Anh De Khong The E Yoonmin Ver
Để Jimin ôm lấy album cậu thích, Yoongi chọn cho mình hai Vinyl khác và giơ lên:
"Sao? Cậu thấy gu âm nhạc của tôi cũng không tệ, phải không?"
"Chỉ có anh tự tin thôi."
Cậu khịt mũi rồi ngồi xuống, xem tầng cuối cùng có những album nào. Trong lúc cậu đang tập trung lựa chọn, giọng Yoongi có chút phấn khích gọi:
"Jimin, nhìn này."
"Wow, nó được phát hành vào năm 1987 đó. Trước cả tôi sinh ra."
Cậu ngạc nhiên với thứ anh cầm trên tay, cửa hàng này quả thực là một thiên đường. Bao nhiêu loại quý hiếm và năm xa xưa đều được bán.
"Làm sao anh tìm được nơi này vậy? Anh đến đây nhiều lần chưa?"
Nhìn cách Jimin ngồi, đôi chân dài như không tồn tại, chỉ giống một vật nhỏ nhắn thu mình, vô cùng đáng yêu và anh muốn bỏ túi mang về.
"Tôi vừa phát hiện ra nó ở tuần trước nhưng không có thời gian để vào."
"À."
Thế là họ đều lần đầu tiên đến đây. Yoongi phụ trách thanh toán, tránh việc nhân viên nhận ra Jimin. Dạo gần đây cậu bắt đầu nghĩ, nếu ai đó nhận ra bản thân cũng không hẳn đáng sợ vì người nổi tiếng cũng có quyền đi dạo, đi ăn, đi mua sắm, miễn người kia không gây ồn ào, náo loạn thì mọi thứ bình thường, đúng chứ?
Lần cuối cùng thoải mái đi đâu đó là khi nào, làm sao Jimin nhớ nổi. Cậu tự đặt cho bản thân quá nhiều quy tắc mà quên mất nó cũng có giới hạn riêng. Những người nối tiếng khác đâu phải không bị bắt gặp đi ăn, đi uống, đi chơi, thậm chí hình ảnh xuất hiện ở những nơi thiếu đẹp đẽ còn bị tung khắp nơi nhưng chẳng sợ. Vậy cậu không phạm pháp, không sai trái, tôn trọng đạo luật thì cần gì sống cảnh thu mình, khép kín đến độ tự ngột ngạt, thở không thành hơi?
Jimin phát hiện ra nhiều thứ kể từ lúc Yoongi xuất hiện dù anh không nói gì hay cạnh bên cậu lâu. Đơn giản là cách anh sống, cách anh hành động đã thể hiện thứ mà cậu bỏ quên, thứ mà cậu phớt lờ. Thậm chí cậu nghĩ, cơn buồn bã không tên, cơn choáng ngợp không lý do cậu mang, đều do anh mà thành.
Cùng nhau rời khỏi cửa hàng, anh hỏi:
"Cậu muốn đi đến địa điểm tiếp theo hay ghé vào nơi ăn uống?"
Cậu đặt tay lên bụng của mình rồi suy nghĩ.
"Hm... chỉ mới 10 giờ nhỉ? Chúng ta đi đến nơi tiếp theo a."
"Được rồi, theo tôi."
Họ trông giống như đôi tình nhân vào ngày cuối tuần, cùng nhau đi dạo qua những con phố quanh co, vắng người với bầu trời mát mẻ, với không khí trong lành. Có thể Jimin quá vô tư đế nhận ra việc họ tựa một cặp hẹn hò, một cặp trong quá trình tìm hiểu nhưng Yoongi đã nhận thấy và tự nở một nụ cười rồi mắng chửi chính mình.
