Anton X Wonbin Da Khuc
Tối thứ sáu, khu chợ đêm trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Từng dòng người chen nhau vào con đường nhỏ chật chội, người xen kẽ người như đan áo. Hàng quán hai bên đường trưng đèn sáng rực, liên tục tỏa ra mùi thơm nức mũi thu hút người qua đường. Phác Nguyên Bân đứng ở góc đường đợi Chiêu Hi, nhìn thấy nó đang vội vàng chạy ra thì vẫy tay gọi. Chiêu Hi băng qua dòng người, chạy đến bên cạnh anh. Nó còn ngửi ngửi áo mình, ngại ngùng nói:- Em mới làm xong, người ám mùi đồ ăn hôi quá à.Phác Nguyên Bân phì cười khoác tay nó, còn dụi dụi người vào áo Chiêu Hi:- Có gì đâu, đằng nào mà chẳng đi ăn. Anh không sợ hôi, em sợ cái gì chứ? Chiêu Hi tít mắt, hít hà mùi hương trên tóc của Phác Nguyên Bân:- Anh Nguyên Bân, anh dùng loại dầu gội này thích quá đi, mùi hoa nhài thật thơm.Phác Nguyên Bân vuốt vuốt tóc mình, huých vai với Chiêu Hi:- Lúc nào sẽ cho em dùng thử. Chiêu Hi lấy xe đạp chở Phác Nguyên Bân một đoạn khá dài. Càng đi xa dần khu chợ đêm, khung cảnh huyên náo dần bị bỏ lại phía sau. Hai anh em tạt vào một quán bán ma lạt thang (1) bên đường, không có biển hiệu, cũng không có nhân viên đứng ngoài chào mời nhưng cũng khá đông khách. Quán ăn này chính là nơi mà Phác Nguyên Bân và Chiêu Hi cùng nhau ăn bữa ăn đầu tiên cách đây năm năm tại Thượng Hải này. Nồi ma lạt thang bốc khói nghi ngút được bưng ra, hai anh em cùng nhìn nhau xuýt xoa. Phác Nguyên Bân cầm đũa gắp thịt và rau vào nồi, nhìn Chiêu Hi đang ngồi đối diện ăn uống ngon lành, trong lòng bỗng cảm thấy rất ấm áp. Chiêu Hi đang tuổi ăn tuổi lớn, gắp hết miếng này đến miếng kia, một đĩa thịt lớn chả mấy chốc đã hết sạch. Phác Nguyên Bân vui vẻ gọi thêm một đĩa, lại gọi thêm ít xiên cay cho nó. Chiêu Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng vẫn còn lúng búng đầy đồ ăn. Thấy Phác Nguyên Bân ăn rất ít, chỉ chăm chú gắp cho mình liền vớ lấy đôi đũa, gắp cho anh một miếng thịt to:- Anh, anh ăn đi chứ. Anh biết em ăn khỏe mà, em sợ sẽ ăn hết đồ của anh mất. Mau ăn đi, đừng gắp cho em nữa!Phác Nguyên Bân đưa tay xoa đầu Chiêu Hi:- Em biết dạ dày anh nhỏ mà, đâu có ăn được nhiều. Từ nãy đến giờ em chăm chú ăn anh cũng ăn được nhiều lắm đó, đừng lo. Chiêu Hi biết Phác Nguyên Bân hảo ngọt, sợ cay bỗng cảm thấy áy náy. Chính vì nó đòi ăn ma lạt thang nên anh mới dẫn nó đến đây để chiều theo sở thích của nó. Hai anh em vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Bữa ăn kết thúc cũng là mười giờ tối, ngoài đường cũng dần dần thưa người. Sau khi thanh toán, Phác Nguyên Bân thoải mái vươn vai, nhìn lên bầu trời lấp lánh đầy ánh sao. Anh ngồi sau xe của Chiêu Hi, nhắm mắt tận hưởng làn gió mát lành thổi tới từ bên bờ sông Hoàng Phố. Anh nghĩ đến cảm giác bây giờ về nhà tắm rửa đi gột đi mùi đồ ăn, rồi