấp hai thôi, dù sao cậu cũng quen rồi..

Nghĩ đến đây, Thanh Bảo lại gục mặt xuống bàn, thở dài đầy chán chường. Tuy miệng nói là đã quen nhưng có ai lại muốn mình bị bắt nạt bao giờ? Càng nghĩ cậu càng thấy nản, Thanh Bảo thật sự không muốn bản thân phải quay lại những tháng ngày đen tối đó chút nào cả.

- Aaaa.. Bùi Thế Anh đúng là tên kì quặc mà. Đại ca gì chứ, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một tên bắt nạt mà thôi..

- Mới nói gì đấy?

Một âm thanh trầm khàn bỗng vang lên sau lưng khiến Thanh Bảo giật bắn người. Cậu vội ngồi thẳng dậy quay sang phía sau xem thử, quả nhiên là không nghe nhầm, Thế Anh vậy mà lại đang đứng sừng sững tựa tay vào ghế cậu. Bị ánh mắt đầy sát khí của hắn ghim thẳng vào người khiến Thanh Bảo có chút rợn tóc gáy, ấp a ấp úng mãi mà chẳng thể nói được nên câu.

- Anh- anh đến đây khi nào vậy? Em, em.. ban nãy em...

Cậu đứng hẳn lên đối diện với hắn, nhưng cái khoảng cách chiều cao cùng với khí thế áp đảo của đối phương khiến cho Thanh Bảo có cảm giác là mình cứ nhỏ bé sao sao ấy.

Thế Anh mãi không nói gì, cứ chăm chăm nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ như ban nãy khiến nỗi sợ của cậu dâng lên đỉnh điểm. Thanh Bảo căng thẳng nuốt nước bọt, giờ cậu rút lại lời nói ban nãy còn kịp không?

- Anh.. ban nãy em...

Đột nhiên, Thế Anh giơ tay ra bóp lấy hai má cậu, ép Thanh Bảo phải mở miệng ra. Hắn dùng lực mạnh đến nỗi cơ hàm của cậu tự nhiên thấy mỏi nhừ, lại còn hơi nhói lên nữa. Thanh Bảo tự hỏi, liệu có phải cậu đã sai khi đến nhờ hắn ta 'bảo vệ' mình không nhỉ?

- Giờ lại định biện hộ à? Hai hôm trước mới đến nhờ tao bảo vệ mày xong, hôm nay quay đi liền nói xấu tao không ngớt mồm. Mày gan quá nhỉ? Hay là do lỡ nói xấu nhân vật tầm cỡ nào đó rồi sợ quá không dám đối diện nên bắt tao ra thế mạng? Hửm?

Hai mắt Thế Anh vẫn dán chặt trên người Thanh Bảo khiến cậu không khỏi run lên vì sợ. Thật sự có cho tiền cậu cũng chẳng dám có ý nghĩ đó đâu, nhưng bây giờ phải làm cách nào để hắn tin cậu đây?

- Anh.. em không có..

- Không có? Mày nói không có là không có thật à? Tao nói cho mày biết, hôm trước tao nhận lời là do thấy mày sắp khóc nhìn đáng thương quá mà thôi. Chứ cỡ mày mới vào trường đã bày đặt đi nói xấu sau lưng tao, nhỡ mai mốt mày cầm dao đâm tao rồi nói không có thì tao cũng tin rồi nhắm mắt cho qua à? Mày nghĩ tao hiền vậy hả?

Thấy không thể cứu vãn được tình hình, Thanh Bảo chỉ đành làm liều vươn tay ra nắm hờ vào vạt áo sơ mi của hắn, hai mắt long lanh nhìn người phía trên, cố tạo ra vẻ mềm yếu nhưng sâu trong ánh mắt cậu vẫn không thể che giấu được sự sợ hãi dành cho đối phương.

- Anh, em xin lỗi.. em, em thật sự không có ý định nói xấu anh.. anh bỏ qua cho em lần này được không? Em sẽ không tái phạm nữa đâu.. em hứa..

Nhìn con thỏ nhỏ trong tay đang run lẩy bẩy nhưng vẫn cố tỏ ra đáng yêu khiến hắn vừa giận vừa thấy buồn cười. Từ ban đầu Thế Anh cũng không nghĩ là tên nhãi này lại có gan đi nói xấu hắn như thế đâu, vì lần đầu gặp cậu đã vét sạch hai trăm ngàn còn sót lại trong túi để đổi lấy sự bảo vệ của hắn cơ mà. Một người như thế mà còn có thể đi nói xấu sau lưng người khác, thế giới này có loạn quá không?

Vốn dĩ Thế Anh cũng chỉ định dọa cậu một tí cho vui thôi, ai ngờ lại làm cho Thanh Bảo run như cầy sấy thế này đâu. Nhưng đã làm đến mức này rồi thì hắn cũng không muốn dừng lại, hai tay vẫn bóp chặt lấy miệng cậu, từ lời nói đến hành động đều chứa đầy sự đe dọa dành cho đối phương.

- Mày hứa? Có thật là mày sẽ không nói xấu tao nữa không?