Nơi tiếp theo Yoongi dẫn Jimin đến là một chợ nông sản nhỏ giữa lòng thành phố. Có rất nhiều chợ nông sản, chợ truyền thống còn tồn tại, nơi đó thậm chí sạch đẹp nhưng anh vẫn thích nơi này nhất, nó không chỉ lâu đời mà còn cả tuổi thơ của anh cùng mẹ. Nếu thời gian biết xoay ngược, thay vì mãi bận bịu nơi xứ người, anh sẽ dậy sớm, cùng bà đi chợ mỗi ngày. Anh thôi bôn ba, thôi bồng bột, nóng tính, nông nỗi.
"Cậu chỉ đóng điện ảnh nên đừng lo, những người dân lao động không nhận ra cậu đâu."
"Sao?"
Jimin có chút hoang mang nhìn Yoongi. Ý của anh là cậu không phổ biến?
"Giống như những cô dì, chú bác ở đây sẽ biết những nghệ sĩ hát nhạc trot, không phải idol, tương tự, cậu cũng thế."
Có lẽ lý do để Jimin đóng phim truyền hình đã xuất hiện. Cậu nổi tiếng, cậu trên đỉnh vinh quang thì cũng còn một số bộ phận khán giả không thể tiếp cận, cậu phải chinh phục họ bằng mọi cách. Cái danh con rể quốc dân đâu thể chỉ trưng cho có.
"Trái cây ở đây siêu tươi ngon và rẻ lắm, cậu muốn mua không?"
"Đương nhiên phải mua rồi."
Jimin không phải kiểu người chỉ dùng hàng đã qua kiểm định và được bày bán trong siêu thị. So với những trái cây đắt đỏ còn không ngon ở các chuỗi siêu thị, cửa hàng thì chợ nông sản chính là thiên đường. Cha mẹ cậu chưa bao giờ dùng tài sản mấy đời ăn không hết bản thân có để dạy cậu cách tiêu dùng sai. Muốn thịnh vượng, muốn tốt đẹp thì tất cả phải đúng cách. Cái đắt chưa chắc là cái tốt, cái tốt luôn có đủ giá cả.
Yoongi nắm lấy tay Jimin, người không biết cách chen qua giữa đám đông để cùng nhau đi đến khu vực bán trái cây. Anh bận nhìn đường nên nào để ý ngoại trừ đôi tai nhỏ thì cổ cậu cũng đỏ ửng lên. Mấy hành động ôm ấp, nắm tay, thậm chí hôn hít đều không lạ lẫm gì với một diễn viên chuyên nghiệp kỳ cựu, chỉ là khi ấy diễn, khi ấy phục vụ cho công việc còn hiện tại là đời sống thực của cậu, là phút giây riêng tư của cậu. Anh ngang nhiên giữ chặt thế này, ảnh hưởng rất nhiều đến nhịp tim.
Sau một hồi chật vật, anh thành công đưa cậu đến vựa trái cây. Trước mặt rất nhiều hoa quả đủ màu sắc, chúng lớn, chín mọng, cậu không khỏi thích thú, nhanh lấy điện thoại ra chụp một bức đế gửi cho mẹ mình sau khi về nhà.
"Cậu muốn mua loại nào?"
Vừa hỏi, anh vừa cầm thử cam và quýt lên xem.
"Lựu, mùa thu, mùa của lựu."
"Cậu lựa đi."
Yoongi lấy túi đưa cho cậu.
"Tự lựa trái ngon, đừng giao cho họ."
Anh nói nhỏ vào tai cậu, cậu gật gật rồi bắt đầu chọn những quả ngon. Thanh toán xong, anh chủ động giúp cậu cầm chỗ trái cây vì anh biết chúng nặng, dù cậu không tệ đến mức cầm 2kg không nổi thì anh vẫn nào muốn để cậu xách.
Chẳng hiểu sao, anh yêu đôi bàn tay xinh đẹp, nhỏ xíu ấy vô cùng. Nếu cậu là người yêu của anh, anh mỗi ngày đều hôn lên các đốt tay nhỏ nhắn.
"Bây giờ đi ăn."
"Ok."
