Atsukage Metanoia
•Soucre: https://archiveofourown.org/works/27141679/chapters/66282130(Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác)
"Vậy tại sao Atsumu không thể tham gia cùng chúng ta?" Ginjima hỏi khi nhấp một ngụm boba của mình.
Osamu thở dài, hôm nay Suna, Ginjima, Kosaku, và cặp song sinh đáng lẽ phải đi chơi cùng nhau. Nhưng khác mọi khi, anh trai anh có những kế hoạch khác.
"Hôm nay anh ấy tình nguyện dẫn Tobio-kun tham quan Hyogo một vòng."
Osamu cũng sẽ tham gia cùng họ, nhưng anh ấy cũng không muốn bỏ rơi đồng đội của mình. Thêm nữa Aran đã ở cùng họ nên anh ấy không phải lo lắng về việc Atsumu sẽ làm điều gì đó ngu ngốc.
"Ý là em họ của Kita?"
"Đúng vậy, Tobio-kun không được khỏe vì đám tang của gia đình cậu ấy sẽ sớm được tổ chức. Kita muốn cậu ấy ra khỏi nhà trong ngày để bà của họ và anh ấy có thể lên kế hoạch chuẩn bị cuối cùng cho đám tang và họ không muốn Tobio-kun phải buồn . "
Đã một tháng kể từ khi cặp song sinh quen Tobio và thành thật mà nói, cậu bé rất dè dặt. Cậu ấy nói rất nhẹ nhàng nhưng có thể và sẽ nói to nếu bị khiêu khích. Cậu ấy cũng có khí chất đáng sợ giống như Kita khi tức giận.
Osamu và Atsumu hiểu được rằng đó sẽ là một ý kiến tồi nếu làm mọi thứ trong nhà trở nên lộn xộn. (vì chân của Kageyama ấy )
Osamu nhanh chóng thích cậu bé và coi cậu là bạn. Cả hai không có nhiều điểm chung nhưng họ có chung tình yêu với ẩm thực. Mỗi lần họ đến thăm Tobio, Osamu đều mang theo những món ăn tự nấu để có thể chia sẻ với cậu bé mắt xanh.
Anh ấy chưa bao giờ chia sẻ công việc nấu nướng của mình với bất kỳ ai khác ngoài anh trai mình và anh ấy rất vui khi Tobio có vẻ thích nó.
Tobio không nói nhiều nhưng Osamu có thể hiểu cậu ấy như đọc một cuốn sách. Chỉ cần một cái nhìn vào mắt cậu ấy là anh có thể thấy được sự mất mát trong đó. Không có gì ngạc nhiên khi cậu vừa mất gia đình, nhưng có điều gì đó khác hơn.
Atsumu cũng đã chú ý, đặc biệt là khi họ nói về đội cấp hai của họ. Lần nào Tobio cũng cố gắng thay đổi cuộc trò chuyện và cặp song sinh không thắc mắc gì .
Phải đến hai tuần trước, họ mới hiểu tại sao. Kita đã ra ngoài vào ngày hôm đó và bà của anh đang ở sân sau để sửa một số cây của bà.
Cặp song sinh đã đến và thăm họ một lần nữa (Atsumu chỉ muốn có cớ để gặp Tobio) khi họ nghe thấy tiếng hét. Osamu đang chuẩn bị nấu ăn thì Atsumu chạy ngang qua anh và vào phòng Tobio.
Đó là lần đầu tiên một trong hai người thấy Tobio khóc. Không biết phải làm gì Atsumu và Osamu ôm Tobio và nói chuyện với cậu ấy bằng một giọng nhẹ nhàng êm dịu.
Nó đã thành công và tiếng sụt sịt của Tobio trở nên yên tĩnh hơn. Không yêu cầu một lời giải thích, nhưng Tobio vẫn nói với họ lý do tại sao cậu ấy thức dậy trong nước mắt.
Ngày hôm đó, họ biết rằng Kageyama Tobio đã bị bỏ rơi bởi không chỉ đội của cậu ấy mà còn cả hai người bạn thân của cậu. Osamu nhớ Atsumu đã từ chối rời khỏi Tobio ngay cả khi cậu bé đã ngủ say như thế nào.
