LoveTruyen.Me

Aov Zata X Laville Loi Yeu Qua Buc Thu

"..."

"Ê Zata! Làm cái gì mà cứ đứng im ru rú trước tủ để giày ... vậy?"

Murad đi ngang qua, thấy tên bạn cùng khối cứ đứng thẫn thờ ra mà tò mò nhìn xem, sau đó cũng đến lượt gã đứng hình theo. Lão Hayate vừa cất giày xong, trên tay lấy được vài lá thư tình đi tới, thấy hai tên kia bất động cũng tò tò nhập hội.

"Này! Hai người đang làm cái quái ... gì?"

"..."

"..."

Hayate cũng đứng hình theo nốt.

Trên tay Zata, là một lá thư sọc caro với màu xanh ngọc bích nổi bật cực kì.

"Ờm ... Nhỏ này cá tính mạnh nhỉ? Chơi hẳn giấy bóng luôn." Murad đổ mồ hôi sờ soạn vào lá thư.

"Còn rắc kim tuyến nữa này." Hayate xoa xoa hai đầu ngón tay dính phải kim tuyến sau khi cũng sờ thử vào lá thư.

"..."

Còn Zata thì vẫn im lặng trước sau như một, chẳng phản ứng gì ghê gớm hay thái quá.

"Zata, ông cứ đọc thử đi ha. Lát nữa tôi qua lớp ông tư vấn thêm cho."

"..."

"Ừ, lát nữa tôi cũng qua lớp ông. Cứ đọc nó thử xem."

"..."

Hai gã đồng chí sống chết có nhau đồng tâm đến lạ, cùng vỗ vai Zata cùng bật ngón cái kéo nhau rời đi, khiến anh nheo mắt nhìn theo với vẻ coi thường khó tả.

Mặc kệ hai tên kia, vấn đề chính của anh trai chim cánh cụt bây giờ chính là lá thư sặc sỡ này.

Có nên hay không đây?

.

.

.

Gửi anh Zata.

Em thật sự chẳng biết phải mở đầu như thế nào, bởi vì đây là lần đầu em viết thể loại đáng xấu hổ này. Em không thể viết những lời đường mật như bao bạn nữ khác được, nếu anh có đọc bức thư này thì mong anh bỏ qua cho em.

Em thật sự, thật sự rất rất thích anh. Không phải chỉ vì vẻ đẹp trai ngây ngất của anh, em thích anh vì tính cách hiền lành tốt bụng của anh. Có thể anh không nhớ nhưng cách đây một năm anh đã từng cứu em thoát khỏi con đường tệ nạn xã hội, nên em mới có cơ hội trở thành một người đàng hoàng như ngày hôm nay.

Nói vậy chứ em thấy anh lạnh lùng vô cùng, vì vậy mà em không dám tỏ tình trực tiếp, phải phí sức viết thư như thế này.

Nói tóm lại là em thích anh, nếu anh không có cảm tình gì thì em cũng không buồn đâu, anh cứ vứt lá thư dở tệ này vào sọt rác cũng được.

Chào anh.

Đã lâu lắm rồi kể từ lá thư tình đầu tiên Zata nhận được cách đây ba năm, bây giờ anh mới đọc thêm một lá thư tình khác, là lá thư thứ hai. Có điều nó quả thực rất khác so với những lá thư tình truyền thống của các bạn nữ sinh. Bao thư xanh ngọc bích nổi bật là thế, ấy vậy mà tấm thư bên trong lại rất đơn giản, chỉ là giấy trắng xé ra từ một cuốn vở, chữ viết rất cứng không hề uyển chuyển mềm mại, phong thái viết thư cũng cứng nhắc và khá thô, nội dung thì ngắn gọn sơ xài, còn chẳng để tên mình ở cuối thư, biết ai mà cảm tình với không cảm tình?

Và cũng rất chân thật nữa, thật sự rất chân thật.

"Zata ới! Bọn tôi tới rồi đây!"

Nghe giặc chạy tới, anh liền đút bức thư vào túi quần, ngồi ngay ngắn lại giả vờ như mình vẫn đang chăm chú đọc sách.

"Thằng kia! Đừng có làm lơ bọn này chứ!"

Murad to tiếng khoác vai Hayate, cười cười đi tới đu bám vào Zata. Anh thật sợ tên này vô cùng, Hayate còn đỡ đi, chứ Murad thì tăng động kinh khủng, rõ đã dưới trướng Tulen rồi mà sao chẳng đàng hoàng được xíu nào vậy.

