LoveTruyen.Me

[Bác Chiến]- Daddy ! Người là của con (Hoàn)

Chương 7: Cảnh sát Trần

_Wweazz_ww

Đêm đã khuya, đáng lẽ ai cũng được nghỉ ngơi, kể cả cảnh sát, có điều cảnh sát Trần nằm trong tổ trọng án chuyên về hình sự, bắt tội phạm cho nên ban đêm cũng không ngoại lệ, họ chỉ được nghỉ ngơi khi không còn tội phạm.

Mà tội phạm thì thường lãng tránh vào ban đêm, họ trong tối, ta ngoài sáng, nói chung không lường trước được.

Còn hỏi tại sao, cảnh sát Trần lại chặn ngay đầu xe của Vương Nhất Bác thì hãy xem ai đúng ai sai trước cái đã.

Cảnh sát này họ Trần tên Vũ, dáng người thì đẹp trai khỏi bàn, vẻ mặt thì toát ra một khí lạnh bao trùm, nhưng chỉ riêng với một người thì hắn lại có cái nhìn khác.

" Cảnh sát Trần, anh còn muốn kiếm chuyện với tôi nữa à !".

Lần trước, Vương Nhất Bác được dịp vào đồn cảnh sát ngồi uống trà xơi nước, khi đó lại tình cờ gặp Trần Vũ, hai người cũng không ai tiếp chuyện ai, bởi lẽ họ chẳng quen biết gì nhau, với phần việc này vốn cũng chẳng phải việc do Trần Vũ đảm nhiệm, nên lần lượt cho qua.

Đến khi Vương Nhất Bác ký xong biên bản rồi được ra về, lại một lần nữa đụng phải Trần Vũ, không hiểu sao lần đầu chạm mặt, cậu đã không mấy thiện cảm với hắn, tuy là cả hai không ai làm gì nhau, nhưng với bản tính hay gây chuyện sinh sự với người khác, nên Nhất Bác đã chọc phải Trần Vũ.

Trần Vũ khi đấy đang bắt một tên tội phạm, do tên đó tẩu thoát nên hắn phải cùng cả đám người bao vây bắt lại, không ngờ đang truy bắt lại đụng ngay người Vương Nhất Bác, lúc đó rõ ràng là cậu cố tình chạm phải, cả hai gây gỗ nhau một hồi, vì Trần Vũ còn có việc nên phải giải quyết, thành ra sự việc chỉ tới đó, mà hôm nay không biết vì sao Trần Vũ lại chặn ngay đầu xe của Nhất Bác.

" Vương Nhất Bác, cậu nói mà không biết ngượng miệng sao? ".

Trần Vũ cũng không chịu thua, nhíu mày đáp lại, nếu không phải tại Nhất Bác hắn cũng không bị xổng con mồi nguy hiểm.

" Ái chà chà ! Cảnh sát Trần thật biết nói đùa, tôi đã làm gì sai sao?".

" Cậu không sai, cái sai ở chỗ là thích đi gây chuyện với người khác, để con mồi của tôi bị xổng mất, cậu phải chịu trách nhiệm ".

Đúng vậy, Trần Vũ nghĩ rằng, nếu lúc đó Vương Nhất Bác không cản đường hắn, thì hắn đã bắt được tên tội phạm đó, tất cả chỉ vì sự rãnh rỗi của Vương Nhất Bác mà ra.

" Này ! Anh nói vậy chẳng phải là tội nghiệp cho tôi không? Là do tôi cản đường anh mới không bắt được tên đó, hay do cảnh sát Trần vẫn chưa tới trình độ bắt một tên tội phạm nhỉ?".

" VƯƠNG NHẤT BÁC ! CẬU ĂN NÓI CHO CẨN THẬN ".

Trần Vũ nghe nói vậy liền tức đến không chịu được, lớn tiếng trước mặt Vương Nhất Bác, làm cảnh sát bao nhiêu năm, vậy mà hôm nay lại bị một thằng oắt con dạy đời.