Osamu chỉ biết thở dài và đi dọn dẹp nhà bếp trước khi thông báo cho bà của Tobio về sự việc đó. Bà cụ đã đợi bên ngoài phòng Tobio khi thấy cặp song sinh bước vào.
Bà ấy chỉ thở dài và giải thích rằng đó không phải là lần đầu tiên nó xảy ra. Rõ ràng, Tobio chỉ gặp ác mộng khi cậu ấy đang che giấu điều gì đó hoặc cảm thấy không khỏe. Và cứ như vậy, cặp song sinh trở thành người bảo vệ Tobio.
Osamu đảm bảo sẽ cho Tobio tham gia trong các chuyến đi chơi của họ và đôi khi cậu ấy sẽ tham gia cùng những người khác , đó là một bước tiến. Đó là lý do tại sao khi họ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy vô cảm vào tuần trước, họ đã lo lắng như thế nào. Osamu chưa bao giờ đến đó để chứng kiến Tobio trở lại trạng thái vô cảm.
Aran và Kita đã trải qua nó, nhưng họ vẫn chưa quen với điều đó. Atsumu đã thử mọi cách để khiến Tobio nói được. Nhưng không có kết quả, Osamu cũng đã làm những gì có thể, nhưng kết quả vẫn như cũ. Đó là lý do tại sao Atsumu nảy ra ý định đưa Tobio đi xung quanh Hyogo để đánh lạc hướng cậu. Kita đồng ý với điều kiện Aran đi cùng họ.
"Cậu trẻ tội nghiệp có lẽ vẫn đang cố gắng đối phó với sự mất mát."
Suna ậm ừ đồng ý với Ginjima.
"Cậu ấy đã đến đây vì gia đình cậu ấy không còn nữa, nhưng cậu ấy vẫn không thể không quay trở lại trạng thái trầm cảm của mình, điều này thật tệ l vì cậu ấy vẫn còn đau buồn". "
"Vâng. Nhưng tại sao Atsumu lại tình nguyện tham gia ? "
Osamu nhìn lên từ điện thoại của mình và Kosaku. Đúng vậy, anh trai của anh ấy không phải là người tình nguyện trừ khi anh ấy nhận được thứ gì đó để đáp lại, điều mà anh ấy muốn và đó là dành thời gian cho Tobio.
Anh thở dài, người anh trai (ngốc nghếch) của anh đã gắn bó với Tobio trong vài ngày và Osamu không thể trách anh ấy vì điều đó đối với anh cũng vậy.
Điểm khác biệt duy nhất giữa sự gắn bó của họ với Tobio là Osamu coi cậu như một người bạn và một người em trai trong khi cách nhìn của Atsumu về cậu hoàn toàn khác.
Anh đã hơn một lần chứng kiến cách người anh song sinh của mình nhìn Tobio với một cảm xúc không rõ ràng. Atsumu đối xử với cậu ấy nhẹ nhàng hơn nhưng đồng thời vẫn hơi tệ. Tuy nhiên, Osamu có thể nói rằng sự trêu chọc của anh ta đối với Tobio không có bất kỳ sự cắn rứt hay ác ý nào như với những người khác.
"Bởi vì anh ấy muốn chăm sóc người quản lý tương lai của chúng ta."
Chiếc bàn mà họ đang ngồi khá ổn và Osamu có thể cảm nhận được ánh mắt của các đồng đội đang hướng về mình. Đúng vậy, anh đã không đề cập đến việc đó với họ. Những người duy nhất biết về nó là Kita, Aran, Atsumu và chính anh .
Kita chưa muốn nói với cả đội vì nó chưa hoàn toàn được quyết định. Osamu tự tin rằng Tobio sẽ giành được vị trí, anh đã chứng kiến đứa trẻ học hàng giờ liền. Anh ấy cũng thấy rằng cậu ấy đã cống hiến nhiều như thế nào trong việc ghi chép và nhận thông tin về đội của họ.
Chưa kể, Tobio không bị lung lay bởi lời tán tỉnh của Atsumu. Đứa trẻ hoàn toàn không biết. Đó có lẽ là sự lựa chọn thứ hai.
"Người quản lý tương lai?" Suna hỏi, anh ấy đã đặt điện thoại xuống và giờ đang dành toàn bộ sự chú ý cho anh ấy. Osamu gật đầu.