nằm trong chăn ngủ một giấc thì quả thực sảng khoái biết bao. Đang suy nghĩ vu vơ, bỗng Chiêu Hi bóp phanh thắng gấp, khiến anh ngã dúi về phía trước, phải bám lấy áo nó để giữ thăng bằng. Phác Nguyên Bân đang định hỏi Chiêu Hi sao lại dừng xe đột ngột như vậy thì nghe thấy phía trước có tiếng cãi cọ. - Con khốn! Mày nói mau, tiền mày giấu ở đâu?Trước mắt Phác Nguyên Bân là một người thai phụ đang ôm bụng bầu, bị một người đàn ông tay tát, chân đá nhìn trông thê thảm vô cùng. Phác Nguyên Bân lập tức nhảy xuống xe, chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Chiêu Hi quẳng xe đạp sang một bên lao tới. Anh thầm nghĩ không ổn rồi, thằng nhóc này còn nhỏ, tính tình hiếu thắng nóng vội, bây giờ mà đánh nhau với người ta thì nguy. Quả nhiên như anh dự đoán, Chiêu Hi lao về phía người đàn ông kia đẩy gã ra rồi dang rộng hai tay đứng chắn trước người phụ nữ tội nghiệp. Người thai phụ kia giống như chết đuối vớ được cọc, liền lồm cồm bò dậy núp sau lưng Chiêu Hi. Phác Nguyên Bân vội vã chạy lại, không may vấp ngã, chỉ thấy cổ chân nhói đau một cái. Thôi xong, trẹo chân rồi! Phác Nguyên Bân nghĩ mình đúng là không có số đánh nhau, từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau bao giờ, lúc muốn "ra trận" thì lại bị ngã trẹo chân, đúng là quá mất mặt. Phác Nguyên Bân thấy gã vũ phu kia quay người lại, nháy mắt đã kiếm được một cây gậy dài. Anh hoảng hốt đến nỗi không biết làm gì, chỉ nhất tâm lo lắng Chiêu Hi và người thai phụ kia sẽ bị gã đánh bị thương. Mặc kệ cái chân đau, anh lết đến, quay lưng về phía gã rồi dùng tay chắn cho Chiêu Hi và người phụ nữ kia. Một tiếng bốp vang lên, vai của Phác Nguyên Bân bị một lực va đập mạnh tác động vào khiến anh mím chặt môi run rẩy. Hóa ra cảm giác đi đánh nhau là như thế này, đau đớn không thể tả! Chiêu Hi bàng hoàng thấy anh trai bị đánh, liền cầm hòn đá dưới chân ném về phía gã kia. Gã ta không kịp tránh, bị đá đập vào trán, tạo thành một vết đỏ lừ. Gã gầm gừ như con thú dữ, định lao đến cho cả ba một trận nhừ tử thì đột nhiên phía xe có tiếng còi xe cảnh sát. Gã nghe vậy, chỉ đành chỉ tay vào mặt ba người rồi xoay người bỏ chạy. Phác Nguyên Bân ôm bờ vai bị thương cùng Chiêu Hi quay lại nhìn người phụ nữ kia. Hóa ra nhân lúc hỗn loạn, cô ta là người gọi điện báo cảnh sát. - Hai anh có sao không? Ôi, cảm ơn hai người nhiều lắm, nếu không có hai người... - cô ta khóc nấc lên - thì có lẽ hôm nay tôi và con sẽ phải bỏ mạng ở đây. Phác Nguyên Bân nhìn cô ta ôm mặt ngồi thụp xuống, trái tim lương thiện dâng lên một niềm chua xót. Anh đỡ cô dậy, ôn tồn bảo:- Cô không sao là tốt rồi, em bé trong bụng có vấn đề gì không?Cô gái xoa xoa bụng, lắc đầu nói:- Không sao cả. Có lẽ... do nó quen với việc tôi bị đánh rồi nên cũng không làm náo loạn. Phác Nguyên Bân và