LoveTruyen.Me

Bac Chien Dong Tam

Vội vàng chạy đến gạt tay Vương Nhất Bác ra,Uông Trác Thành quay đầu khó hiểu nhìn Tiêu Chiến hỏi lớn .

-"Cậu ta đang làm cái quái gì vậy? "

Tiêu Chiến giật mình nhìn Uông Trác Thành,anh lắp bắp.

-"Tôi...tôi không biết..."

-"Không biết? Không biết mà cậu cả gan dám đứng yên cho cậu ta quyết định sao?Tiêu Chiến cậu tin tưởng cậu ta đến vậy?. "_Tên ngốc này cậu không biết đề phòng hả?

Câu hỏi này của người bạn thân đã khiến cho Tiêu Chiến gần như chết sững,anh thẫn thờ nhìn gương mặt điển trai của Vương Nhất Bác với biểu tình thoáng chút bối rối không thôi.
Tin tưởng... Tại sao lại tin tưởng nhiều đến vậy?

Nhưng rồi ngay lúc ấy, dường như có một ý nghĩ đã xẹt qua trong đầu anh khiến cho Tiêu Chiến nhất thời bị phân tâm đi,một số hình ảnh trong quá khứ đang ào ạt ùa về. 

-"Warm bodies..."_Tiêu Chiến trong vô thức nói ra hai từ mà chính Uông Trác Thành nhất thời cũng chưa thể hiểu được ý nghĩa của nó nữa.

-"Warm bodies?"_Uông Trác Thành vừa nhăn mặt hỏi lại anh thì Tiêu Chiến đã trông rất kích động rồi , vội vàng nắm lấy tay cậu ta lắc lắc .

-"Trác Thành cậu có còn nhớ bộ phim Warm bodies mà chúng ta từng xem hay không? Nam diễn viên lúc đó đã để máu trên tay mình dính lên mặt của cô gái để những con zombie khác nghĩ rằng cô cũng là zombie và không tấn công cô ấy. Hai cách thức này....rõ ràng là tương tự nhau."_Vương Nhất Bác rất có thể cậu ấy...cậu ấy muốn dùng máu của zombie để bảo vệ anh.

Tiêu Chiến gần như rất tin tưởng vào suy nghĩ của mình  và rõ ràng về cách thức cũng vô cùng giống nhau.Đúng là ban đầu anh không hiểu hành động của Nhất Bác cho lắm nhưng nếu lí giải theo bộ phim ấy thì....anh bạn nhỏ này chính là  đang cố hết sức để  bảo vệ anh.
Nghĩ đến đây, mặc dù chỉ là suy đoán của bản thân, mặc dù Vương Nhất Bác cũng  chưa một lần khẳng định nhưng tận sâu trong đáy lòng Tiêu Chiến anh đã  thật sự rất vui.
Bản thân từ nhỏ đã sớm mất đi ba mẹ, anh và Uông Trác Thành tuy là bạn thời niên thiếu  nhưng tính cách của cả hai rõ ràng đều đối lập lẫn nhau,những quan tâm dịu dàng thế này Tiêu Chiến căn bản là chưa từng nếm trải qua.
Đã lâu lắm rồi anh luôn phải gồng mình lo toan cho mọi thứ dần dần cũng quên mất đi cảm giác được bảo bọc...hóa ra lại tuyệt vời như thế này.

Uông Trác Thành đứng một bên trầm ngâm suy nghĩ, đúng là cũng cảm thấy có chút hợp lý nhưng vẫn hướng đến Vương Nhất Bác một ánh nhìn đề phòng không thôi. Trái ngược với cậu ta,Tiêu Chiến lại biểu tình vô cùng phấn khích, lấy tay đẩy đẩy Uông Trác Thành.

-"Này cậu cũng đến bôi một chút lên áo đi,như vậy sẽ an toàn hơn đó. "

-"Nhưng...."

Uông Trác Thành còn đang do dự thì người bên cạnh đã tiếp lời.

-"Nhưng cái gì mà nhưng, còn chần chờ nữa bọn zombie lại đến bây giờ. "

Biết được tình hình nguy cấp, mặc dù không tán thành ý kiến này cho lắm nhưng Uông Trác Thành đành phải bất đắc dĩ mà thuận ý làm theo,một phần là vì bản thân cậu ta cũng đã  công nhận rằng cách này của Vương Nhất Bác rất có thể sẽ giúp ích rất nhiều.

-"Ờ..."_Nhẹ gật đầu một cái tiến lên phía trước, Uông Trác Thành vừa bước một bước thì Vương Nhất Bác phía trước mặt đã lụi ra phía sau tránh va chạm với cậu ta.Nhìn qua cũng biết Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ không nguyện ý giúp Uông Trác Thành như cậu đã  làm với Tiêu Chiến đâu.Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn Uông Trác Thành mà xem toàn người cậu ta đầy mùi thuốc súng như vậy đương nhiên cũng không hợp tác với Vương Nhất Bác để làm gì ,thế cho nên đã cao có lướt nhanh qua,thẳng tiến về phía cái xác kia.
Không dám dùng chính tay mình chạm vào,Uông Trác Thành đã nhanh trí lấy chính khúc gỗ mà Vương Nhất Bác dùng lúc nãy đang nằm dưới đất kia trét máu lên người của mình.

Tiêu Chiến đứng lặng im quan sát bất đắc dĩ thở dài một hơi, ba người đồng hành cùng nhau,Tiêu Chiến lại là người đứng giữa, Uông Trác Thành ban đầu đã không có ấn tượng tốt với Nhất Bác rồi mà Vương Nhất Bác cũng chẳng chịu thua,cứ liên tục cùng cậu ta đấu đá lẫn nhau .
Xem ra cuộc hành trình đến Thiên Tân lần này sẽ trắc trở lắm đây.