- Em, em hứa mà. Anh tin em đi, em hứa sẽ không tái phạm nữa đâu..

Càng nói, tay của Thanh Bảo càng vô thức nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn hơn. Thế Anh hơi liếc mắt xuống bàn tay nhỏ kia, nhận ra hình như mình có hơi quá lời liền bỏ tay ra khỏi hai má cậu, khẽ hắng giọng một cái xong lại hướng mắt lên chỗ Thanh Bảo, nghiêm giọng nói.

- Mày có nghe câu "tội chết có thể tha, tội sống khó tha" bao giờ chưa? Lần đầu nên nếu tao tha cho mày thì cũng được thôi, nhưng mày vẫn phải chịu trách nhiệm cho mấy lời nói bừa bãi của bản thân, mày hiểu không?

Cậu nghe hắn nói thế thì càng sợ hãi hơn gấp bội, lo lắng không biết đối phương định làm gì mình, trong phút chốc hai bàn tay nhỏ cứ run cầm cập lên. Thế nhưng Thanh Bảo cũng không thể từ chối hắn được, vì đúng thật là cậu đã có ý nói xấu Thế Anh, hơn nữa còn để bị hắn 'tóm gáy'...

- Vâng.. em, em sẽ chịu trách nhiệm mà.. anh muốn làm gì cũng được ạ..

Cậu cúi gằm mặt xuống đất, hai tay bối rối đan chặt lấy nhau thầm cầu mong cho Thế Anh yêu cầu cậu làm gì đó đơn giản thôi. Chứ lỡ hắn mà bắt cậu đi đánh nhau hay chém giết gì thì có lôi ba họ của Thanh Bảo ra cậu cũng chẳng dám bước chân vào mấy chỗ đó nữa..

Thế nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ đơn phương của Thanh Bảo. Hành động của Thế Anh lại hoàn toàn trái ngược so với những gì cậu dự đoán. Một tay hắn nhẹ nhàng bọc lấy hai bàn tay trắng trẻo đang siết chặt của cậu, tay còn lại từ tốn vòng qua sau lưng, chầm chậm kéo Thanh Bảo nhích lại gần hắn hơn.

- Tao còn chưa làm gì mà sao mày run thế? Ngẩng cái đầu lên xem nào, cứ cúi cúi mãi mày không thấy mỏi cổ à? Sau này đi với tao thì không được cúi gằm mặt xuống nữa, tao mà còn thấy là tao đập cho đấy, biết chưa? Giờ thì ngước cái mặt mày lên cho tao coi coi nào.

Dù vẫn còn rất sợ nhưng dưới mệnh lệnh của Thế Anh, cậu không còn cách nào khác ngoài răm rắp tuân theo nó. Thế nhưng khi ngẩng mặt lên, nét mặt của hắn lúc này lại khiến cho cậu vô cùng bất ngờ. Thế Anh lúc này đã giãn hết cơ ra, vẻ mặt cũng không còn nặng nề áp lực như ban nãy nữa, bây giờ nhìn hắn đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi nãy rồi.

- Thanh Bảo, há miệng ra.

Sau khi nghe được 'mệnh lệnh' tiếp theo của hắn, Thanh Bảo dù không hiểu mấy nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng ra. Điều mà cậu không ngờ nhất chính là, Thế Anh vậy mà lại hôn cậu!

Phải, Thanh Bảo không nhầm đâu. Bùi Thế Anh, cái tên được mọi người mệnh danh là trùm trường ấy bây giờ đang áp môi hắn lên môi cậu, còn chèn lưỡi hắn qua quấn lấy lưỡi cậu nữa chứ!!

Trong khi cậu vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Thế Anh đã khéo léo di chuyển lưỡi của mình vào liếm láp lấy khoang miệng cậu, còn thản nhiên mà kéo đầu Thanh Bảo lại gần để nụ hôn thêm sâu, không hề ngần ngại mà từng bước một lấy đi chút mật ngọt cùng dưỡng khí cuối cùng còn sót lại bên trong khoang miệng ấm nóng kia.

Nụ hôn của cả hai kéo dài gần ba phút, cho đến tận khi Thanh Bảo không chịu nổi nữa mà đập đập vào vai hắn vài cái để ra hiệu, Thế Anh mới thỏa mãn mà thả cậu em trong lòng ra, còn liếm môi một cái đầy khiêu khích. Cũng may là bây giờ trong lớp không còn ai, chứ cảnh này mà để mọi người thấy thì thể nào cậu cũng bị lời ra tiếng vào mất thôi.

- Mùi vị không tệ. Mày ăn kẹo à? Tao thấy có vị ngọt ngọt. Nói thật thì đây là lần đầu tao hôn mấy đứa nhóc còn ăn kẹo đấy, cảm giác cũng được chứ không tồi lắm. Cơ mà kĩ năng của mày còn yếu quá, lại không biết thở, chẳng lẽ đây là nụ hôn đầu của mày à? Này, Thanh Bảo. Trả lời thật cho tao, đây là nụ hôn đầu của mày đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me