"Đúng vậy, Tobio-kun đã học tập như điên cho các kỳ thi tuyển sinh và cậu ấy cũng đã nghiên cứu trong đội của chúng ta và những gì cậu ấy có thể giúp đỡ. Chưa kể những lời tán tỉnh của Atsumu là vô ích đối với cậu ấy, đứa trẻ quá ngây thơ. "
Suna ậm ừ, mắt anh lộ rõ vẻ bất định, và Osamu không thể trách anh. Trước đây, họ đã cố gắng thu phục một hoặc hai người quản lý, nhưng mọi chuyện không có kết quả tốt đẹp.
Hầu hết những người nộp đơn đều là fangirl của Atsumu hoặc chỉ là những sinh viên thậm chí không có khả năng giúp đỡ họ. Đến mức mà nhóm quyết định rằng tốt hơn là họ không nên có bất kỳ một quản lý.
"Ya, chắc chắn là cậu ấy có thể được tin tưởng?"
Osamu gật đầu, Tobio có thể không phải là công cụ sắc bén nhất nhưng cậu ấy rất nghiêm túc khi nói đến bóng chuyền, anh ấy đã nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt mà cậu ấy dành cho TV khi xem một trận đấu.
Chưa kể cậu ấy sẽ là đôi mắt cho đội. Tobio có năng khiếu bẩm sinh là để ý những điều đơn giản nhất trong và ngoài sân đấu, đặc biệt là khi đề cập đến các đối thủ khác.
"Tobio-kun có con mắt nhạy bén với bóng chuyền, cậu ấy từng chơi setter cho đội cấp hai của mình, vì vậy cậu ấy có kinh nghiệm. Anh ấy sẽ giúp ích rất nhiều cho đội, không chỉ với tư cách là người quản lý mà còn là một cầu thủ ngoài sân."
Điều đó dường như làm dịu đi một số người trong số họ, nhưng nó không làm dịu đi tất cả căng thẳng. Suna nheo mắt nhưng không nói gì. Osamu biết bạn của mình sẽ đánh giá Tobio khi họ gặp nhau, không phải là anh không tin lời Osamu mà là muốn tự mình chứng kiến điều đó.
Ginjima thở dài nhưng nở một nụ cười khích lệ và Kosaku gật đầu. Một lần nữa sự im lặng giữa họ xảy ra trước khi Ginjima chú ý đến Osamu.
"Chờ đã, cậu nói cậu ấy từng chơi bóng chuyền. Tại sao cậu ấy muốn trở thành một người quản lý trong khi cậu ấy có thể thử sức cho đội? "
Osamu nhăn mặt, anh quên nói với họ về chấn thương của Tobio. Không, hãy điều đó, Osamu thậm chí còn không nói với họ về Tobio ngay từ đầu. Cả hai anh em đều quá chú tâm vào việc tìm hiểu Tobio đến nỗi họ phớt lờ bạn bè của mình và chỉ nhắc đến Tobio một hoặc hai lần. Điều duy nhất họ biết là về vụ tai nạn do huấn luyện viên của họ và chỉ có thế.
"Tobio-kun có-
"Này, các cậu, thật là ngạc nhiên khi gặp các cậu ở đây!"
Osamu quay lại và mắt anh mở to. Đi về phía chiếc bàn sau bàn mà họ đang ngồi là Atsumu, Aran và Tobio, những người đứng sau họ. Từ khóe mắt của mình, Osamu nhìn thấy sự chú ý của bạn mình đổ thẳng vào cậu nhóc đầu quạ như thế nào.
Chà, điều này sẽ rất thú vị.
___
Tobio đi sau Aran và Atsumu khi người tóc vàng chào Osamu và một số chàng trai khác đang ngồi ở bàn cafe.
Cậu có thể cảm thấy ba cặp mắt đang đổ dồn về phía mình và cậu cố gắng hết sức để không tỏ ra đáng sợ. Đã một thời gian cậu ấy là trung tâm của sự chú ý.
Bắt gặp ánh mắt của Osamu Tobio mỉm cười và gật đầu xác nhận, Osamu đáp lại bằng một nụ cười nhỏ trước khi nó trở nên nghiêm túc.
