LoveTruyen.Me

Anh Trong Guong

Về tới tổng đường, tiệc đón gió lão đại trực tiếp thiết đãi ba bàn lớn, tất cả chú bác đồng lứa có uy tín trong Nghĩa Vân Minh đều có mặt, Eddie cứ như vậy cà lơ phất phơ mở cửa,nghênh đón cậu chính là một đống quà tặng được tất cả mọi người trong đại sảnh đồng loạt ném tới, trận thế này Eddie hoàn toàn chống đỡ không được.

"Trần Nghị!Tiệc đón gió lão đại làm lớn như vậy, ngay cả chú Thụy cũng tới, sao anh  không báo trước cho em biết?!"

Eddie nghiến răng nghiến lợi nói, giơ tay từ sau lưng hung hăng véo Trần Nghị một cái, mà trên mặt lại lộ vẻ mặt tươi cười, giống như con mèo con đột nhiên ngoan ngoãn.

"Là em khi ở trên xe căn bản không muốn nói chuyện với anh... Lão đại nói ra tù là lễ trưởng thành của hắc đạo, phải làm giống như em đã tốt nghiệp đại học, nếu không em cho rằng vì sao anh không chịu từ chối?"

Trần Nghị như cũ một bộ mặt lạnh lùng, anh đoan chính đứng thẳng, mang Eddie đối với bàn chính cung kính khẽ cúi đầu một cái, ngồi phía trên các đại lão đều lễ phép gật đầu đáp lại.

Lúc này Trần Đông Dương từ trên bàn bưng miếng đậu hủ lên, bước đi tới bên cạnh Eddie, cảm xúc của lão đại ít nhiều có chút kích động, ông khoác cổ con trai nhỏ của mình,cười lớn nói.

"Eddie nhà chúng ta trưởng thành thật rồi, lão ba cảm thấy rất tự hào,ở trong tù mấy năm vất vả, đến ,ăn miếng đậu hủ, về sau chúng ta đi đều là con đường phú quý"

Chết tiệt, thật sự là bị mấy người khổng lồ mắt trắng này phiền đến chết, làm cậu giống như một người lùn Hobbit vậy!

Bị đưa đến trước mặt đậu hũ phía trên còn có một tầng ớt triều thiên mà cậu thích nhất,  giờ khắc này, Eddie vẫn là nhịn không được cảm thấy sóng mũi cay cay.

"Cảm ơn lão đại"

Cậu giơ tay nhận lấy, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào trong miệng cẩn thận nhai.

"Ngoan ah... là lão ba...."

Trong ấn tượng của Trần Đông Dương, Eddie ở trước mặt ông từ trước cho tới bây giờ chưa từng ngoan ngoãn như vậy, cậu giống như một thằng nhóc nghịch ngợm ngang bướng trong nhà, đối với ông lúc nào cũng mang theo mơ hồ địch ý, không thân cận, cậu cự tuyệt tất cả ý tốt của ông đối với cậu, kết nối duy nhất của bọn họ chính là Trần Nghị.

Giờ phút này, thiếu niên tóc đen ở trước mặt ông ngoan ngoãn nhận lấy đĩa đậu hũ, có chút xa lạ, thời gian quả nhiên là con dao đáng sợ nhất .

Đậu hủ bị nuốt xuống, vị cay của ớt triều thiên mới hoàn toàn bị kích thích, Eddie bị sặc ho khan kịch liệt, người bị cay đến đỏ bừng mặt, tất cả mọi người trong phòng đều bị một màn này làm cho kinh ngạc.

Đây chính là ớt cay nhỏ đã từng nổi tiếng trong ngoài Nghĩa Vân Minh.

Trần Nghị liều mạng đè xuống tất cả cảm xúc, anh cầm lấy cái đĩa trong tay Eddie đặt sang một bên, cầm qua ly nước kề vào môi Eddie, nhìn cậu ngửa đầu đem toàn bộ nước uống xuống.

"mẹ ơi, bốn năm không gặp, ớt ở Đài Trung đều con mẹ nó biến dị hay là như thế nào vậy, thiếu chút nữa cay chết tôi "

Eddie là muốn hòa hoãn lại bầu không khí, cậu cảm giác được sự xấu hổ của mọi người trong phòng, bởi vì lão đại của cậu cố ý vì cậu đãi tiệc ở nhà hàng Tứ Xuyên ngon nhất Đài Loan.

Muốn cậu nói như thế nào đây?

