LoveTruyen.Me

[Bác Chiến]Cảnh Sát Tiêu! Người Nhà Anh Lại Bị Bắt Rồi [Hoàn]

Chap 5: Bị bắt

Rabbitciuu

Bên tai Tiêu Chiến vang vọng mãi tiếng nói kia, mà trái tim trong ngực theo đó mà đau buốt. Anh nhìn thẳng vào người kia, rốt cuộc muốn hỏi trong lời nói là có ý gì.

Vương Nhất Bác lạnh lùng cười khẩy, môi nhếch lên. Cậu không muốn, nhưng đến lúc buông tha cho anh rồi. Vì thế, Vương Nhất Bác dùng hết những ẩn khuất trong lòng dồn nén, tạo ra mấy từ ngữ tổn thương, để anh rời xa cậu một chút.

"Tiêu Chiến, tôi không xứng đáng đứng cùng một chỗ với anh. Anh - tôi chúng ta là hai thái cực. Tôi con của tội phạm bị người đời mỉa mai, anh ở trên cao được người kính trọng. Anh xứng đáng có được người yêu xứng với mình, tôi không có hy vọng"

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, vì sao cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu anh?

"Em để tâm lời nói của người khác, nhưng em cũng biết rõ, anh đối em như thế nào, anh không quan tâm"

"Anh không quan tâm nhưng tôi thì có, bị người khác mỉa mai như vậy tôi chịu không được. Càng không muốn bị thương hại. Rời xa tôi đi, anh liền có thể hạnh phúc"

Nói xong lời này, thật sự Vương Nhất Bác có chút nghẹn. Trái tim cơ hồ cũng không thể an phận dấy lên từng cơn, đôi mắt xao động nhưng lí trí bảo cậu nên nhẫn tâm hơn đi. Chỉ một lần này liền đem cuộc sống của anh về chỗ cũ, để anh yên ổn, cậu đã quá phiền phức rồi.

"Vương Nhất Bác, không phải em không biết, anh yêu em nhiều em như thế nào"

Tiêu Chiến vừa nói, vừa gắt gao đem môi Vương Nhất Bác hôn, nước mắt chực chờ rơi xuống không ngừng lại. Tiêu Chiến khóc, cũng đau lòng. Hy vọng nụ hôn này kéo con người kia ở lại, không thương tổn nhau.

Nhưng Vương Nhất Bác đẩy anh ra, tay lau đi dấu vết trên môi, lưu tình bỏ lại một câu mà hắn chưa nghĩ tới trong kế hoạch.

"Tiêu Chiến, tôi không yêu anh, tôi chỉ là bản năng sinh tồn muốn bám lấy anh. A hôm nay tôi thấy hai người hôn nhau rất xứng hợp, bằng không anh yêu cậu ta cũng không tồi"

Vương Nhất Bác bỏ đi, trái tim cậu đã chết. Rõ ràng yêu anh đến không có anh liền sống không nổi, vậy mà lí trí kiên quyết bỏ đi, trái tim có đủ mạnh mẽ cũng không thể chiến thắng. Đau, chính là quá đau rồi.

Tiêu Chiến bị bỏ lại, nước mắt cơ hồ không ngừng rơi. Như vậy là kết thúc rồi sao? Vương Nhất Bác cuối cùng có một ngày không phải nói yêu anh, mà là đem hết tình yêu của anh cho cậu đem chà đạp, vứt bỏ - vứt bỏ cho người khác.

Tiêu Chiến đêm đó không biết bản thân ngồi dưới sàn nhà bao lâu, nhưng cũng không muốn nhớ lại nữa.

Ở giữa hai thế giới song song, cuối cùng dù có cố gắng mấy cũng không thể chạm thành môt điểm. Quy luật rồi, không có cách nào thay đổi.

Liên tục trận cãi vả đưa cuộc tình bọn họ tới hồi kết thúc, Vương Nhất Bác cũng không về nhà. Tiêu Chiến không còn sức sống, làm việc đều không tập trung, nhà cũng chẳng muốn về. Uông Trác Thành cứ đi bên cạnh anh, liên tục hỏi thăm và nhắc nhở anh ăn cơm, nhưng Tiêu Chiến hầu như không để ý.

Vu Khải biết rõ, đêm đó có tác dụng, cho nên hắn cảm thấy nhẹ nhỏm. Mặc dù nhìn thấy Tiêu Chiến hốc hác đi nhiều, nhưng hắn nghĩ hắn sẽ thay thế được thôi.

Bởi vì phải theo kế hoạch đi bắt tội phạm, cho nên Tiêu Chiến liền gạt bỏ mọi thứ, công tư phân minh. Làm cảnh sát tâm hồn phải thật cứng rắn, kế hoạch lần này Tiêu Chiến nhất định thành phải công.

8:00 Bar XX.