"Anh đang làm gì ở đây ,Tsumu?"
Atsumu mỉm cười với anh và Tobio tiến lại gần anh hơn, để mắt anh đảo quanh quán cà phê, tìm một chiếc ghế để ngồi. Chân của anh ấy bắt đầu bị đau sau tất cả những lần họ đi bộ từ sáng và Tobio chỉ nghỉ ngơi vài phút trước khi tiếp tục.
"Tobio-kun cần nghỉ ngơi và chúng tôi cũng đang đói nên đến quán cà phê, giết hai con chim bằng một viên đá."
Atsumu chỉ tay về phía Tobio và cậu bé mắt xanh vẫy tay chào họ một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nách cậu ấy đau vì nạng và chân phải hơi đau, cố gắng không tạo áp lực quá nhiều, cậu ấy nghiêng người sang trái. Bàn Chân.
Bác sĩ nói đó là điều tự nhiên nhưng anh ấy vẫn không thể đi được trong thời gian dài. Cảm nhận được sự khó chịu của anh, Atsumu vòng tay qua eo Tobio, để con quạ dựa vào anh.
Osamu di chuyển để nhường chỗ cho Tobio ngồi, với sự giúp đỡ của Atsumu, Tobio có thể ngồi mà không có vấn đề gì, Atsumu đặt nạng gần anh, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Tobio lầm bầm cảm ơn khi anh xoa bóp đầu gối của mình một cách nhẹ nhàng, anh có thể cảm nhận được vết bầm tím mà anh sẽ có vào ngày mai.
"Vậy Atsumu, cậu có định giới thiệu bọn tôi không?"
Tobio đổ dồn sự chú ý vào một người có mái tóc ngắn màu nâu cát. Anh mỉm cười với cậu và Tobio đã đáp lại nó.
"À đúng rồi, đây là Tobio-kun. Tobio-kun, đây là Ginjima Hitoshi, "Atsumu chỉ vào người đặt câu hỏi đầu tiên. "Suna Rintarou," sau đó anh chỉ vào một người khiến anh nhớ đến Kunimi một cách kỳ lạ. Chắc hẳn là vì cái vẻ lười biếng mà anh ta thể hiện ra ngoài . "Và cuối cùng đây là Kosaku Yuto."
"Rất vui được gặp em Tobio-kun, Osamu đã nói với bọn anh rằng em có kế hoạch trở thành người quản lý của đội."
Tobio gật đầu, vì vậy họ chắc phải là thành viên của đội . Cũng có thể tương tác với họ.
"Em không thể chơi bóng chuyền, nhưng em có thể giúp một đội trong tương lai ."
Ginjima có vẻ ngạc nhiên trước khi gật đầu hài lòng. Họ đã nói chuyện một chút và Tobio đã biết thêm về họ. Thành thật mà nói, Tobio không nhớ lần cuối cùng cậu cảm thấy tự do như thế này là khi nào.
Cậu ấy không đi chơi nhiều với đội bóng chuyền cũ của mình và họ cũng không mời cậu ấy đi chơi nhiều, vì vậy đây là một trải nghiệm mới đối với cậu. Cậu thậm chí đã quên lý do tại sao họ vào quán cà phê ngay từ đầu.
Ngay sau đó, các chàng trai gọi một thứ gì đó để uống và ăn, và trong khi nói chuyện phiếm, Tobio bắt đầu cởi mở hơn. Cậu ấy thậm chí còn không để ý đến việc cậu ấy nói nhiều hơn bình thường hay cách cậu thể hiện nhiều cảm xúc hơn.
Anh ấy đã nói chuyện với Ginjima về động vật và những vật nuôi mà họ muốn có. Cậu ấy cũng nói chuyện với Kosaku về món bánh ngọt nào ngon hơn và món nào họ nên ăn vào lần sau.
Tobio mỉm cười thở dài, chuyến đi chơi này rất vui. Cậu đã dành nửa ngày cùng Atsumu và Aran quanh một vài cửa hàng và trở nên quen thuộc với nơi này.
