Anh La Ai Full
"Hạ Nhi sao nhìn em dạo này nhìn em xanh xao thế ?" Chị chủ hỏi cô."Em không sao , dạo này hơi đau lưng một chút !" Cô cũng thấy bản thân mình khác thường nhưng nghĩ chắc không sao đâu."Cậu nên đi khám đi , để lâu không nên đâu!" Nhạc Bối cũng tiếp lời .
"Đúng rồi đó!" Chị Khiết cũng tán thành ."Dạ , em biết rồi!" Cô lau bàn rồi gật đầu.Đến buổi chiều thì cô đi về . Cô không làm trong shop thời trang nữa , chỉ còn làm ở quán trà sữa Sách này thôi .Cô đi về kí túc thì nhận được hộp thư của trường .Cô biết gì rồi , hơi lo lắng không dám xem kết quả thi . Cô hỏi vọng lên giường trên " Lộ Khiết ! Có kết quả thi rồi , cậu xem chưa ?""Tôi mới nhận được thôi ! Không có can đảm xem !" Lộ Khiết ngồi lên rồi leo xuống giường cô ."Đổi máy xem đi!" Cô ra yêu cầu ."Được!" Rồi hai người đổi máy cho nhau ."1 2 3!" Hai người đồng thanh rồi mở ra xem .Cô tròn mắt nhìn , đầy ngưỡng mộ ." Lộ Khiết à!" "Hạ Nhi à!" Lộ Khiết cũng gọi tên cô .Hai người chưa biết điểm gì của mình nhưng vẫn ôm chầm lấy nhau, đồng thanh nói " Cậu giỏi quá "Định nghĩa bạn thân là vậy , không hơn thua , chỉ cần bạn vui thì tôi vui , bạn buồn thì tôi cũng buồn ! Hai người bỏ nhau ra , Đồng thanh :" Cậu 100 điểm đúng !" Cô nói "Cậu 98 điểm" Lộ Khiết nói ."Hả ?" Cô nghe không rõ rồi hỏi lại .Lộ Khiết đưa điện thoại lại cho cô .Hai người vui đến rơi cả nước mắt .Lộ Khiết đứng top 1 toàn khoa đạt 100 điểmHạ Nhi đứng top 2 toàn khoa đạt 98 điểm ."Đi ăn đi ăn!" Chân Chân cùng lúc đi về , nhào lại góp vui .Uyển Như về cùng Chân Chân cũng đi đến " Trời ơi tôi có hai người bạn là học bá , Người top 1 toàn khoa người top2 toàn khoa ~ " Uyển Như khâm phục nói ."Lúc này tôi đi ngang diễn đàn trường , nghe mấy người cùng khoa 2 cậu nói : Hình như 4 năm rồi mới có người đạt 100 điểm toàn khoa đó !. Năm đó hình như là của học trưởng Diêu Bác Văn!" Chân Chân kể lại ."Năm ngoái khoa IT thi đứng đầu là 90 điểm thôi !" Uyển Như đi về giường .***Đang ăn thì lưng cô nhứt dữ dội , cô nhíu màyThấy sự bất thường của cô , Lộ Khiết , Chân Chân và Uyển Như lo lắng " cậu sao vậy?"" Không sao ! " Cô lắc đầu .***Lúc ăn xong , cô bảo họ đi về trước đi , bản thân cô thì đến bệnh viện Cô bắt thăm , không bao lâu thì đến lượt cô vào khám . Cô đầy lo lắng , sợ bản thân bị bệnh , cô hít thật sâu một hơi rồi mới đi vào .Các tất cả các xét nghiệm xong xuôi , bây giờ là phần bác sĩ công bố bệnh tình .Bác sĩ nhìn cô , khuôn mặt sầu não hỏi " Không có người thân đi cùng à?"Cô gật đầu . "Cô xuất hiện chứng đau lưng từ khi nào?" Bác sĩ hỏi cô .Cô suy nghĩ rồi đáp " 2 tháng trước!""Sao lại không đi khám ?" Bác sĩ thản thốt hỏi cô "Tôi vừa xuất viện cách đây 1 tuần , bệnh án không có gì cả!"" Cô bị mắc bệnh Tủy xương !" Bác sĩ không hỏi nữa , thẳng thừng nói cô nghe ."Gì cơ?" Cô bất ngờ ù tai nghe không lọt ."Cô phải nhanh chóng phẫu thuật ghép lá lách hoặc tủy nhưng cần phải có lá lách và tủy phù hợp . Có thể cha và mẹ cô đều không thích hợp để ghép !" Bác sĩ nghiêm mặt nói ."Nếu không ghép thì sao ạ?" Cô cuộn chặt tay lại hỏi."Chỉ sống được 3 năm nữa . Sớm nhất là 1 năm nữa" Bác sĩ lắc đầu nói cô nghe ....
