LoveTruyen.Me

Annyeongz Bhtt Sung Vat Cua Dai Tieu Thu

Ngửi thấy mùi thanh thanh, nhạt nhạt Hữu Trân từ từ tỉnh lại.

Cảm giác thật kỳ diệu, thân thể vừa mỏi vừa đau, đầu như từng trận búa bổ nhưng cỗ mùi thơm ngát kia lại như bàn tay nhỏ bé dịu dàng thần kỳ xoa dịu hết khó chịu trong người nàng, đó là mùi đồ ăn đã chín.

Thức ăn?

Thần trí Hữu Trân thoáng tỉnh táo lại, khó khăn đứng dậy, phát hiện trên người đã đổi một bộ quần áo ngủ khác, nhất định là lúc ngủ toát mồ hôi nên Trương Nguyên Ánh đã thay đổi cho nàng. Hữu Trân nhịn cảm giác đau trong cổ họng tìm theo mùi thơm đi ra khỏi phòng ngủ.

Hữu Trân không bao giờ để thức ăn qua đêm nên nàng biết rõ trong nhà không có đồ ăn nấu chín nào nhưng cái mùi này từ nơi nào bay đến đây?

Mãi cho đến khi nàng xuyên qua phòng khách mới nhìn thấy, phải hình dung cảm giác như thế nào khi thấy cảnh tượng trước mắt này?

Ngoài cửa sổ vẫn là mưa rơi tí tách, bên trong phòng ấm áp một mảnh.

Dưới ánh đèn màu vàng dịu dàng, một cô gái mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt, mái tóc dài được cặp lên bằng chiếc cặp tóc được đính hạt kim cương có vài sợi buông xuống mặt. Trương Nguyên Ánh đang nghiêm túc nhìn cái nồi trước mặt. Bàn tay xinh đẹp thon dài thường ngày chỉ cầm bút vẽ giờ lại cầm chiếc muôi bằng gỗ tỉ mỉ quấy nồi cháo đang sôi ùng ục. Thỉnh thoảng nghiêm túc ngó qua tập giấy trắng cầm ở tay bên kia.

Rất ấm áp, rất gia đình, rất bận rộn, cũng rất luống cuống là hình ảnh của Trương Nguyên Ánh làm cho tim của Hữu Trân dâng lên một loại tư vị chua ngọt mãnh liệt.

Trương Nguyên Ánh đang nấu cháo, xuất thân là Đại tiểu thư, từ lúc sinh ra đến giờ chưa biết phòng bếp hình dạng như thế nào không biết làm thế nào có thể biến gạo thành cơm. Trương gia Đại tiểu thư mà lại có thể đứng trong phòng bếp nấu cháo cho nàng.

Cái dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận đó hoàn toàn không thua kém khi cô đang chuẩn bị đề cương luận văn cho mình.

Không có cảnh khoa trương hoang tàn khắp nơi như trong tiểu thuyết, không giống như chiến trường ngổn ngang như đại chiến thế giới thứ ba, mặc dù nhiều thứ đã bị đảo lộn nhưng ít ra vẫn còn có chút trật tự nhưng lại vượt qua khả năng tưởng tượng của Hữu Trân.

Hữu Trân tựa vào tường, cứ như vậy ngây ngốc nhìn mọi cử động của Trương Nguyên Ánh.

Nhắm chặt đôi mắt có vài vết thâm quầng, gò má trắng noãn như ngọc vì hơi nóng xông lên mà đỏ nhàn nhạt như hai đóa hoa màu hồng, đôi môi đỏ tươi ướt át, vài sợi tóc lơ thơ bên má, lúc này Trương Nguyên Ánh bớt đi vẻ xinh đẹp sắc sảo nhưng lại tăng thêm vẻ đẹp nữ tính khoan khoái dịu dàng khiến càng mê người hơn.

Trương Nguyên Ánh cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng ngần, đôi mắt Hữu Trân lưu luyến nơi đó như đang ngắm nhìn một món đồ cổ xinh đẹp tinh tế bằng sứ. Còn có bả vai cũng trắng nõn như tơ lụa, trắng như tuyết, non mềm như da em bé. Đó là nơi Trương Nguyên Ánh cực kỳ nhạy cảm, mỗi lần chỉ cần nàng dùng môi hôn nhẹ thì thân thể của cô sẽ không kiềm chế được mà rên rỉ. Quá mê người, Hữu Trân không thể chống cự được hấp dẫn như vậy.

Đi tới ôm lấy hông cô từ phía sau, khuôn mặt vùi sâu vào cổ cô, hương thơm đều là hơi thở ngọt ngào của cô, một loại mùi giống hoa hồng.

"Đã tỉnh rồi hả?" Động tác của Trương Nguyên Ánh dừng một chút, đưa thay sờ sờ trán của Hữu Trân vì nơi đó không giảm nhiệt độ nhiều khiến cô cau mày: "Tiêm rồi, lại uống thuốc nữa, sao lại không hạ sốt?"

Hữu Trân nhẹ nhàng rên hừ hừ, quyến luyến dính vào trên da thịt Trương Nguyên Ánh không chịu rời đi.

"Có đói bụng không? Người ta nấu cháo, ăn một chút nha."

Giọng nói của Trương Nguyên Ánh thật dịu dàng và nhẹ nhàng không giống như Trương Nguyên Ánh lúc bình thường là Nữ Vương phách lối, luôn hất hàm sai khiến người khác, cái loại sai khiến vô cùng đương nhiên như thể nàng là người yêu cô, hôm nay đã biến mất hoàn toàn.