Nói thức ăn trong tù đều nhạt như nước ốc, thỉnh thoảng hội  sở phúc lợi xã hội cũng sẽ an ủi thêm cơm nhưng bất quá là thêm một phần trứng chưng hoặc là thêm miếng thịt vào bữa cơm trưa.

Trong mấy năm nay, cậu  không đồng ý cho bất cứ ai trong Nghĩa Vân Minh thăm tù , Trần Nghị nhờ quan hệ đưa đồ vật vào, cậu đe dọa sẽ tố cáo cảnh ngục, cường ngạnh trả về.

Mấy tháng đầu là gian nan nhất,cai nghiện là người đối với sinh lý bản thân đưa ra tuyên chiến.

Cậu rất quen thuộc với việc này.

Bạch Tông Dịch ở trong quá trình này chẳng phát huy được tác dụng gì, cậu ta giống như là yêu quái quấy rầy quá trình tu luyện của cậu!

"Nếu không thì đi gặp đi, anh ta thật sự rất nhớ cậu"

"Nếu không thì ăn một chút đi, nông dân trồng ớt Đài Loan đâu có đắc tội gì với cậu."

"Câm miệng đi Bạch Tông Dịch! Đừng ở bên tai ông đây  lảm nhảm cái không ngừng "

Cậu là đứa trẻ mang độc, ngày được sinh ra đã bị trời phạt rồi, nếu như có thể, cậu thật muốn hỏi một chút người cậu gọi là ba mẹ kia chỉ còn lưu lại trong ký ức rất mơ hồ của cậu,rằng... Tại sao lúc ấy không phá bỏ cậu.

Tất cả ký ức thời thơ ấu của cậu đều liên quan đến những  cơn nghiện, ý chí của người lớn còn chịu không nổi cám dỗ, bạn bảo một đứa trẻ làm thế nào chống lại được.

Trẻ con giống như cậu là không có cô nhi viện nào muốn nhận, mấy người lưu manh đem cậu phân loại thành rác rưởi.

Tử vong, khác nhau chỉ là ngày mai hoặc là ngày mốt.

Mùa hè năm ấy, Đài Loan dự báo bão cấp độ đặc biệt đổ bộ, ngay cả chó mèo hoang cũng có người yêu thương, cố ý đi ra ngoài tìm kiếm rồi đưa đến nơi trú ẩn tạm thời.

Chỉ có cậu, tự mình, ở bên đường nghênh đón mưa to tầm tã.

Độc nghiện lại bắt đầu phát tác, nương theo trận gió quét qua toàn thân kéo theo nhiệt độ cơ thể tăng vọt,cực lớn thiêu đốt khiến cổ họng cậu khát khô, khi đó cậu cảm thấy cả người mình đều mơ hồ.

Xem ra là hôm nay.

Cậu cảm thấy có chút may mắn, lại có chút không cam lòng.

Cả đời này, trước khi chết, cậu đều chỉ có một mình.

"Nè,nhóc con, có nghe thấy anh nói không? Trời bão cậu ngủ ven đường là muốn chết à? Còn có thể đứng lên thì nhanh đứng lên ,cùng anh đi tránh mưa "

Nước mưa bị ngăn lại, không còn rơi trên mặt nữa, dưới tán  dù màu đen, là ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên.

Cậu như cá voi cô độc, dưới trận hồng nạn đã định trước này, gặp được sự đồng cảm duy nhất.

"Trần Nghị, ta đã nói gì, đừng tùy tiện nhặt rác về Nghĩa Vân Minh "

Ngữ điệu Chu Minh Lỗi lạnh như băng, cái nhíu mày thể hiện sự không kiên nhẫn của chủ nhân.

"Thế nên lão đại nhặt con trở về cũng là nhặt rác hả ?"

Khi đó Trần Nghị cũng đã dám cãi nhau với Chu thúc, mà cậu chỉ dám sợ hãi trốn ở phía sau anh, bị người dọa đến run rẩy.

"Con đừng có cứng đầu với ta, đứa nhỏ này sinh ra đã có độc, Nghĩa Vân Minh tuyệt đối không thu người nghiện,con còn chưa rõ ràng quy định trong Minh sao hả???"

Chu Minh Lỗi cầm lấy cái chặn giấy trong tay muốn ném về phía người khác, bị Trần Đông Dương nhanh tay ngăn cản.

" Sao cậu lại tức giận với một đứa trẻ như vậy!"

Khi đó lão đại dương quang đẹp trai, cậu nhớ rõ ông ấy là người đầu tiên ngồi xổm xuống ,đối mặt nhìn cậu cười.