1 tuần trôi qua . Cô đến bệnh viên kiểm tra lại thêm 1 lần Cô như người mất hồn đi ra khỏi bệnh viện.Cô vô thức đi đến trước công ty anh .Đứng ở một góc mãi rồi quyết định đi về nhà anh . Cô ngồi im trên sofa , không biết qua bao lâu thì anh về . Thấy cô ngồi trên sofa như bức tượng , anh thay giày rồi nhào lại ôm cô .Lúc này cô mới biết anh về , mỉm cười "Anh về rồi!""Ừ" anh ôm cô gật đầu ."Anh làm gì vậy? Buông em ra " cô bị anh ôm thì hơi mệt mỏi ."Sạc điện một lát!" Anh trở mình để cô nằm trên người mình .May là anh mua sofa lớn nếu không đã lọt xuống đất rồi .Cô thở dài ! Nhưng anh không nghe ra được ."Anh! Hôm nay chúng ta uống rượu đi!" Cô nói với anh .Anh nhìn cô bất ngờ "Em muốn uống ?""Ừm!" Cô gật đầu .*** Cô chuốc anh say . Cô cũng hơi ngà ngà ."Xong hôm nay thì anh quên em đi ! Có biết không?" Cô ôm anh rồi hôn vào môi anh .Anh ngứa ngáy , ánh mắt đỏ rực nhìn cô . Thều thào nói " Cho anh ,được không?"Hết chương 96 .Em cố gắng hoàn bộ này có thi cử nữa~~~
"Đúng rồi đó!" Chị Khiết cũng tán thành ."Dạ , em biết rồi!" Cô lau bàn rồi gật đầu.Đến buổi chiều thì cô đi về . Cô không làm trong shop thời trang nữa , chỉ còn làm ở quán trà sữa Sách này thôi .Cô đi về kí túc thì nhận được hộp thư của trường .Cô biết gì rồi , hơi lo lắng không dám xem kết quả thi . Cô hỏi vọng lên giường trên " Lộ Khiết ! Có kết quả thi rồi , cậu xem chưa ?""Tôi mới nhận được thôi ! Không có can đảm xem !" Lộ Khiết ngồi lên rồi leo xuống giường cô ."Đổi máy xem đi!" Cô ra yêu cầu ."Được!" Rồi hai người đổi máy cho nhau ."1 2 3!" Hai người đồng thanh rồi mở ra xem .Cô tròn mắt nhìn , đầy ngưỡng mộ ." Lộ Khiết à!" "Hạ Nhi à!" Lộ Khiết cũng gọi tên cô .Hai người chưa biết điểm gì của mình nhưng vẫn ôm chầm lấy nhau, đồng thanh nói " Cậu giỏi quá "Định nghĩa bạn thân là vậy , không hơn thua , chỉ cần bạn vui thì tôi vui , bạn buồn thì tôi cũng buồn ! Hai người bỏ nhau ra , Đồng thanh :" Cậu 100 điểm đúng !" Cô nói "Cậu 98 điểm" Lộ Khiết nói ."Hả ?" Cô nghe không rõ rồi hỏi lại .Lộ Khiết đưa điện thoại lại cho cô .Hai người vui đến rơi cả nước mắt .Lộ Khiết đứng top 1 toàn khoa đạt 100 điểmHạ Nhi đứng top 2 toàn khoa đạt 98 điểm ."Đi ăn đi ăn!" Chân Chân cùng lúc đi về , nhào lại góp vui .Uyển Như về cùng Chân Chân cũng đi đến " Trời ơi tôi có hai người bạn là học bá , Người top 1 toàn khoa người top2 toàn khoa ~ " Uyển Như khâm phục nói ."Lúc này tôi đi ngang diễn đàn trường , nghe mấy người cùng khoa 2 cậu nói : Hình như 4 năm rồi mới có người đạt 100 điểm toàn khoa đó !. Năm đó hình như là của học trưởng Diêu Bác Văn!" Chân Chân kể lại ."Năm ngoái khoa IT thi đứng đầu là 90 điểm thôi !" Uyển Như đi về giường .