Cậu ấy cũng đã biết một số thành viên bóng chuyền, vì vậy nó đã rất hiệu quả. Nhấp một ngụm sữa Tobio cảm thấy có một đôi mắt đang đổ dồn về phía mình. Liếc quan, đôi mắt xanh của cậu bắt gặp một đôi màu nâu.
Đó là Suna.
Anh ấy đã không nói nhiều với cậu bé, chủ yếu là vì anh ấy không biết cách bắt đầu cuộc trò chuyện. Ginjima và Kosaku đã nói chuyện với cậu ấy trước nên anh ấy không gặp khó khăn trong cuộc trò chuyện với họ. Osamu và Atsumu rất dễ nói chuyện và cậu ấy đã cảm thấy thoải mái khi ở bên Aran.
Đặt ly sữa xuống Tobio mở miệng nói với Suna nhưng trước khi cậu có thể Atsumu và Osamu bắt đầu đánh nhau.
"'Tsumu chà, ăn bánh táo của tôi đi!"
"Chà, ăn miếng của tôi trước đi Samu vì vậy nó mới công bằng!"
Aran thở dài và Tobio lắc đầu, họ thực sự cãi nhau ở nơi công cộng huh. Từ khóe mắt, Tobio có thể thấy Suna đang rút điện thoại ra và cầm nó đến chỗ cặp song sinh. Cậu chắc chắn rằng Suna đang ghi lại chúng, vì những gì hai người họ không biết.
"Mọi người bình tĩnh không nên gây ra náo loạn."
Aran cố gắng trấn an họ, nhưng họ phớt lờ anh, Tobio có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét từ những người trong quán café. Ginjima đã cùng Aran cố gắng trấn an cặp song sinh trong khi Suna tiếp tục ghi âm.
Kosaku chỉ biết thở dài và lắc đầu. Tobio tự hỏi cậu ấy đã phải chứng kiến trận tranh cãi này đến mức nào , nghe có vẻ thất vọng nhưng không ngạc nhiên.
Tobio nhăn mặt khi Osamu và Atsumu to tiếng hơn, thương cả Aran và Ginjima Tobio quyết định cố gắng giúp đỡ họ trước khi họ bị đuổi ra khỏi quán cà phê. Hít một hơi thật sâu Tobio chuẩn bị nói thì mọi thứ dường như chuyển động chậm lại.
Osamu đã đẩy Atsumu xuống bàn khiến nó rung chuyển và trong quá trình đó, nó nghiêng khiến tất cả đồ uống trên bàn đổ ra. Chúng không rơi vãi trên mặt đất.
Một số trong số chúng đã đổ vào lòng Tobio.
___
Suna kinh ngạc nhìn chằm chằm nhưng không để lộ ra ngoài. Quán cà phê im ắng, và cặp song sinh đóng băng, Osamu vẫn cầm chiếc áo sơ mi của Atsumu trong tay và Aran trông rất khó xử.
Ginjima đứng dậy để tìm bảo vệ nhưng trước khi anh ta có thể bước một bước, mọi người ngồi trên bàn đều rùng mình.
Quay điện thoại sang Tobio , Suna cảm thấy mình đóng băng, ánh hào quang của Tobio trở nên chết chóc khi cậu trừng mắt như dao găm vào Osamu và Atsumu, những người xung quanh dường như đang đổ mồ hôi. Thời gian như ngừng trôi và Suna đang nín thở chờ đợi.
"Anh có ba mươi giây để đi tìm cây lau nhà và dọn dẹp đống hỗn độn này."
Như thể họ bị sét đánh, cặp song sinh lao khỏi chiếc bàn họ đang ngồi và chạy về phía một trong những nhân viên của quán.
Suna không phải là người duy nhất cảm thấy sốc, cho đến nay, người duy nhất có thể đối phó với Atsumu và Osamu là Kita. Có lẽ để Tobio làm quản lý sẽ không phải là một ý tưởng tồi.
Người đầu tiên thoát khỏi cú sốc là Ginjima, người chỉ vào Tobio.
"L-làm thế nào mà em làm điều đó?!"
Suna đã dừng quay và lưu video vào thư mục tống tiền . Nhìn lại Tobio, anh thấy cậu ấy có vẻ bối rối trước câu hỏi của Ginjima .
"Ý anh là gì?"