-"Xong rồi, đi thôi. "_Uông Trác Thành lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh,trên người cậu ta cũng đã có vài vệt máu dính lên. Tiêu Chiến gật đầu chậm rãi xoay người cùng Vương Nhất Bác bước đi,cả ba thận trọng từng chút từng chút một trở ra khoảng sân trống cạnh bệnh viện kia,nơi đó là nơi duy nhất có cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.

Hiện tại đèn trong sân có chút chập chờn, lúc này Tiêu Chiến đi trước để mở cửa còn hai người còn lại thì theo ngay phía sau.Cánh cửa vừa hé mở,khung cảnh hiện lên vẫn giống như lúc anh và Uông Trác Thành đã thấy cách đây vài tiếng trước nhưng hiện tại số người bị nhiễm đã tăng lên đáng kể rồi. Muốn xuống tầng hầm bên dưới phải qua một cầu thang bộ nữa nếu không cẩn thận thì rất dễ bị phát hiện ra.
Đầu tiên phải tìm nơi để nấp trước đã.

Tiêu Chiến phất tay ra hiệu cho hai người phía sau tiến đến, anh đưa tay chỉ về chiếc xe ô tô  màu đỏ đang đỗ gần với chân cầu thang nhất ở bên dưới ,  nhỏ giọng cất lời.

-"Bây giờ chúng ta xuống bên dưới sau đó nấp vào phía sau chiếc xe đó nhé, nơi này khuất tầm nhìn nhất rồi an toàn đến nơi sẽ tìm cách tính sau."_Tiêu Chiến vừa nói vừa he hé cửa quan sát ,hiện tại bọn zombie tập trung ở đoạn đường phía trước là nhiều, nếu họ không gây bất kỳ tiếng động nào thì sẽ dễ dàng vượt qua thôi.

-"Được, cứ quyết định vậy đi.Để tôi xuống trước cho."

Lần này Uông Trác Thành là người xung phong đi trước, cậu ta cẩn thận bước vào bên trong bước từng bước một xuống cầu thang bên dưới. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng lần lướt theo ngay phía sau,họ cẩn thận di chuyển cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động  nào.Sau khi thành công  đặt chân xuống tầng hầm bên dưới liền nhanh chóng  nấp lại phía sau chiếc xe ô tô màu đỏ đỗ gần nhất kia.
Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rồi đến Uông Trác Thành, cả ba người ngoài Vương Nhất Bác ra  thì những người còn lại đều căng thẳng đến mức  thở cũng chẳng dám thở mạnh nữa.

Tiêu Chiến sau khi ổn định lại tinh thần mới nhoài người lên len lén quan sát tình hình, xe của anh đỗ xa chỗ này quá hiện tại chỉ có thể sử dụng xe của Uông Trác Thành thôi. Tuy nhiên....muốn đến nơi đỗ xe của cậu ta cũng không dễ dàng gì a~ họ phải vượt qua một đoạn có khoảng chừng  4,5 con zombie phía trước nữa.
Chiếc xe màu xám tro của Uông Trác Thành đỗ đối diện với bọn họ cách chỗ của anh đến tận 10 chiếc xe.

-"Này,thế nào rồi. "

Uông Trác Thành ngồi bên dưới kéo kéo áo của anh hỏi han tình hình ,Tiêu Chiến giật mình trở về tư thế ban đầu căng thẳng  đáp lời.

-"Bây giờ chỉ có thể dùng xe của cậu thôi nhưng phía trước có nhiều zombie quá...."_Tiêu Chiến vừa nói mày đen cũng nhíu chặt lại vào nhau suy nghĩ. Chắc chắn phải có cách gì đó chứ nhỉ?
Nếu muốn không bị zombie tấn công...cách duy nhất chính là phải biến thành zombie thôi không phải sao?Hiện tại trên người anh và Uông Trác Thành đã có máu của zombie rồi, cố diễn cho giống một chút chắc là bọn chúng sẽ không nhận ra đâu.
Nghĩ vậy, Tiêu Chiến liền quay sang Uông Trác Thành, nói tiếp. _".....bây giờ chỉ còn một cách là chúng ta phải giả làm zombie vượt qua bọn chúng để đến xe của cậu thôi, cậu làm được không? "

-"Ha...tưởng gì,khi xưa tôi cũng từng có ý định xuất đạo trở thành diễn viên  đấy nhé. Này,xem đây. "

Uông Trác Thành nhếch mép đầy tự tin,vừa dứt lời liền bắt đầu nhập vai rất nhanh ,co co giật giật vặn vẹo thân người trông rất dị,mắt thì trợn lớn ,miệng méo mó phát ra âm thanh gầm rít tựa hồ giống với bọn ngoài  kia.

-"Grừ....trừ...grrraa...grừ..."

-"Phụt~"

-"....."_Uông Trác Thành đang diễn rất hăng say, nghe thấy âm thanh lạ bên tai thì dừng lại, nhìn qua liền thấy Tiêu Chiến ngay bên cạnh mình môi mím chặt vào nhau ôm bụng nín cười đến gương mặt trắng hồng đều đỏ hết cả lên, nước mắt cũng đã ứ ra.

Cậu ta lập tức đen mặt,nghiến răng ken két.
Chết tiệt, có gì mà đáng cười hả?

-"TIÊU. CHIẾN....CẬU. CƯỜI. CÁI. GÌ?????"




Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me