"Sao rồi? Ông đọc chưa?" Murad hào hứng hỏi trước.

"Không đọc."

"Ơ?" Hayate ngạc nhiên: "Lá thư trông thú vị thế mà không đọc à?"

"Ừ."

"Cái thằng vô cảm này!" Murad bực bội dí đầu tên bạn: "Bởi thế mà có người nói ông lạnh lùng quá đâm ra chán nản muốn từ bỏ cho rồi."

"Không quan tâm."

May mà Hayate can ngăn kịp chứ không Murad đã phát quạu mà chồm tới đập tên cánh cụt kia cho mấy phát. Murad bực là vì ý gã đang nói tới chính là Laville, gặp tên này méo quan tâm sự đời càng phẫn uất hơn.

"Cái thằng này! Ông làm ơn để ý cảm xúc của người khác một chút đi!"

"Laville? Sao không vào mà cứ đứng ngoài đó thập thò thế?"

Hayate lên tiếng làm hai gã kia giật mình chú ý ngay ra ngoài cửa, trông thấy một cậu nhóc tóc xù xì màu xanh ngọc bích đứng khép nép mãi không vào. Chính nhóc cũng giật mình vì bị phát giác.

"Em ..."

"Vào đây đi! Ơ? Zata?"

Murad gọi nhóc đàn em vào, nhưng chưa gì hết Zata liền đứng dậy làm gã thắc mắc. Anh cầm hộp cơm thân thuộc của mình rời đi, bỏ qua hai tên bạn mà bước tới gần cậu đàn em của mình.

"Đi thôi."

"Ờ ... ừm ..."

Zata hối thúc Laville, bỏ mặc hai tên kia mắt O mồm A ngó theo.

"Thằng này láo thật! Ê! Lục lá thư đó đi Hayate!"

.

.

.

Lạ. Hôm nay Laville thật sự rất lạ. Dù là cậu vẫn chủ động tìm anh để ăn trưa, nhưng từ nãy đến giờ cậu chẳng thó thé tiếng nào cả. Đôi mắt xanh trong vắt ngày thường bỗng đục màu đi rất nhiều, tâm trạng thờ hững lộ cả trên mặt, chẳng thèm động đến đôi đũa gấp lấy khẩu phần trong hộp.

"Laville, em sao vậy?"

Bị anh đánh thức khỏi cơn mơ, cậu giật nảy cả người, rối rắm nở nụ cười vụng về, đôi mắt hoảng loạn không nhìn thẳng vào mắt anh: "Em ... Em không sao."

"..."

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh thấy cậu thiếu sức sống đến như vậy, trông thật khó chịu nơi đáy lòng. Laville lạc quan ngày thường bỗng nhiên thay đổi trái ngược hoàn toàn, thật sự làm anh bận tâm vô cùng.

"Em đừng có nói dối, quay qua đây anh xem."

Zata dùng lực chộp lấy vai Laville, ép cậu chàng phải quay sang phía mình, sau đó đặt tay lên vầng trán nhỏ kia xem xét nhiệt độ thế nào. Bất giác đáy mắt Laville dao động, bởi khoảng cách giữa gương mặt cả hai hiện đang rất gần, cậu thoáng đỏ mặt vì thấy rõ toàn bộ đường nét trên gương mặt điển trai đó.

"Kì lạ. Nhiệt độ của em bình thường mà, sao mặt em lại đỏ thế kia?"

Ây da, cậu bị phát giác mất rồi.

"E-Em không sao đâu mà!"

Nhóc tì rối rít rối mù, cố né mặt anh, vội vàng xơi bữa ăn của mình đến mắc nghẹn. Zata vẫn nhìn cậu chằm chằm, thật cảm thấy cậu không ổn chút nào.

"Uống nước đi này."

"Cám ... Cám ơn anh."

Có khúc mắc trong lòng mãi không giải quyết được, Zata ấm ức vô cùng, chẳng kiên nhẫn được mà tìm hiểu xem rốt cuộc cậu bị gì.

"Laville ấy hả? Tôi cũng không biết nữa, cậu ta chẳng nói gì cả. Hình như bị như vậy cũng gần một tuần nay rồi đó. Tôi tưởng cậu biết chứ?" Tulen vừa nói vừa cau mày dọn dẹp mớ sách của đám học sinh không có ý thức, để lung tung trong thư viện.