***Đang ăn thì lưng cô nhứt dữ dội , cô nhíu màyThấy sự bất thường của cô , Lộ Khiết , Chân Chân và Uyển Như lo lắng " cậu sao vậy?"" Không sao ! " Cô lắc đầu .***Lúc ăn xong , cô bảo họ đi về trước đi , bản thân cô thì đến bệnh viện Cô bắt thăm , không bao lâu thì đến lượt cô vào khám . Cô đầy lo lắng , sợ bản thân bị bệnh , cô hít thật sâu một hơi rồi mới đi vào .Các tất cả các xét nghiệm xong xuôi , bây giờ là phần bác sĩ công bố bệnh tình .Bác sĩ nhìn cô , khuôn mặt sầu não hỏi " Không có người thân đi cùng à?"Cô gật đầu . "Cô xuất hiện chứng đau lưng từ khi nào?" Bác sĩ hỏi cô .Cô suy nghĩ rồi đáp " 2 tháng trước!""Sao lại không đi khám ?" Bác sĩ thản thốt hỏi cô "Tôi vừa xuất viện cách đây 1 tuần , bệnh án không có gì cả!"" Cô bị mắc bệnh Tủy xương !" Bác sĩ không hỏi nữa , thẳng thừng nói cô nghe ."Gì cơ?" Cô bất ngờ ù tai nghe không lọt ."Cô phải nhanh chóng phẫu thuật ghép lá lách hoặc tủy nhưng cần phải có lá lách và tủy phù hợp . Có thể cha và mẹ cô đều không thích hợp để ghép !" Bác sĩ nghiêm mặt nói ."Nếu không ghép thì sao ạ?" Cô cuộn chặt tay lại hỏi."Chỉ sống được 3 năm nữa . Sớm nhất là 1 năm nữa" Bác sĩ lắc đầu nói cô nghe ....
1 tuần trôi qua . Cô đến bệnh viên kiểm tra lại thêm 1 lần Cô như người mất hồn đi ra khỏi bệnh viện.Cô vô thức đi đến trước công ty anh .Đứng ở một góc mãi rồi quyết định đi về nhà anh . Cô ngồi im trên sofa , không biết qua bao lâu thì anh về . Thấy cô ngồi trên sofa như bức tượng , anh thay giày rồi nhào lại ôm cô .Lúc này cô mới biết anh về , mỉm cười "Anh về rồi!""Ừ" anh ôm cô gật đầu ."Anh làm gì vậy? Buông em ra " cô bị anh ôm thì hơi mệt mỏi ."Sạc điện một lát!" Anh trở mình để cô nằm trên người mình .May là anh mua sofa lớn nếu không đã lọt xuống đất rồi .Cô thở dài ! Nhưng anh không nghe ra được ."Anh! Hôm nay chúng ta uống rượu đi!" Cô nói với anh .Anh nhìn cô bất ngờ "Em muốn uống ?""Ừm!" Cô gật đầu .*** Cô chuốc anh say . Cô cũng hơi ngà ngà ."Xong hôm nay thì anh quên em đi ! Có biết không?" Cô ôm anh rồi hôn vào môi anh .Anh ngứa ngáy , ánh mắt đỏ rực nhìn cô . Thều thào nói " Cho anh ,được không?"Hết chương 96 .Em cố gắng hoàn bộ này có thi cử nữa~~~
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me