" Tôi nói không phải sao? Cảnh sát mấy anh chậm chạp như vậy, lại còn đổ lỗi cho tôi...".

" Chậm chạp hay không cũng không đến lượt cậu quản. Bây giờ mời cậu cùng theo tôi về đồn làm việc ".

Chuyện gì đây ! Thì ra Trần Vũ rượt theo Vương Nhất Bác là muốn bắt cậu hay sao?

" Hả? Về đồn? Nhất Bác, con lại gây ra chuyện gì nữa hả?".

Tiêu Chiến nãy giờ đứng đó, vẫn chưa thể định hình là đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết người đó là cảnh sát, mà những gì liên quan đến cảnh sát điều rất phức tạp và rắc rối, huống hồ Nhất Bác còn đang đi học, nếu như dính líu quá nhiều chuyện như thế thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cậu, anh không muốn cậu liên quan đến những việc như thế này.

" Đây có phải là viện trưởng Tiêu không? Tôi nghe danh anh đã lâu, không ngờ hôm nay lại có dịp gặp mặt, trong cái tình huống như thế này !".

Vương Nhất Bác chưa kịp trả lời, thì  Trần Vũ đã lên tiếng trước, lại cố tình nhìn sang cậu, ý hắn là Tiêu Chiến đi cùng với Nhất Bác, cho dù cả hai là cha con, nhưng mà gặp gỡ nhau lúc này quả không hợp lý chút nào.

" Cậu biết tôi sao?".

Tiêu Chiến cũng có chút ngạc nhiên, anh cũng không phải là người nổi tiếng, sao đến người thi hành công vụ như Trần Vũ lại biết anh là ai chứ.

" Viện trưởng Tiêu, anh quá khách sáo rồi, rất nhiều người biết anh, không riêng gì tôi, chỉ là anh quá khiêm tốn rồi, không như Vương Nhất Bác...".

Nói đoạn, lại nhắc đến Vương Nhất Bác, đúng là khi oan gia gặp nhau thì không cãi vã, cũng sứt đầu mẻ trán mà.

" Anh nói gì hả? Anh thử nói lại cho tôi nghe xem".

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, tức muốn phát điên, tên cảnh sát này đúng không phải dạng tử tế gì, chỉ mới trêu đùa hắn có một lần, giờ lại tìm chuyện khác bắt lỗi cậu.

" Nhất Bác ! Con có thôi đi không!".

Tiêu Chiến cũng không thể cứ làm bức bình phong mãi được, anh cũng không để Nhất Bác vì chút chuyện vụn vặt mà đánh nhau, nên mới lên tiếng, đồng thời cũng có phần lớn giọng.

Vương Nhất Bác nhìn anh nhíu chặt mày, ba cậu là đang bênh vực người ngoài đó sao?

" Cảnh sát Trần, vậy làm phiền cậu cho tôi biết, Nhất Bác tại sao lại bị bắt về đồn?".

Tiêu Chiến biết, giao cho Nhất Bác nói chuyện, chỉ có nước vào đồn uống trà nhanh hơn thôi, nên mới lập tức ngăn cản cậu, thay vì để Nhất Bác nói, vậy thì anh sẽ là người thay cậu hỏi, thứ nhất giữa anh và Trần Vũ đây chỉ mới gặp lần đầu, hai người cũng chẳng có xích mích gì xảy ra, thế nên dễ dàng nói chuyện, thứ hai anh cũng muốn biết tại sao hai người này lại có nhiều điểm bất đồng vậy, nói chuyện không đến nửa câu, đã đâm ra khó chịu muốn cấu xé lẫn nhau rồi.

" Chúng tôi nghi ngờ Vương Nhất Bác có liên quan đến tên tội phạm lần trước, hắn đã thành công trốn thoát cho nên Vương Nhất Bác là người đáng nghi ngờ nhất ".

" Cho dù là như vậy, nhưng cũng không thể cho rằng Nhất Bác liên quan đến tên tội phạm đó. Cảnh sát Trần ! có phải cậu đã nhầm lẫn gì rồi không?".