"Em cũng chịu thôi. Thằng chả chẳng nói gì cả." Enzo ở hành lang thì trả lời anh với vẻ giả vờ khá mờ ám, khiến anh nhíu mày bán tín bán nghi.

"Anh Laville hả? Mới hôm qua anh ấy tâm sự với em là đang phiền muộn về người anh ấy yêu."

"Thật sao?"

Lòng vòng nãy giờ, cuối cùng Zata cũng tìm ra được manh mối ở chỗ của Rouie. Nhưng vừa nghe được vấn đề, lòng anh liền cảm thấy nhức nhối.

"Vâng, anh ấy nói là rất yêu người đó, nhưng không biết bày tỏ như thế nào."

"..."

Chỉ hỏi có thế, Zata chẳng muốn biết gì thêm liền tạm biệt Rouie rời đi. Anh chẳng thích Laville vì một ai đó đến thay đổi cả tính tình như thế, dù biết đó là sự ích kỷ nhưng anh vẫn một mực giữ nguyên cái suy nghĩ đó. Anh muốn biết người Laville yêu là ai, người mà cậu phải quặng lòng suy tư thực sự là ai.

.

.

.

"Thì đại khái ... là tôi viết như vậy ... cho cô ấy đó ..."

"..."

Giờ tan học buổi chiều đã qua từ lâu nhưng các câu lạc bộ ở trường vẫn hoạt động, câu lạc bộ văn học cũng không ngoại lệ. Và đó là nơi Laville đang ngồi đây, toát từng giọt mồ hôi mệt mỏi lắng nghe lời giảng thuyết đầy nhiệt tình của người trưởng câu lạc bộ này.

"Thật không thể chấp nhận được! Thơ văn chính là lời tâm sự, là trái tim, là cảm xúc của người viết nên chúng! Là nơi con người có thể bộc trực bản thân một cách chân thật nhất! Tại sao cậu có thể viết thư dở tệ như vậy hả!? Cậu có biết ông cha ta đã khổ sở thế nào mới truyền đạt cho chúng ta biết được sự tuyệt vời của-"

"Agh!!!! Tôi nghe đủ rồi! Phiền chết đi được!"

Laville cảm thấy hối hận vô cùng khi đã vác mông đến chỗ khỉ ho cò gáy này nhờ hắn giúp cậu viết thư, dù biết hắn vốn thích diễn thuyết đến nhức cả đầu.

"Nếu là viết tỏ tình với một cô gái thì cậu không được viết thô tục như vậy! Thật tình! Hôm qua tôi chỉ rõ ràng rồi mà cậu về lại viết trật lấc hết!"

Gã đang hét ầm lên chính là Thorne, gã bốn mắt văn hay chữ tốt nổi tiếng khắp nơi, là người được thầy hiệu trưởng tin tưởng giao phó viết những bài phát biểu cảm xúc nhất cho mỗi dịp lễ của trường.

Laville rất khâm phục tên này, vì hắn cũng cùng khối với cậu nhưng lại tài năng hơn nhiều, ngoại trừ cái tính thích diễn thuyết dài dòng ra. Mà đặc biệt hơn bài diễn thuyết của hắn mỗi năm mỗi khác mà còn dài dòng hơn nữa chứ, nghe mà phát ngán.

"Nhưng cô ấy rất lạnh lùng ... và có hơi mạnh mẽ như con trai nữa, viết mấy lời đường mật sao được!?"

Vâng, "cô ấy" ở đây chính là tiền bối Zata mà nhóc Laville thầm thương nhớ thương từng ngày. Nhưng làm sao mà nói huỵch toẹt ra được, dù gì cậu với Thorne cũng chả thân nhau là bao.

"Hôm qua cậu có nói ha!? Cậu chỉ nói là giúp cậu viết thư cho một cô gái! Thì bởi tôi mới bày cậu viết như vậy!"

"Ờ thì ..."

"Ăn nói không rõ ràng còn kêu la!"

Thôi thì cậu im lặng cho xong, chứ cãi với tên này riết lại ăn thêm một bài diễn thuyết nhức não nữa thì toi.

"Vậy cô ta có phản hồi gì không?" Hắn tạm gác chuyện mắng Laville sang một bên, dò hỏi vấn đề quan trọng trước mắt.

"Cô ấy còn không thèm đọc nữa là."

"Gì? Thật sao?"