Chiêu Hi lặng đi. Sau cùng, Phác Nguyên Bân đặt tay lên vai cô, khuyên nhủ:- Loại đàn ông này tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại. Dù là đã có con với nhau nhưng cô mang nặng đẻ đau, hắn vẫn động tay động chân với cô thì đó là loại đàn ông tệ bạc. Nếu cô muốn con mình sinh ra được bình an, lớn lên thành người tốt thì nên sớm chia tay với anh ta, chuyển đến một nơi khác. Mong cô sáng suốt suy nghĩ. Thai phụ gật đầu, rối rít cảm ơn, khóe mắt vẫn còn rưng rưng lệ. Cảnh sát cũng tới nơi, cả ba người được triệu tập về đồn lấy lời khai. Phác Nguyên Bân và Chiêu Hi sau khi cho lời khai xong, khi ra về cũng đã gần nửa đêm. Chiêu Hi nhìn anh, lo đến phát khóc, nước mắt nước mũi sụt sùi, tự tát vào mặt mình:- Anh Nguyên Bân, là em vô dụng, đã không bảo vệ được anh lại còn để anh bị đánh!Phác Nguyên Bân cầm tay Chiêu Hi kéo xuống, một bên má đã hơi tấy đỏ. Anh xót xa vuốt vuốt vết đỏ ấy, nhẹ nhàng an ủi nó: - Đâu phải lỗi của em. Anh biết Chiêu Hi của anh là người rất dũng cảm, rất anh hùng nên mới ra tay cứu người gặp nạn. Em nhỏ tuổi như vậy đã biết hành hiệp trượng nghĩa, chả lẽ một người lớn như anh lại không giúp đỡ được em mình? Nếu lúc đó anh mà không lao ra chắn cho hai người thì có lẽ anh còn hổ thẹn cả đời.Chiêu Hi lấy tay áo lau nước mắt, vội gạt chân chống xe. Phác Nguyên Bân khó khăn ngồi lên, Chiêu Hi gồng người đạp thật nhanh về nhà. Trên đường, Phác Nguyên Bân còn mở lời trêu chọc:- Hy vọng lát nữa em không phanh gấp rồi lại gặp đầu gấu đánh nhau nữa nhé. Anh chỉ có một cái mạng thôi đấy!***Hai ngày trôi qua nhưng vết thương của Phác Nguyên Bân vẫn rất đau nhức. Anh bị thương ở cả vai và lưng nên di chuyển có phần khó khăn. Sáng chủ nhật, như mọi khi, Phác Nguyên Bân ngồi xe buýt đến nhà Lý Uyển Đình dạy học. Cơ thể anh mệt mỏi vô cùng, nhưng nghĩ đến việc nghỉ một ngày là mất một ngày lương, anh lại càng tiếc nên vẫn quyết định đi dạy. Phác Nguyên Bân lết bàn chân băng bó từ trạm xe buýt đến cổng nhà Lý Uyển Đình, đưa tay bấm chuông. Hôm nay ra đón anh không phải Lý Uyển Đình hay phụ huynh của cô bé mà lại là Lý Xán Anh. Phác Nguyên Bân có chút ngại ngùng, cúi đầu chào hắn. Lý Xán Anh không nói gì, cũng chỉ gật đầu chào lại. Cả hai cứ thế im lặng đi vào nhà. Lý Xán Anh rất cao nên rảo bước nhanh, bỏ lại Phác Nguyên Bân bị thương một đoạn. Khi bước đến cửa, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy anh đang lê từng bước khó nhọc đi đến. Lý Xán Anh nhíu mày, bước lại đưa tay đỡ anh. Hắn hỏi:- Thầy Phác bị làm sao thế? Ngã xe à?Phác Nguyên Bân trả lời qua loa, nói rằng mình đi xe đạp bị ngã trẹo chân. Nhưng Lý Xán Anh không chỉ nhìn thấy bàn chân bị thương của anh mà trên vai anh còn có một vết bầm lớn, chiếc áo phông cổ rộng của anh vô tình bị lệch sang một bên khiến hắn