Cùng ra khỏi chợ ở lối còn lại, cả hai cùng tung tăng một chút liền đến được quán ăn mang phong cách cổ điển, trước cửa còn treo một tấm rèm trắng có nét chữ thư pháp. Không gian bên trong nhỏ nhưng ấm áp hơn cậu nghĩ.
"Cậu muốn ăn gì?"
Nhìn qua menu, tất cả đều là món dùng cho bữa cơm thường ngày mà đã lâu Jimin không được ăn. Yoongi đang dẫn cậu ôn lại ký ức và tuổi thơ và bữa cơm gia đình sao? Tay dò trên menu một lúc, cậu chọn một phần canh bò Seolleongtang, một phần hotteok, một phần bossam.
"Cậu no với bấy nhiêu không?"
"No mà."
Anh gật đầu, tự gọi riêng vài món rồi hỏi về thức uống:
"Cậu uống gì?"
"Coca."
Đợi phục vụ ghi xong phần của cậu, anh nói:
"Trà Sikhye."
Cô gái vội ghi rồi gập người chào cả hai để đi giao thực đơn họ gọi.
"Tôi đoán cô gái đó nhận ra cậu."
"Không sao, cùng lắm để lại một chữ ký ở đây."
Quán đang vắng khách và Jimin đang trong thời gian nghỉ ngơi, cậu có quyền làm những thứ bản thân thích. Không một ai có thể cướp đi sự tự do hoặc không gian riêng của cậu. Cậu đi đâu đó là quyền tự do, là sở thích, việc đám đông ồn ào, gây mất trật tự, gây náo loạn là họ sai, không phải cậu. Yoongi không chỉ giúp cậu nhận ra nhiều thứ mà còn giúp cậu đủ mạnh mẽ để thúc đẩy con tim, thôi bị trói chân bởi lý trí.
"Nơi này kinh doanh không được tốt lắm."
"Vậy sao?"
Mắt cậu bắt đầu quan sát mọi thứ.
"Tôi nghĩ chắc sắp đóng cửa rồi."
Nghe giọng điệu của Yoongi, Jimin như đoán được gì đó hỏi:
"Anh cố tình dẫn tôi đến đây à?"
Đối diện với nét hoài nghi của cậu, anh uống một ngụm nước lọc rồi đáp:
"Chụp một tấm ảnh lấp ló tên quán được không ảnh đế? Ví dụ cậu chụp rồi đăng lên với dòng chữ 'bữa trưa hôm nay' như cậu thường làm và để lộ menu, fan cậu giỏi lắm, họ sẽ tìm ra quán này nhanh thôi."
"Tại sao tôi phải làm nó?"
Lưng cậu tựa vào ghế, chờ đợi người trước mặt cất lời thuyết phục.
"Vì chủ quán đáng thương. Họ lớn tuổi nhưng đứa con duy nhất lại mất khả năng lao động. Vợ chồng hơn 70 tuổi còn đứng bếp, cậu nghĩ nếu quán đóng cửa thì họ sống làm sao? Ảnh đế, mỗi lần làm từ thiện cậu đều chi 100 triệu won thì một bức ảnh, ổn mà."
Nếu Jimin cho tiền họ, họ có thể tiêu hết hoặc biến chất, nếu Jimin giúp họ duy trì được quán thì hợp lý và tốt hơn rất nhiều. Trông Yoongi cầu xin mình bằng nét mặt đáng thương, thành khẩn, cậu thở ra một hơi, khẽ gật gật đầu.
"Được rồi."
"Tôi biết ngay là cậu sẽ giúp mà."
Môi cậu chỉ hiện lên một nụ cười khinh bỉ dành cho con người tâm cơ trước mặt. Có được sự chấp nhận của cậu, anh liền vui vẻ ngồi tựa lưng, chân vắt chéo, tiếp tục nhấm nháp nước.
------
update vội nhiều chap một chút bù cho mng do bữa giờ t bận việc học.
lỗi type mọi người hoan hỉ cmt nhắc t nhé! 🩵
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me