Tiếng nhạc bao phủ một không gian, những con người có cuộc sống xa hoa đua đòi lại tụ họp với nhau nhảy múa chơi đùa. Hôm nay, tại đây liền xảy ra cuộc giao dịch tính toán.

Ngô Thừa Đông - tên cầm đầu tổ chức hôm nay đích thân đến để trao đổi hàng. Hắn là người thông minh cùng nhanh nhẹn, cảnh sát muốn bắt được hắn thật sự phải tốn quá nhiều thời gian.

Nhưng hôm nay hắn như đánh hơi được sự nguy hiểm, liền gián tiếp giao dịch, một cuộc chơi đã có sự tính toán từ trước.

Ngô Thừa Đông nhìn thấy trong góc tối, có một tên trai trẻ thoạt nhìn đẹp trai, sạch sẽ. Cậu trai này có vẻ là say nhất trong mọi người ở đây, gần khu vực mà đối tác của hắn đang ngồi. Ngô Hạo Đông tính toán một chút, hắn cười nhếch miệng rồi gọi điện thoại.

"Con mồi trước mắt, một tên nhóc đang say ở góc phòng. Chúng tôi sẽ tráo đến bàn nó, sau đó cô tự mình đến lấy, thằng nhóc đó cũng vừa miệng cô đấy, cô em của tôi, hừ"

Dường như tín hiệu truyền đi thật nhanh, rồi kế hoạch diễn ra như người ta đã sắp đặt.

Vương Nhất Bác ra khỏi nhà hai ngày rồi, mỗi ngày đều đến uống rượu đến say không có lối về. Cậu chính là đau lòng muốn chết. Rời bỏ anh liền mình ngay cả hô hấp không xong. Cậu muốn rời bỏ anh, đi thực hiện cái đam mê đó, để lôi kéo cậu ra khỏi vũng lầy của quá khứ, đường đường chính chính đứng trước mặt anh nói yêu anh. Nhưng Vương Nhất Bác sợ, từ đêm hôm đó là kết thúc rồi, sau này còn có cơ hội nữa hay không? Suy nghĩ đến vài tuần liền đi cậu liền không muốn nghĩ tiếp.

Đột nhiên một người mặc trang phục bồi bàn bưng đến cho cậu một ly rượu bảo là rượu mới, cho nên muốn mời cậu thưởng thức. Mà Vương Nhất Bác cũng không biết, chính mình lại rơi vào trò đùa của những tên tội phạm.

Cậu không ngần ngại cầm ly rượu lên, trong bóng tối của cơn say cũng không thèm để ý trên khay có gì. Cánh tay nặng trĩu làm Vương Nhất Bác giật mình. Một cô gái mặc chiếc váy đỏ body bó sát quyến rũ trên người phảng phất mùi nước hoa nồng nặc ôm lấy cậu vuốt ve. Bộ ngực đầy đặn cọ xát người cậu như đang kích thích, nhưng Vương Nhất Bác lại vô cùng chán ghét đẩy ra.

"Cô là ai, tránh ra"

Đối tác làm ăn nở nụ cười xảo quyệt, một tên đàn ông trẻ đẹp trai quyến rũ như vậy lấy được hàng rồi phải hảo hảo chơi đùa. Lạnh lùng quá, thật có hứng thú chọc ghẹo mà.

"A người ta say bị ngã, trật chân rồi, hay là anh đưa em về nhà nha"

Người này cứ cọ cọ làm Vương Nhất Bác vô cùng khó chịu, trong lúc đang muốn đẩy cô ta đi cảnh sát liền ập tới bao vây tất cả quán bar. Ai nấy đều giơ tay lên đợi kiểm tra.

Lúc này, Tiêu Chiến đứng trước mặt Vương Nhất Bác tay cầm súng, nhìn mãi cũng không hiểu ra cái gì trước mặt. Vương Nhất Bác cùng cô gái nóng bỏng ôm nhau, sự thật buồn cười gì nữa rồi.

Tiêu Chiến có điều không tin vào mắt mình hơn, đó chính là gói hàng kia nằm vỏn vẹn dưới ghế Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không hiểu chuyện, bản thân còn đang say, mắt thấy Tiêu Chiến sửng sốt liền hiểu một màn gì rồi, nhưng cậu cũng không thể hiểu được vì sao gói hàng lại ở ghế của mình.

Vu Khải từ đâu đến bên cạnh, đẩy Tiêu Chiến đang thất thần với bao nhiêu cảm xúc qua một bên, hắn đứng trước mặt Vương Nhất Bác.

"Chào anh, chúng tôi là đội cảnh sát phòng chống tội phạm thành phố A, muốn mời anh về trụ sở điều tra. Chúng tôi phát hiện gói hàng trắng đang ở vị trí của anh ngồi, nghi ngờ anh đang nằm trong tổ chức phạm pháp. Mời anh hợp tác"

"Vương Nhất Bác, chúng ta lại gặp nhau rồi"

Vu Khải cười khẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me