"Làm thế nào mà em có thể ngăn họ khỏi cãi nhau? Người duy nhất có thể làm được điều đó là Kita. "
Aran bắt đầu cười khi đưa cho cậu bé đầu quạ một chút khăn giấy.
"Chà, cậu ấy là em họ của Kita; tin tôi đi, đây không phải là lần đầu tiên họ khiến Tobio-kun tức giận."
Suna ậm ừ, điều này có thể thú vị. Cho đến nay, cậu bé đã chứng minh rằng cậu không để mình bị lung lay bởi Atsumu và cậu có thể tự xử lý. Chưa kể rằng trong thời gian họ nói chuyện với cậu ấy, Tobio dường như là một đứa trẻ có thể thúc đẩy đồng đội của mình theo cách riêng.
Tobio cũng có kiến thức về bóng chuyền nên đó là một điểm cộng. Cậu ấy có thể giúp họ trong các giải đấu với tư cách là người quản lý và chiến lược gia. Thậm chí có thể giữ một dây xích chặt chẽ với Atsumu.
Suna không ngốc, anh đã thấy Atsumu nhìn cậu bé mắt xanh như thế nào. Tobio bị Atsumu chú ý đến và cậu ấy thậm chí còn không biết điều đó. Rốt cuộc, có cậu làm quản lý là một ý kiến hay.
___
Trước khi Tobio biết điều đó thì tháng thứ hai trôi qua trong nháy mắt và giờ cậu đang đứng trước trường Inarizaki. Sau tất cả những kiến thức mà cậu đã học với Kita, Aran và cặp song sinh, nó đã được đền đáp.
Cậu ấy đã dành một tháng cuối cùng trước khi nhập học với năm thứ hai và hiểu rõ hơn về họ theo thời gian.
Ginjima rất trách nhiệm nhưng có thể hơi nóng nảy khi bị khiêu khích. Suna thoải mái hơn nhưng sẽ nỗ lực hết mình. Kosaku hầu như ít nói nhưng là một người biết lắng nghe. Họ luôn mời cậu ấy đi chơi và dẫn cậu ấy đi chơi xung quanh Hyogo và Tobio rất thích điều đó.
Ngay cả khi nhóm có một chút hỗn loạn với việc Atsumu và Osamu tranh cãi thì với Tobio sẽ không thành vấn đề . Ở Hyogo, cậu đã tìm thấy hai người bạn thân nhất là Atsumu và Osamu.
Và tìm thấy những đàn anh đáng tin cậu Aran, Kita, Ginjima và Kosaku.
"Này Tobio-kun, anh sẽ chỉ cho em biết lớp và tủ đựng đồ của em ở đâu."
Đảo mắt qua đôi mắt màu nâu của Atsumu, và cậu mỉm cười. Cậu học sinh năm hai mỉm cười đáp lại trước khi xách cặp của Tobio và hộ tống cậu vào trường.
Tobio loạng choạng chạy theo anh , cậu vẫn đang quen với việc chống nạng. Bác sĩ vật lý trị liệu của cậu ấy đã nói rằng cậu sẽ không sử dụng chúng trong thời gian dài. Cậu chỉ cần có chúng cho đến khi có thể bước đi mà không tập tễnh. Tuy nhiên, có một chút rắc rối khi cậu phải mang theo túi của mình.
"Cảm ơn, Atsumu-san."
"Không sao, sau cùng, anh cũng phải giúp người quản lý tương lai của mình."
Tobio gật đầu, sau khi tan học, cậu ấy sẽ đến phòng tập thể dục với Kita và nói chuyện với huấn luyện viên. Atsumu đi chậm lại và đợi cậu đuổi kịp. Họ nói chuyện phiếm với nhau và chẳng bao lâu cậu đã thấy mình trong lớp học của mình. Atsumu đỡ cậu vào chỗ ngồi và đặt cặp lên bàn.
"Anh phải đi rồi nhưng anh sẽ gặp em ở phòng tập thể dục ngay sau khi tan học. Tạm biệt Tobio-kun! "
Và trước khi Tobio có thể phản ứng, Atsumu đã hôn lên má cậu và rời đi. Tobio đứng đơ ra trong vài giây trước khi đỏ mặt. Tại sao Atsumu lại làm vậy !? Có phải cậu ấy đã làm chuyện gì không phải với anh không?
