Annam Gourmet Markhyuck
đã gọi là chơi cùng với lý đông hách ở hà nội, mà nhất là vào mùa thu, thì cứ phải nói là tự hiểu thu này không có ngày nào là ở trong nhà hết. thực ra mang tiếng là tháng 9 mùa thu, nhưng hà nội vẫn nóng như thể mùa hè chưa dứt, thế nhưng mà nóng hay lạnh hay mưa hay thậm chí là có tuyết đi chăng nữa (biết là hà nội chỉ có tuyết trong mơ), thì cũng không điều gì can ngăn được đông hách vác thân ra đường ngồi cà phê mỗi ngày chỉ để ngắm phố ngắm phường qua lại. minh hưởng từ ngày đem lòng thầm thương trộm mến cậu út nhà ông bà lý, cũng chăm chỉ đổ xăng đưa đi đón về chỉ để đưa em đi vài vòng lượn phố ăn quà chiều, mong lấy lòng đông hách thêm một chút cho sớm ngày đông tới không còn phải một mình lạnh lẽo cuốn chăn nữa mà là lạnh lẽo cuốn chăn cùng người yêu. "đông hách, đi cà phê học bài không?" lý minh hưởng, như mọi ngày, lại đứng dựa cửa phòng người ta làm cảnh ngỏ ý hỏi đưa em ra đường hóng gió dưới cái mác của giáo dục. "hết tiền" lý đông hách, cũng như bao người trẻ khác, chăm đi cà phê phá giá mà trong ví thực ra chẳng còn đồng nào. cũng may là lý minh hưởng bây giờ đi học đại học năm ba rồi, cũng đi làm thêm, có tí tiền rủng rỉnh trong túi, nên chẳng ngần ngại mà thốt ra một câu tưởng chừng quá quen, vừa đủ cho đông hách quay đầu đứng dậy khỏi bàn học, miệng cười tươi rói mau mau chóng chóng đi thay quần áo xách túi ra đường. "ai bắt em trả bao giờ" minh hưởng thốt "đi đi với anh, anh mời hôm nay" "ấy... anh đã có ý mời thì em nào dám phật ý" đông hách được mời mừng ra mặt mà còn ra vẻ làm kịch, minh hưởng thích chết cái nết này của cậu út nhà họ lý. gớm, có mà anh sợ phật ý em chứ em nào đã bao giờ làm phật ý anh. nửa tiếng chải đầu chải tóc, thay quần thay áo xong hai anh em cũng dắt được con xe ra đường. hà nội giữa tuần đường cũng chẳng gọi là thoáng hơn cuối tuần là mấy. đúng là dập dìu tài tử giai nhân, ngựa xe như nước áo quần như nêm, hôm nay đẹp trời nên ai ai cũng rủ nhau ra đường đi đây đi đó. trong số đó, lý minh hưởng phải tự bình luận là trông anh với lý minh hưởng đẹp đôi nhất đường khỏi bàn cãi. tất nhiên là ý này anh tán thành từ đầu tới chân, còn ý đông hách ra sao anh vẫn chẳng rõ. ừ thì thôi, tình đẹp nhất khi đôi ta mập mờ, còn đông hách đẹp nhất khi ngồi sau xe minh hưởng. "thế bây giờ muốn ngồi đâu?" anh quay đầu lại hỏi người ngồi sau yên. "giờ này ra xôfa chắc đông vãi chó" "ờ nhưng được cái xôfa thoải mái. nước ép mận ngon" "tám hạ hồi thì sao?" "ngồi trong nhà hơi trầm cảm, ngồi ngoài đường thì không có bàn học, phải để máy tính lên đùi" hà nội có một tỷ quán cà phê, ấy thế mà minh hưởng với đông hách thì có lui đi lui lại mấy chỗ quen là xóm hạ hồi với cả xôfa cà phê trên đường tống duy tân. "thế lại ra xôfa à?" đông hách hỏi. hỏi tới đây, xe minh hưởng đã tự động rẽ ngay vào đường tống duy tân, ấy thì ngựa quen đường cũ, xe máy quen đường ra xôfa không bao giờ quên được. "anh đã bao giờ kể em có lần anh ngã xe đúng chỗ này chưa?" "cái gì cơ?" "có lần đường đông, anh quẹo bánh rẽ lên đây mà bánh vẹo, lăn mẹ ra đường, quê vãi" minh hưởng kể lể, bồi hồi nhớ lại mùa xuân ấy anh nằm sõng soài trên vỉa hè đường tống duy tân dưới ánh nhìn vừa thương vừa hỏi chấm vô cùng của bác bảo vệ ven đường cạnh đó. "quê vãi hai ơi thật" đường vào xôfa vẫn thế, phía bên tay phải là hàng bán thuốc lá thân quen ai cũng biết, còn lại bên phải là đường vào quán, đầy ắp thanh thiếu niên mà chắc chắn trong đó kiểu gì cũng phải có