Hữu Trân nhẹ nhàng hôn một cái vào cổ của Trương Nguyên Ánh, lầu bầu mấy câu.

"Nói cái gì?"

Hữu Trân ngẩng đầu, gương mặt dán vào gương mặt của Trương Nguyên Ánh, tham luyến nhiệt độ mát lạnh ở đó, cùng cô nhìn vào nồi cháo: "Cô nấu cháo?"

Trương Nguyên Ánh tức giận trừng mắt nhìn Hữu Trân, giơ tay huơ huơ cái tập giấy trắng: "Cái này thì có cái gì khó khăn? Tôi đem toàn bộ các bước in hết ra."

Hữu Trân vẫn ôm lấy Trương Nguyên Ánh, dò xét cẩn thận cái nồi đang sôi kia, một nồi cháo trắng đặc, không đa dạng, chẳng qua chỉ là mùi gạo thuần túy nhưng lại đủ khiến người khác động lòng. Trương gia Đại tiểu thư lần đầu tiên xuống bếp, mặc dù chỉ là cháo trắng đơn giản nhưng thành quả coi như vừa lòng.

Đưa tay cầm cái tay vẫn đang cầm cái muôi nâng lên, nhẹ nhàng hôn một cái, khép hờ con mắt có thể cảm thấy được đáy mắt khẽ ướt: "Cô nấu trong bao lâu?"

Không có mùi khét, không nấu tràn ra, không có tất cả những sai lầm của tay mới sẽ phạm phải, rất rõ ràng Trương Nguyên Ánh vẫn lấy cái muôi canh nồi cháo rồi từ từ khuấy đều mới có thể nấu ra được nồi cháo trắng nhừ như thế này.

Rõ ràng là Đại tiểu thư, mười ngón tay không chịu dính nước, thậm chí ngay cả hình dạng thức ăn trước khi nấu chín thế nào cũng không biết. Tính nhẫn nại của Trương Nguyên Ánh vô cùng kém, phách lối vô cùng nhưng có thể chăm sóc Hữu Trân có thể trong mấy tiếng đứng làm cái việc đơn điệu nhất, nhàm chán nhất là nấu cháo.

Rõ ràng chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể mua được cháo trắng nhưng cô lại tự mình xuống bếp.

"Cái đó không quan trọng..., mà quan trọng là người ta hôm nay mới phát hiện, thì ra là làm một bữa cơm cũng không đơn giản hơn bao nhiêu so với thiết kế một bộ trang phục." Mặc dù Trương Nguyên Ánh không giống trong tiểu thuyết rất cẩu thả cắt phải ngón tay hoặc làm bỏng tay nhưng cũng đã thất bại vô số lần.

Chỉ chỉ vào mấy cái nồi lớn bên cạnh, trong đó đựng cái thứ không giống là cơm cũng không phải là cháo. Hoặc trực tiếp đổ đi, hoặc để đó, trải qua vô số lần thất bại và nếm thử xong giờ mới miễn cưỡng được như thế này, chỉ còn lại là cháo trắng mà thôi.

Không làm qua cũng không biết những năm này Hữu Trân vì cô mà vất vả như thế nào.

Mỗi một bữa ăn, mỗi một đĩa thức ăn, đều là món cô thích ăn, đều là cô muốn ăn. Món ăn kiểu Trung Quốc, đúng cách thức tiêu chuẩn, các món tráng miệng và các món chính Hữu Trân đều học được, tinh thông thuần thục chỉ vì khẩu vị tinh quái của cô.

Tấm lòng của nàng với cô, từng ly từng tí, đều ở bên trong từng chi tiết sinh hoạt nhỏ nhoi mà cô cũng đang dần dần nghiệm ra.

"Tôi lên mạng tra thấy tình trạng cảm mạo nóng sốt của Trân tốt nhất là ăn cháo trắng, chờ hết sốt rồi sẽ thêm thịt nạc vào nồi cho đủ dinh dưỡng." Trương Nguyên Ánh xoay người trong ngực Hữu Trân nhìn trong tay một tập giấy dày, mặt lóe sáng.

"Nguyên Ánh." Hữu Trân cúi đầu gọi tên của cô.

Trương Nguyên Ánh đảo tập giấy trong tay, thuận miệng lên tiếng: "Ừ?"

"Cám ơn cô."

Ngón tay đang giở chợt dừng lại, ước chừng một phút Trương Nguyên Ánh mới hung hăng nói: "Cảm ơn cái gì? Còn không mau ngồi xuống chuẩn bị ăn cháo?"

"Được."

Hữu Trân vô cùng biết điều, rất nghe lời đáp ứng, sau đó nắm lấy bàn tay Trương Nguyên Ánh lật qua lòng bàn tay mềm mại và nhẹ nhàng cúi đầu hôn xuống một cái.

Hô hấp của Trương Nguyên Ánh cứng lại, lòng bàn tay nhạy cảm giống như là tất cả dây thần kinh toàn thân cùng hội tụ ở nơi đó, môi của Hữu Trân cực nóng, nụ hôn của nàng cũng rất nóng khiến cho lòng Trương Nguyên Ánh càng trở nên xót xa, chỉ có thể không nói gì nhìn nàng.

Hữu Trân ngẩng đầu, cũng ngắm cô. Tròng mắt đen nhánh thâm thúy và đầy phức tạp, bọn họ nhìn thẳng thật sâu vào mắt nhau, tim của Trương Nguyên Ánh đập rất mau trong nháy mắt đó, cô cảm thấy nàng sẽ nói câu nói mà cô đang muốn nghe mà Hữu Trân cũng chầm chậm mở miệng....

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me