Hít một hơi đầy run rẩy Tobio cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang đập của mình. Gần đây Atsumu thường xuyên đi chơi với cậu ấy hơn bạn bè của mình.
Tobio không suy nghĩ nhiều về điều đó và không từ chối nó, ý tôi là cậu tóc vàng ấy rất dễ thương, đúng không? Nhưng giải thích thế nào về việc Atsumu luôn đề nghị giúp đỡ cậu? Chắc chắn Tobio không bận tâm nhưng cậu cũng bắt đầu thắc mắc về điều đó.
Lắc đầu , Tobio lấy sách ra và bắt đầu chuẩn bị cho tiết học . Giáo viên sẽ bước vào bất cứ lúc nào và cậu ấy cần phải chú ý.
Thêm vào đó, cậu ấy rất mong được gặp các thành viên còn lại của đội bóng chuyền. Nhặt những sợi tóc ra khỏi mái tóc đuôi ngựa của , Tobio gỡ nó ra . Hôm nay sẽ rất dễ chịu.
___
Atsumu cười nhẹ khi nhìn Tobio buộc tóc lên. Trong vòng hai tháng, cậu bé đã bị anh ta quấn lấy , và điều tồi tệ nhất là cậu ấy thậm chí còn không biết điều đó.
Trong vài tuần trước, Atsumu đã viện mọi lý do chỉ để nhìn thấy hoặc ở gần Tobio. Anh không nhịn được nữa, cậu bé khiến anh như lên chín tầng mây.
Chắc chắn Tobio không gây nhiều chú ý nhưng Atsumu không quan tâm đến điều đó, anh ấy quan tâm đến tính cách của Tobio hơn. Người đẹp quạ không tự dâng mình vào anh ta, thay vào đó, cậu lại đối xử với anh như với bất kỳ ai khác, và đó là một luồng không khí mới.
Không ai đối xử với anh ấy như vậy trong một thời gian ngoài Osamu và đội của anh . Chưa kể Tobio cũng yêu bóng chuyền như anh ấy.
Mỗi khi họ nói về điều đó, đôi mắt xanh của anh ấy sẽ sáng lên với niềm vui sướng đến nỗi tất cả những gì Atsumu muốn làm là quấn cậu trong một chiếc chăn và giữ cho cậu ấy được an toàn mãi mãi.
Anh không muốn nhìn thấy ánh mắt trống rỗng như cũ, không phải một lần nữa. Anh chỉ mới nhìn thấy nó một lần và bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến bụng anh như thắt lại.
Anh ấy đã quá quen với việc cậu bé nóng nảy như thế nào khi bị khiêu khích và quá tự tin khi nói về bóng chuyền đến nỗi Atsumu không thể rời mắt khi nhìn cậu ấy như vậy. Nhưng Tobio tại thời điểm đó trông không giống với chính mình, cậu ấy giống như một cái vỏ rỗng.
Ngày hôm đó khi cậu nói với họ về đội bóng chuyền cấp hai của mình, Atsumu không thể không tức giận. Làm thế nào có thể gọi bạn mình như vậy khi thậm chí còn không nhận thấy nỗi đau mà bạn mình đang trải qua?
Và sau đó để lại tất cả các bạn một mình giữa sân , điều đó thậm chí là một vết thương lòng với cậu. Atsumu đôi khi có thể là một thằng khốn nạn nhưng anh ta sẽ nói một cách hợp lý với cậu bé thay vì bỏ rơi cậu.
Và senpai cấp hai đó thậm chí còn không giúp cậu trau dồi kỹ năng của mình, Tobio nói rằng cậu không biết tại sao nhưng Atsumu đã ghép các mảnh ghép lại với nhau. Điều đó có thể là senpai đó ghen tị với kỹ năng thiên tài của Tobio.
Nhìn Tobio một lần nữa khi Atsumu bước đến lớp học của mình, anh sẽ đảm bảo rằng Tobio sẽ không cảm thấy như vậy nữa nếu anh ấy có thể giúp cậu. Và nếu phải làm vậy, anh sẽ trở thành đôi cánh của Tobio và bay vì cậu ấy.
Em bước vào cuộc đời tôi và trở thành nó.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me