" Bác sĩ Tiêu ! Nhầm lẫn hay không thì chưa biết được. Anh nghĩ xem, Vương Nhất Bác cố ý ngăn cản công việc của tôi, để cho tên đó thuận lợi chạy mất, nếu không đồng phạm thì làm sao lại rãnh rỗi đến nổi chặn đường cảnh sát chứ ?".

" Chuyện này... Đây có thể là hiểu lầm, biết đâu lúc đó Nhất Bác không hề biết các cậu vây bắt tội phạm nên mới như vậy".

" Cho dù Vương Nhất Bác có rãnh rỗi hay không, hay có liên quan đến vụ án lần này hay không, thì đợi chúng tôi điều tra sẽ rõ. Vương Nhất Bác mời cậu theo tôi ".

Tiêu Chiến nói đến cạn lời, mà cũng chẳng có ích lợi gì, dù sao anh cũng không phải là cảnh sát, cho dù có nói hay cỡ nào thì cũng không có bằng chứng, chỉ trách con trai anh quá thích gây chuyện đi, để bây giờ tự rước hoạ cho mình.

" Không đi ! Rõ ràng là anh trả thù cá nhân. Vương Nhất Bác tôi làm sao có liên quan đến vụ như các người nói chứ?".

" Liên quan hay không, cùng tôi về đồn rồi biết cũng không muộn".

" TRẦN VŨ ! ANH...".

Vương Nhất Bác hoàn toàn cứng họng, không nói được gì, quả thật cậu ham chơi vậy thôi chứ không hề liên quan đến mấy chuyện này, cậu cũng không biết lúc đó là đang lúc Trần Vũ truy bắt tội phạm, nếu không cũng không tự động dẫn mình vào cuộc.

" Thôi được rồi ! Nhất Bác, con theo cậu ta đi. Chuyện này, nếu không liên quan đến con, còn cần gì phải sợ, còn nếu khó quá ba sẽ mời luật sư bảo lãnh con ra ".

" Ba...sao ba lại để tên này bắt con, con không biết gì cả. Con bị bắt, ai đưa ba về, tối rồi con không yên tâm để ba về một mình".

Muốn bắt thì cũng phải đợi cậu đưa ba mình về chứ, sao cậu có thể yên tâm để Tiêu Chiến về một mình vào trời khuya như vậy được, dù chắc chắn việc này không liên quan đến mình, nhưng dính đến cảnh sát, cũng phải mất mấy ngày, mệt chết đi được.

" Bộ cậu mới có thể đưa anh ấy về được sao? Tôi cũng được vậy, có khi còn an toàn hơn cậu nữa".

Trần Vũ ghé sát tai Vương Nhất Bác nói nhỏ, vừa đủ cậu nghe, sau đó ra hiệu người đã chờ sẵn đưa cậu đi, còn mình nhìn sang Tiêu Chiến, cho dù Vương Nhất Bác có vùng vẫy đến đây cũng không làm lại nhiều người.

Vương Nhất Bác quả thật điên mất thôi, cớ gì lại để cho tên khốn kiếp đưa đưa ba ba yêu quý của cậu về vậy hả?

" TRẦN VŨ ! TÔI SẼ TÍNH VỚI ANH SAU, ANH MÀ DÁM ĐỘNG ĐẾN SỢI TÓC CỦA BA TÔI, TÔI SẼ KHÔNG THA CHO ANH ĐÂU...AAA".

Nhất Bác vừa bị họ đưa đi, miệng không ngừng nói lại còn lớn tiếng, rõ ràng là cố ý trả thù riêng, tên Trần Vũ này có ý đồ xấu với ba ba của cậu chăng? Tức...tức Nhất Bác sắp điên mất thôi !!!

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng Nhất Bác, có phần lo lắng, quay sang lại bắt gặp ánh mắt Trần Vũ nhìn chầm chầm mình thì lại nhất thời đỏ mặt...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me