Vừa nhắc tới, cậu nhóc tóc xanh ngọc bích liền chùng đôi mày xuống một cách buồn bã. Vừa ban trưa còn tung tăng đến lớp Zata, nhưng khi vừa nghe anh nói với đám Murad là không đọc lá thư ấy, cậu liền chán nản vô cùng. Ấy thế mà đến tận lúc anh quan tâm lo lắng cho, Laville lại hừng hực khí thế, tiếp tục mặt dày tới đây để học hỏi cách viết lách từ Thorne.

"Vậy giờ cậu tính sao?" Gã bốn mắt gặng hỏi.

"Thì cứ mỗi ngày viết một lá."

"Mặt cũng dày dữ nhỉ? Cách ba ngày viết một lá thôi cha. Không khéo lại mang danh kẻ bám đuôi."

Còn đang bàn bạc sôi nổi, bỗng có tiếng mở cửa cắt ngang làm cả hai chú ý, đấy là một chàng trai thân hình vững chãi cùng hai cây kiếm gỗ ở sau lưng, khuôn mặt trắng tựa búp bê với cặp mắt to tròn, xanh long lanh màu nước dưới nắng, cùng mái tóc bạc thô cứng buộc thành một chùm nhỏ sau gáy.

"Lại đến nữa à Laville?"

"Anh Allain! Buổi tập kiếm thật vất vả rồi ạ!"

"Ừ, cám ơn em."

Bậc đàn anh nổi tiếng soái ca trong câu lạc bộ kiếm đạo chính là Allain, gần như không ai trong trường là không biết tới, cũng là người mà nhóc Laville hâm mộ vô cùng. Đẹp trai, dịu dàng, bảnh bao lại còn lịch sự nữa chứ, đặc biệt rất thích quan tâm tới người khác nữa, như lúc này chẳng hạn.

"Thorne, hôm nay anh mua bánh Baumkuchen em thích này."

"Ồ, cám ơn anh. Anh để đây đi."

Cậu cứ thắc mắc từ hôm qua tới giờ, không biết quan hệ của cả hai như thế nào mà trông khá là thân thiết, vì cậu nghe vài người trong câu lạc bộ văn học nói rằng chiều nào Allain cũng tới đây đưa bánh ngọt cho Thorne cả.

Mà chuyện đó quan trọng gì, cái quan trọng nhất lúc này chính là ở cái bánh Baumkuchen kia kìa. Laville nhìn nó mà bụng đói cồn cào đến chảy cả nước dãi.

"Thèm thì nói đi cha! Nước dãi lòng thòng trông gớm chết đi được! Mở ra ăn trước đi!"

Bị tên Thorne mắng trúng tim đen, cậu gãi đầu cười hề hề như thằng ngố. Nhưng dù thèm đến mấy cậu vẫn xin phép Allain một cách đàng hoàng.

"Em ăn nha anh Allain?"

"Ừ, em cứ thoải mái đi."

Chỉ vài giây sau, hộp bánh liền bị phanh phui ngay lập tức. Thorne áp tay lên trán nhìn Laville mà lắc đầu chán nản, Allain chỉ phì cười vui vẻ. Bỏ qua tên háu ăn kia, Thorne quay sang nói chuyện với đàn anh của mình: "Hôm nay chắc em lại không về cùng anh được rồi. Em xin lỗi anh."

"Không sao đâu." Allain vẫn cười tươi: "Em cứ giúp đỡ Laville đi."

Quả là thiên thần mà, Allain thật khiến trái tim Laville dao động đến phát khóc, người gì đâu tốt bụng quá trời. Thorne thấy cậu không chú ý, cuộn cuốn tập lại gõ một phát rõ đau trên trán cậu chàng.

"Đau!"

"Lẹ lẹ cho bố còn về! Mệt chết đi được! Giờ cậu viết như thế này nè!"

Laville nhăn nhó mặt mày nhìn gã chỉ chỉ vào một lá thư biểu mẫu, nhưng cậu vẫn chưa tập trung cho mấy, mắt dáo dác nhìn cái hộp bánh, rồi vô tình thay cậu bắt gặp Allain vẫn chưa rời khỏi căn phòng. Anh đứng ở gần cửa, với đôi mắt xanh nhạt nhoà buồn bã nhìn về phía Thorne, được một lát thì mới rời đi.

Laville vẫn mãi nhìn theo, không hiểu sao trong lòng khẽ chút nhói đau như có lỗi với Allain.

Anh lúc đó nhìn Thorne như sắp khóc đến nơi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me