ít nhất một người quen biết. "anh đỗ xe, vào tìm chỗ ngồi đi. đừng có ngồi cái bàn tròn là được" minh hưởng chỉ đạo. tới lúc anh đỗ xe xong xuôi, vào đã thấy lý đông hách ngồi an tọa trong một chiếc bàn ở sân bên trong, kịp gọi ngay một cốc cà phê cốt dừa cùng với một đĩa khoai tây chiên với anh phục vụ đang đứng đó. minh hưởng cũng nhanh trí gọi ngay theo đông hách một cốc cà phê cốt dừa nữa, cộng với xin thêm một cái gạt tàn. "lại bắt đầu hút thuốc" đông hách càm ràm "mình ngồi xôfa, em nghĩ cái gì" từ bận đông hách phát hiện ra anh hút thuốc, mặc dù đã không còn hút nhiều như trước, thế nhưng thỉnh thoảng minh hưởng vẫn hút một hai điếu nếu đang ngồi ngoài đường. về phần này, đông hách tuy càm ràm nhưng cũng không ngăn cấm gì. cả hai lôi máy tính ra ngồi nhìn chằm chằm một lúc, tiếng gõ máy lạch cạch vang lên giữa tiếng trò chuyện ồn ào của quán cà phê. thi thoảng, minh hưởng ngắm đông hách nhón tay với lấy một miếng khoai tây chiên ở trên đĩa, rồi lại quay trở lại viết bài ở trên máy tính. đĩa khoai vơi nhanh hơn minh hưởng dự định, nhưng cái này không trách được, khoai tây chiên ở xôfa ngon số dzách, vậy nên anh đành gọi thêm một đĩa nữa. "ê khoai đây như kiểu tẩm ke" anh bình luận với đông hách đang ngồi đối diện "công nhận. thua mỗi ngoặm" "nhưng mà ngoặm phải đến đặt bàn ăn phiền" "hay tối đi ăn ngoặm?" lý đông hách đề cập "có bàn đâu mà đi?" minh hưởng hỏi ngược lại"thì bây giờ đặt" lý đông hách trừ việc nhanh đi chơi thì còn nhanh nhất trong việc đặt bàn đi ăn burger ở ngoặm. cái này lý minh hưởng cũng càng không thể chê, vì anh cũng khoái lái xe lên chân cầm ăn ngoặm. "8 giờ đi không?" "đi với em thì đã bao giờ anh dám từ chối" anh than thở. "gớm, cứ làm như đi với tôi như là đi với quý nhân nào" "em không phải quý nhân đời anh thì ai bây giờ" lý đông hách vẫn thế, hễ nhắc tới vụ tình cảm tình củm là lại im re như cái đài mất sóng. nhưng mà chẳng trách được, lý minh hưởng được em cho cái gì thì sẵn nhận cái đó, anh chẳng thiết đòi hỏi thêm cho đông hách phiền não làm gì cả. cơ mà có phải do trời hà nội đổi gió, nên mối quan hệ tự dưng cũng lại ngoặt sang một bước tiến mới, khi bỗng dưng anh nghe được lý đông hách hỏi "thế tối nay đi ngoặm là cậu đưa tớ đi hẹn hò à?" nghe xong miệng minh hưởng tự động ngoác rộng ra tới tận mang tai, hai má anh hây hây, cảm giác mê muội như món nước kombucha anh vẫn hay gọi ở ngoặm. ơi thì, tình yêu tới rồi đấy thôi! "cậu muốn hẹn hò luôn bây giờ cũng được ấy chứ!" anh tủm tỉm đáp. "cứ để xem, tối nay ở ngoặm duyên hay ý đẹp thì may ra cân nhắc buổi tiếp theo" lý đông hách đáp khẽ, hai mắt lảng tránh nhìn ra xa xăm quầy nước ở sau lưng minh hưởng. minh hưởng vui lại càng được đà, đáp. "tớ đây còn chưa dám nghĩ có buổi sau, nhưng mà cậu đã nhắc tới thì tớ đành phải chấp thuận theo thôi" vừa nói vừa cười, trời mùa thu hà nội hôm nay lý minh hưởng cảm giác đúng là thích hợp để đi hẹn hò thật "buổi sau tớ đưa cậu đi ăn bún đậu hàng khay cậu chịu không?" nhưng mà độ mượt của minh hưởng sao đã bằng chúa tể lý đông hách, kẻ nắm giữ trái tim của anh. một phát súng thần công bắn lỏm luôn tim anh như cách trên tường thành hà nội mặt đường phan đình phùng có vết lõm đại bác bắn vào, khi cậu chợt thốt ra một câu chốt"miễn sao sau đấy cậu đừng có hôn tớ bằng cái mồm đấy là được" minh hưởng nghĩ mình chết mẹ ngay trên cái ghế ở xôfa rồi.
-
đm mình thề mình phải cố lấp cái hố này đi =))
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me