nhìn thấy. Lý Xán Anh giúp anh kéo vai áo lên, nghiêm túc hỏi lại: - Có phải thầy bị ai đánh không? Phác Nguyên Bân á khẩu, chỉ biết im lặng ngước mắt nhìn hắn. Lý Xán Anh thở dài, vòng một tay qua eo anh, muốn dìu anh vào bên trong. Phác Nguyên Bân có chút giật mình, sinh ra phản xạ muốn tránh né nhưng cánh tay hắn quá dài, giống như một vòng ôm trọn lấy cơ thể gầy guộc của anh. Hắn đặt anh ngồi xuống trên ghế, lại gọi Âu quản gia đến nói gì đó, chỉ thấy rất nhanh ông ta mang ra một khay lá thuốc vẫn còn bốc khói, giống như là mới được ủ xong. Lý Xán Anh nhẹ nhàng trấn an Phác Nguyên Bân:- Thầy cố chịu nóng rát một tí, lá thuốc này là vật gia truyền nhà tôi, trị những vết bầm tím, gãy xương khớp, tụ máu rất hiệu quả. Chỉ cần đắp liên tục một tuần là sẽ đỡ tám mươi phần trăm. Nói xong, hắn quỳ xuống trước mặt anh, khe khẽ nâng bàn chân của anh trong tay rồi tháo bỏ lớp băng gạc. Đoạn, hắn dùng tay không bốc lấy một nắm lá thuốc, áp vào vết thương trên chân anh. Một cảm giác nóng bỏng chạy dọc sống lưng khiến anh không chịu được mà kêu lên. Lý Xán Anh ngẩng lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói:- Một lát thầy sẽ quen thôi. Hắn cầm dải băng trắng, rất thành thạo mà quấn lại bàn chân cho anh, cố định nắm thuốc ở một chỗ. Lý Xán Anh phủi phủi tay, lại ngồi lên ghế, lần này là vết thương ở vai Phác Nguyên Bân. Lý Xán Anh tế nhị nói nhỏ:- Thầy có thể cởi áo ra được không? Bây giờ ở đây không có ai, phải cởi áo ra mới dễ dàng đắp thuốc và băng bó. Phác Nguyên Bân và Lý Xán Anh tuy cùng là đàn ông nhưng không hiểu vì sao nghe tới việc phải cởi áo trước mặt Lý Xán Anh vẫn cảm thấy thẹn thùng. Phác Nguyên Bân nghĩ dù sao cũng là đàn ông con trai với nhau, việc cởi áo cũng chẳng có gì to tát nên liền nghe theo hắn.Một mảng lưng trắng muốt mịn như ngọc xuất hiện trước mắt Lý Xán Anh, trên bả vai phải hiện rõ một vết bầm lớn màu tím thẫm trông lại càng mị hoặc. Lý Xán Anh hít một hơi sâu, cố gắng tập trung vào việc chữa vết thương. Hắn lại đắp thuốc lên vai anh, Phác Nguyên Bân khẽ rùng mình. Lý Xán Anh thao tác cực nhanh, chỉ vài phút đã băng bó xong cho anh. Phác Nguyên Bân đưa tay sờ lên vết thương trên vai, cảm kích nói:- Cảm ơn anh Lý nhiều lắm, tôi nghĩ thuốc sẽ tác dụng tốt thôi. Thôi, tôi lên dạy đây không muộn.Lý Xán Anh gật đầu, đợi anh đi rồi mới gọi người tới thu dọn khay thuốc. Hắn đưa tay lên dụi mũi, bỗng nhận ra ngón tay mình thoang thoảng mùi hoa nhài, liền bất giác mỉm cười. Đúng lúc đó, Lý Xán Anh nhận được điện thoại. Là cha hắn. Hắn nghe điện thoại với nét mặt đăm chiêu. Thứ mà hắn lo lắng nhiều ngày qua đã đến.Tối mai, cuộc họp kín của tứ đại gia tộc được tổ chức bất thường. ---Chú thích:(1) ma lạt thang: là món lẩu đường phố Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me