"Bạn nhỏ, nghe rõ hay không? Chúng ta nơi đây không thể thu nhận trẻ con bị nghiện, cho nên ta cho cậu hai con đường."

Lúc đó Trần Nghị gắt gao nắm chặt tay cậu, mà cậu cả người như phù du ,cũng chỉ dựa vào  bàn tay kia chống đỡ.

"Hoặc là ra ngoài rẽ trái, chết ở bên ngoài tổng đường của ta."

Lúc Trần Đông Dương nói lời này rất có khí phách, là cảnh tượng cả đời này cậu cũng sẽ không quên.

"Hay là, ở nơi này sống không bằng chết cắt bỏ nó ".

Đêm đó, cậu sốt cao đến thiếu chút nữa chết.

Rồi sau đó, cậu cắt đứt thống khổ đổi lấy trọng sinh.

" ôi trời, tôi đã nói năm nay ớt đặc biệt cay mà ~ vậy còn ăn cái gì Tứ Xuyên món ăn ~ A Thạc! Cậu đi bảo đàn em đến nhà hàng Quảng Đông mới mở ở Đài Nam đặt vài bàn, lái xe đi nhanh lên, một tiếng sau đồ ăn phải được mang lên "

Trong Minh muốn khuấy động náo nhiệt kia thật đúng là phải dựa vào anh Hiền, tuy rằng Eddie thật sự rất ghét bỏ anh ta ồn ào, nhưng cục diện này còn có thể hold được cũng chỉ có anh ta.

" hôm nay tôi thay mặt lão đại làm ông chủ,giúp em trai đón gió, Các chú bác lưu cho đứa cháu này chút mặt mũi, chúng ta thích ăn cay ăn cay, không thích ăn cay liền chờ nếm thử chiêu bài Cửu Đầu Bảo kia! Tôi nếm qua rồi, hương vị không tệ đâu "

Tất cả mọi người đều là người có máu mặt, rất biết nhìn ánh mắt, nói mấy câu không khí trong đại sảnh thoáng cái đã vui vẻ trở lại.

Trần Nghị trầm mặc cùng Eddie, mời rượu, uống rượu, nhân tiện chặn rượu.

Bữa tiệc đón gió này vẫn ăn mừng đến rạng sáng.

Cung kính tiễn bước chú bác cùng lão đại bọn họ, Eddie là thật cảm thấy có chút mệt mỏi.

Tiện tay mở lon bia, cậu dựa vào sân thượng tổng đường nhắm mắt hóng gió đêm thổi.
_____

"Anh ơi, em thật sự rất khó chịu, em thật sự rất muốn chết, em xin anh giết em đi! Ngay bây giờ giết em đi!!!"

"Eddie! Eddie! Em nghe anh nói, tìm được vật thay thế sẽ tốt thôi! Em rất thích ăn cay đúng không? chúng ta liền ăn cay! lúc khó chịu ăn cay sẽ tốt thôi! chống đỡ thêm một chút, coi như vì anh trai! chống đỡ thêm một chút! được không?"

".....Được."

"Em lợi hại nhất, sau này anh sẽ ở bên em, sau này mỗi một năm sinh nhật, nếu như chúng ta còn sống, chúng ta đều cùng nhau trải qua, được không?"

"Được!!!"
______

"Eddie, uống nhiều rượu như vậy thì đừng lên đây hóng gió lạnh, ngày mai em sẽ bị đau đầu."

Trần Nghị đứng ngay cạnh cửa sân thượng ,ngược lại với ánh sáng , cho nên Eddie không thấy rõ gương mặt và thần sắc của anh.

Giống như lần đầu gặp nhau trong cơn bão đặc biệt năm đó, đối với cậu, anh giống như chúa cứu thế.

Eddie cả người đột nhiên không khống chế được nở nụ cười, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống,nhỏ giọt trên áo khoác mỏng manh.

Cho nên, vấn đề quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.

Bạn ,đã thấy ánh sáng chưa?

Cho nên bạn cảm thấy cậu ấy vô luận như thế nào cũng không quên được Trần Nghị, thậm chí đến nay đều nguyện ý vì anh ta đi tìm chết,chuyện này thật sự rất hoang đường, rất không thể lý giải sao?

Cậu ấy có thể cắt đứt cơn nghiện, có thể cắt đứt thay thế phẩm anh ta mang đến cho cậu.

Nhưng cậu ấy không bao giờ có thể cắt đứt khỏi anh ta.

Chưa từng trải qua cứu rỗi, cũng không nên thuận miệng làm thánh nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me